Nếu nói đến tranh chấp và mâu thuẫn, thật ra thì ngay
từ ngày đầu tiên đánh cuộc, hai người đã bắt đầu giương cung bạt kiếm, đến lần
này, bởi vì Ôn Nhược Hà mà nảy sinh vấn đề, khiến cho một tuần sau đó, hai
người đã vì thù cũ sinh ra mâu thuẫn lại lập tức cộng thêm nợ mới, nâng đến độ
cao tôn nghiêm của nhân cách, phòng làm việc hoàn toàn biến thành chiến trường
không mùi thuốc súng.
“Trà.” Kể từ sau hôm đó, Ninh Xuyên ngay cả tên của cô
cũng giản lược, đối thoại giữa hai người đều rút gọn đến không thể rút gọn hơn.
“Nóng, lạnh?” Tô Thiên Thiên ngồi sau máy vi tính,
ngay cả đầu cũng lười phải ló ra.
“Nóng.” Ninh Xuyên trả lời.
Tô Thiên Thiên đứng dậy, pha trà, sau đó đặt chén trà
lên bàn của anh, “Uống.”
Ninh Xuyên vươn tay cầm lấy cái ly, một bên vẫn tiếp
tục xem tài liệu, há miệng vừa uống, bị nước nóng làm bỏng khiến cho đầu lưỡi
tê rần, “A, nóng quá!” Rất không dễ dàng, câu này được ba chữ.
Vậy nên Tô Thiên Thiên cũng đáp lại ba chữ, “Đợi lát
uống.”
Ninh Xuyên thấy cô nhìn thẳng phía trước, khuôn mặt
không chút biểu tình, có chút xa lạ, hình như anh chưa từng thấy Tô Thiên Thiên
tức giận bao giờ, nhưng lần này, rất rõ ràng, cô giận thật rồi.
Bởi vì lời nói của mình sao, anh nói “Cô thấy
bất cứ người đàn ông tốt tính nào cũng sẽ bị bộ dạng này của cô che mắt, sau đó
cam tâm tình nguyện làm cu-li cho cô?” Lời này của anh, là muốn nói đến chuyện
Tô Thiên Thiên làm quen với Ôn Nhược Hà. Chính anh cũng không nói ra nổi, cơn
tức kia từ đâu mà có, đến tột cùng là tức vì Ôn Nhược Hà đáp lời Tô Thiên
Thiên, hay là tức vì Tô Thiên Thiên để Ôn Nhược Hà gọi cô là “Thiên Thiên”, hay
là giận chính bản thân mình bốn năm trước đã bị lừa gạt như vậy?
Nhưng mà cô ta có gì mà phải tức giận, cho dù lời của
anh có hơi quá đáng… Nhưng mà, anh cũng đâu có nói sai, không phải là bảo cô ta
chuyển tập tài liệu thôi sao, vậy mà cũng bắt chuyện với người khác được, thái
độ làm việc kiểu này, đổi lại là người khác, sớm đã bị anh quát cho một trận.
Vô luận nhìn thế nào, mắc lỗi trước đều là Tô Thiên
Thiên, nhưng cô ta cũng đảo lộn giỏi thật, mặt như chết chìm, làm như là anh đã
phạm phải chuyện gì không thể tha thứ được vậy.
Thái độ của Tô Thiên Thiên rất kiên quyết, giữa hai
người bọn họ, không phải cô chết, thì chính là tôi mất, vậy anh làm sao mà
nhượng bộ được chứ?
Ai nhượng bộ, người đó sẽ phải làm giúp việc.
Vậy nên Ninh Xuyên đặt cái ly xuống, “Cà phê.”
Lần này Tô Thiên Thiên cũng chẳng thèm hỏi, chỉ cầm
cái ly xoay người đi vào phòng pha trà, bắt đầu pha cà phê, không lâu sau, cô
bưng ra hai ly cà phê, còn có một chiếc ly không, để trên bàn anh, xoay người
rời đi.
Ninh Xuyên ghé đầu nhìn một cái, một lạnh một nóng,
nghĩ ra ý của Tô Thiên Thiên chính là, nóng lạnh tùy anh, muốn uống nhiệt độ
thế nào, tự mình đổ vào cái chén không.
Không sai, lần này bạn Tô Thiên Thiên lười biếng thực
sự tức giận, rất tức giận.
