Lưỡi Dao Dịu Dàng

Chương 37




Khi Phó Thành Lẫm rời khỏi nhà ông nội, ông nội tiễn anh ra tới sân.

Anh mở cửa nhưng chưa lên xe, “Ông nội, ông có chuyện gì muốn nói với cháu đúng không ạ?”

“Không có gì muốn nói.” Ông nội Phó thở dài với chút xúc động: “Kể từ khi cháu học trung học, hình như cháu chưa để trong nhà giúp đỡ cháu việc gì.”

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Lần đầu tiên trong những năm qua anh tìm kiếm sự giúp đỡ, đó là mấy cây cần tây sắp chết.

Ông nội Phó phất phất tay, giục anh nhanh lên xe, “Lái xe chậm thôi.”

Phó Thành Lẫm hiểu câu nói của ông nội có ý nghĩa gì, anh không phải là người đa cảm, không thể nói ra những lời tình cảm, “Ông nội vào nhà đi ạ.” Anh từ từ lái xe ra khỏi sân.

Ông nội Phó vẫn luôn nhìn theo ánh đèn ở đuôi xe cho đến khi chiếc xe khuất dạng.

Phó Thành Lẫm trở lại căn hộ đã gần rạng sáng, không biết là anh xui xẻo hay là Hướng Thư may mắn, anh vừa xuống xe, Hướng Thư được Quan Tử Viên dìu ra khỏi thang máy.

Hướng Thư khom người, toàn bộ trọng lượng cơ thể gần như dựa vào Quan Tử Viên chống đỡ, lông mày cô ấy nhíu lại như sắp chạm vào nhau, ôm bụng, “Mẹ nó, tớ cảm thấy mình sắp chết rồi.”

Quan Tử Viên cũng cảm thấy lo lắng đến mức lưng toát đầy mồ hôi, “Cố gắng một chút, nếu thật sự không chịu nổi để tớ gọi 120 cho cậu.”

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Hướng Thư phải hít thở thật sâu mới có thể nói ra được, “Không muốn không muốn, chờ 120 tới cũng phải hơn mười phút, thậm chí còn có thể lâu hơn.” Cô ấy thật sự không thể chịu đựng được.

Hôm nay cô ấy đúng là gặp xui xẻo đến cực điểm.

Nửa tiếng trước, cô ấy đã tắm rửa để chuẩn bị đi ngủ, đang ngồi dựa vào thành giường để lướt điện thoại thì bụng cô bắt đầu cuộn lên.

Quan Tử Viên chỉ vừa chuyển đến đây sống được vài ngày, trong nhà không có sẵn loại thuốc nào.

Cô ấy không thể đợi được Quan Tử Viên đến hiệu thuốc mua thuốc, uống thuốc chỉ có ngừng đau trong nhất thời, ngày mai cô ấy còn phải quay phim, không thể khiến tiến độ quay phim bị chậm trễ, cô quyết định đến bệnh viện tiêm thuốc.

Quan Tử Viên nhìn thấy Phó Thành Lẫm trước, “Sếp Phó, anh mới về sao?”

“Ừ.”

Phó Thành Lẫm đóng cửa xe lại, nhìn Hướng Thư, “Em làm sao vậy?”

Hướng Thư thắt lưng không sao đứng thẳng dậy được, liếc mắt nhìn Phó Thành Lẫm, “Đau chết mất, đau dạ dày.”

Phó Thành Lẫm nhìn bộ dạng này của cô ấy, không đành lòng, “Lên xe đi, tôi đưa em đến bệnh viện.”

Quan Tử Viên đỡ Hướng Thư đi về phía cửa sau xe, Hướng Thư khoát tay, ý bảo Quan Tử Viên ngồi lên, còn cô ấy nâng người đi vòng về phía ghế lái phụ.

Cô ấy cũng không dám để ông chủ Phó này làm tài xế.

Phó Thành Lẫm khởi động xe, “Sao lại thành thế này?”