Cô có thể thừa nhận, ban đầu lúc mình ở chung một chỗ
với Ninh Xuyên, thực sự là rất lười, nhưng mà chuyện này không có nghĩa là,
mình gặp bất cứ ai cũng sẽ ôm bắp chân, ăn chực uống chực đòi bao nuôi!
Cho dù lúc đó là Ninh Xuyên chạy tới tỏ tình, nhưng
khi đó cô cũng biết cái người tên Ninh Xuyên này rồi được chưa!
Mặc dù Tô Thiên Thiên ở trong trường luôn giữ vững ba
điểm một đường nghỉ ngơi, cũng lười phải để ý đến ai, nhưng mà về nhân vật như
Ninh Xuyên, cô cũng biết.
Hoặc có thể nói là “Bị biết”.
“A… Cậu biết mình vừa nhìn thấy ai không? Ninh Xuyên
đấy!”
“Anh ấy ở thư viện?”
“Vừa rồi lúc mình ở đấy, anh ấy ở trong, nhưng bây giờ
không biết còn đó không.”
“Con nhỏ chết tiệt này, sao không nói sớm!”
“A! Nói sớm thì làm sao, ai mà không biết ngọn cỏ Ninh
Xuyên này ở đại học F bốn năm, còn chưa có ai hái đi được.”
Tô Thiên Thiên đang quấn chăn muốn ngủ thực sự bị tạp
âm như vậy khiến cho phát phiền, cuối cùng bỏ qua việc nghỉ ngơi ở ký túc xá,
ngày nào cũng đổi sang ngủ ở thư viện, bàn ở thư viện hơi cứng, nhưng mà cầm
gối theo vẫn có thể chấp nhận được.
Ninh Xuyên sao, hình như hôm nay có thấy trên thư
viện, đúng là bộ dáng rất được, lại có màu da lúa mạch cùng vóc người khỏe mạnh
đúng kiểu Tô Thiên Thiên thích, chẳng qua nhìn dáng vẻ anh ta cả ngày đều vùi ở
đây học hành, khẳng định sẽ không hợp với mình.
Mặc dù có tâm tư, nhưng cũng chỉ biết mình không có
năng lực đó.
Tô Thiên Thiên cũng có chuyện lực bất tòng tâm, nhất
là mấy chuyện có tính khiêu chiến gì đó, mỹ nữ ở đại học F một đám như sóng
Trường Giang sóng sau xô sóng trước, sóng trước chết trên bờ cát, cô đoán bằng
tốc độ với lực đánh của mình, còn chưa tới bờ chắc đã mệt mỏi mà “ngỏm” trước!
Chẳng qua mấy anh chàng ham phấn đấu ấy, giống như ba
cô vậy, sống tiết kiệm, khắc khổ cầu tiến, nhưng mà chỉ mới liên hệ hai người
kia lại thôi, Tô Thiên Thiên đã thấy toàn thân run rẩy, chẳng lẽ chỉ một ông bố
Tô thôi, cô còn ngại chưa đủ hay sao?
Nhưng mà đến lúc Ninh Xuyên chạy tới tỏ tình với cô,
Tô Thiên Thiên vẫn không tránh khỏi động lòng xuân, trái tim nhỏ bé đập bình
bịch, thì ra gái lười cũng có mùa xuân, đáng tiếc là Tô Thiên Thiên học nghành
Truyền thông chứ không phải Địa lý, nếu không, cô sẽ biết, xuân này của họ tính
ra thì thuộc về thời tiết nhiệt đới gió mùa châu Á, xuân thu ngắn, đông hạ dài,
nhất là mùa xuân, đến vèo cái là biến mất.
Cho nên mới nói, hoài xuân, tư xuân, phát xuân gì đó,
đều phải biết chọn địa điểm, lượng sức mà làm, không phải mùa xuân nào cũng có
thể ra hoa, không phải mùa thu nào cũng có thể kết quả, không phải là kẻ lười
nào, cũng là Tô Thiên Thiên.
Ninh Xuyên có châm chọc, cũng là chuyện khó tránh.
“In.” Ninh Xuyên kêu một tiếng, Tô Thiên Thiên đứng
dậy, đi tới cầm lấy USB, anh nói tiếp, “In một bản chuyển đến phòng nhân sự,
sau đó xuống tầng một lấy một tờ báo hôm nay, rồi đến phòng ăn báo một tiếng,
hôm nay toàn thể bộ tài vụ làm thêm giờ, đặt cơm hộp giúp tôi, xong quay về pha
cho tôi thêm cốc cà phê.”
Tô Thiên Thiên nghe từng câu từng câu, sắc mặt tối đi
từng chút từng chút, anh ta cố ý đúng không, thấy mình không để ý tới anh ta,
tìm một đống việc đến bắt mình làm, bây giờ đang là thời kỳ giận dỗi, cô có
liều chết cũng không nhận thua!
Nhìn cô quay mặt ra cửa, Ninh Xuyên không đợi được sự
tức giận khi Tô Thiên Thiên không chịu nổi công việc như ý định ban đầu, trong
lòng hơi có chút mất mát nho nhỏ, thực ra thì báo hồi sáng anh đã lấy rồi, đặt
cơm ở nhà ăn anh cũng có thể tự mình gọi điện thoại được.
Anh chẳng phải là muốn xả cơn tức trong lòng sao,
nhưng mà Tô Thiên Thiên chịu khó làm việc không oán giận, còn không tranh cãi
với anh nữa!
Vừa ra khỏi phòng làm việc, Tô Thiên Thiên liền nổi
giận, anh ta tuyệt đối là cố ý!
Hành vi xấu xa như vậy, đúng là khiến người ta giận
sôi, anh ta cho là dùng mấy chuyện rắm rít tít mù như thế ra là có thể lật đổ
được cô? Nếu như là bốn năm trước, còn có thể, nhưng kể từ sau khi Ninh Xuyên
rời đi, cô cũng không còn là Tô Thiên Thiên trước đây nữa!
Người lười, cũng có thủ đoạn cả!
Cho nên khi Tô Thiên Thiên trờ lại, Ninh Xuyên cảm
thấy có chút khó tin, “Cô chuyển đồ chưa?”
Tô Thiên Thiên vươn tay ra, giơ ngón cái lên, “Về sau
cái này có nghĩa là ‘YES’.” Sau đó giơ ngón trỏ, “Cái này là ‘NO’.” Nói xong,
cô nhếch miệng, giơ ngón tay cái lên với anh, xoay người đi pha cà phê
Nhưng mà Ninh Xuyên vẫn khó có thể chấp nhận được nhìn
tờ báo trên bàn, bây giờ mới hết khoảng mười lăm phút, Tô Thiên Thiên mà hành
động nhanh như vậy sao?
Chẳng qua là anh có đoán già đoán non thế nào đi chăng
nữa thì sự thật vẫn như vậy, bởi vì phòng nhân sự chốc lát sau đã gọi điện xác
nhận đã nhận được đồ với anh, buổi tối nhà ăn cũng đưa cơm tới đúng giờ.
Cuối cùng Ninh Xuyên kiên định nghĩ, đại khái là trước
lúc ra cửa mình đã nhìn sai giờ, cô ta không phải đi mười lăm phút, mà là một
tiếng mười lăm phút, mặc dù thời gian này có hơi khoa trương, nhưng so với mười
lăm phút vẫn tốt hơn.
Làm thêm giờ đến chín giờ tối, Tô Thiên Thiên đúng giờ
liền xách túi, chạy ra cửa bắt taxi đi thẳng về nhà, nhìn bà Tô và dì Lâm đang
lười biếng ngồi trên sa lon trong phòng khách xem ti vi nói, “Từ hôm nay trở
đi, chuẩn bị thập toàn đại bổ hoàn cho con.”
“Tiểu thư….” Dì Lâm há mồm, dường như rất kinh ngạc,
lại nhìn qua bà Tô, “Bà chủ ơi, thế này…”
Tô Thiên Thiên đầu cũng không ngoảnh lại đi lên lầu
hai, bà Tô nhìn dì Lâm nháy mắt một cái, “Hình như bốn năm trước có đến nửa năm
con bé cũng như vậy thì phải…”
“Đúng vậy…” Dì Lâm vuốt vuốt cằm, “Còn bắt chúng ta
đặc biệt mang đến đại học, còn liên tiếp tham gia mấy hội nhóm, cái gì mà trà
đạo này, gia chánh này, nữ công này, còn đi đăng ký lớp nấu ăn…”
Bà Tô mở tròn hai mắt, quay ra nhìn nhau với dì Lâm,
trăm miệng một lời nói, “Chẳng lẽ… lại thất tình?”