Hướng Thư đau đến mức không muốn nói chuyện, “Đừng hỏi nữa.” Cô ấy thở dài một hơi.

Cô ấy tựa đầu vào kính cửa xe, cho dù điều chỉnh tư thế ngồi thế nào cũng cảm thấy khó chịu, đau đến mức chỉ muốn lầm bầm.

Tất cả đều do cô ấy tham ăn, rau được nhúng trong nồi nước cay, trong nước sốt cũng có ớt.

Bình thường để chụp ảnh, cô ấy không dám ăn nhiều, cho dù là lá rau cũng không được quá khối lượng, tối nay có thể vì chút buồn bực, vô tình ăn hơi nhiều.

Nước đá, trái cây, ớt cay.

Dạ dày không chịu đựng được.

“Lỗi đều tại tớ, đáng ra tớ phải ngăn cản không cho cậu ăn nhiều như vậy.” Quan Tử Viên tự trách mình, cô ta gọi hai phần tôm, gần như đều được Hướng Thư ăn hết.

Lúc đó cô ta còn trêu chọc Hướng Thư, ăn nhiều như vậy, có phải hôm sau không muốn quay phim hay không.

Hướng Thư nheo mắt: “Sao có thể trách cậu được, là tớ tự ăn mà.” 

Quan Tử Viên ngồi thẳng dậy, thân thể dựa về phía trước, bên cạnh ghế lái phụ, vuốt tóc Hướng Thư ra phía sau, “Cố gắng chịu đựng, sắp tới nơi rồi.”

Phía trước là đèn đỏ, chiếc xe dừng lại.

Phó Thành Lẫm đặt tay trái bên ngoài xe, một tay dựa vào vô lăng, có chút thất thần, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Khi Quan Tử Viên nhìn đèn tín hiệu, cô ta nhân tiện liếc nhìn Phó Thành Lẫm một chút, khuôn mặt góc cạnh ở gần ngay trước mắt, từ góc độ này cô có thể nhìn thấy đường xương hàm hoàn hảo của anh.

Hướng Thư đến một lời cũng không muốn nói, không khí trong xe hơi trầm lắng.

Phó Thành Lẫm tùy tiện bật nhạc trong xe, Hướng Thư giật nảy người khi âm thanh phát ra, cô ấy đột nhiên mở mắt, “Từ khi nào anh chuyển sang nghe nhạc trẻ vậy?”

Phó Thành Lẫm: “Tranh Tranh nghe.”

Nhạc trong xe được tải kể từ lần leo núi cuối cùng, sau đó chưa từng mở lại, bài hát vẫn là “Đơn khúc tuần hoàn” đã được cài đặt từ ban đầu.

Nhắc đến Lê Tranh, ánh mắt của Quan Tử Viên lại lướt qua sườn mặt Phó Thành Lẫm.

Thật vất vả cũng chịu đựng được đến bệnh viện, Hướng Thư như sắp chết vì đau đớn.

Quan Tử Viên lo chân chạy việc lặt vặt, đi liên hệ đưa Hướng Thư vào cấp cứu.

Hướng Thư sợ bị người khác nhận ra, khi xuống xe liền mang khẩu trang, cô ấy ngồi ở ghế dựa chờ Quan Tử Viên đi đăng ký.

Phó Thành Lẫm đứng sang một bên, lúc Quan Tử Viên không ở bên cạnh, anh hỏi: “Không phải ở trong đoàn làm phim à? Sao nửa đêm em lại chạy đến nhà Quan Tử Viên?”

Hướng Thư trả lời yếu ớt: “Đêm nay không phải quay, qua đây ăn lẩu, ai biết là anh sống ở đây.” Cô ấy biết hàm ý của câu vừa rồi anh nói, “Yên tâm, em sẽ không dẫn người khác đến chỗ của anh.”

Thật nhanh sau đó, Quan Tử Viên đăng ký xong rồi quay lại.

Phó Thành Lẫm không đi cùng Hướng Thư vào văn phòng của bác sĩ, anh đứng đợi ở hành lang bên ngoài.

Hướng Thư không bị gì nghiêm trọng, bác sĩ chỉ kê đơn thuốc chống viêm.

Phó Thành Lẫm: “Tôi về đây.”

Hướng Thư gật đầu, hiếm khi nói chuyện khách khí nói với anh một câu: “Em thật sự xin lỗi vì tối nay làm phiền anh, anh nhanh về nhà nghỉ ngơi đi.”

Một giờ sáng, Phó Thành Lẫm rời khỏi bệnh viện.

Bận rộn cả một đêm, lúc này mới tạm thời dừng lại.

- -

Ngày hôm sau, trời nắng.

Hanh khô và oi bức, tiếng máy lạnh bên ngoài kêu suốt đêm vẫn ‘rầm rập rầm rập’, âm thanh ồn ào không ngừng.

Không biết là điều hòa của nhà nào, hẳn là cũng dùng mấy năm rồi.

Dưới lầu, tiếng chuông xe đạp lanh lảnh lướt qua.

Lê Tranh tỉnh lại, cô đang ở nhà đợi sắp xếp công việc, không cần dậy sớm, tối hôm qua trước khi đi ngủ còn tắt cả chuông báo thức.

Vừa nhìn qua thời gian, mới có năm giờ năm mươi mốt phút.

Không ngủ được nữa, Lê Tranh đứng dậy, tắm rửa sơ qua rồi xuống lầu mua đồ ăn sáng.

Đi ngang qua bồn hoa, tối hôm qua cô vừa bỏ thêm bữa tối cho mèo, một lon thức ăn đóng hộp cho mèo, đã được hai con mèo ăn hết từ lâu, cô lấy vỏ hộp vứt vào thùng rác.

Giang Tiểu Nam rất thích ăn bánh quẩy, Lê Tranh đứng xếp hàng chờ bánh quẩy vừa ra khỏi nồi, cả một hàng dài, từ đầu đến cuối, mọi người động tác đều giống nhau, cúi đầu lướt điện thoại.

Cô đứng ở cuối hàng, giữ nguyên đội hình, tự giác cùng mọi người cúi đầu.

Trên trang chủ Weibo có một bài đăng, Lê Tranh nhìn thấy ba chữ ‘Phó Thành Lẫm’, cô nhanh chóng vuốt cập nhật nhưng không thấy nội dung.

Cô muốn xem rốt cuộc là tin tức gì, nhưng cô không biết dòng tin đó đã đi đâu.

Ở nhóm lớp, lớp trưởng mỗi ngày đúng giờ gửi phong bì lì xì cho nhóm.

Từ ngày đầu tiên của kỳ nghỉ hè, mỗi sáng lớp trưởng sẽ gửi cho cả nhóm một phong bì lì xì năm mươi tệ, số lượng phong bì là hai mươi, lớp bọn cô có hai mươi lăm người, một số người không thể bắt kịp.

Lớp trưởng nói rằng, về cơ bản trong kỳ thực tập mùa hè, nhận được một phong bì lì xì nhỏ, tâm trạng hàng ngày sẽ tốt hơn, là một lớp trưởng, anh ấy chỉ có thể làm được những việc nhỏ như vậy.

Có một anh bạn đùa giỡn, hỏi lớp trưởng có thể phát phong bì lì xì hai trăm tệ hay không, như vậy sẽ khiến tâm trạng anh ấy càng tốt hơn.

Lê Tranh chưa bao giờ giật lấy phong bì lì xì, Giang Tiểu Nam lại một lần cũng không để rơi, thậm chí còn đặt chuông báo thức để lấy, sau khi giật được, cô ấy sẽ tỉnh ngủ vài phút rồi lại ngủ tiếp.

Giang Tiểu Nam lần nào cũng cảm thấy không may mắn, lần cao nhất nhận được là 1.64 tệ, bằng với chiều cao của chính cô ấy.

Lớp trưởng gửi một tin nhắn trong nhóm: [Nếu tuần sau có thời gian, cùng tụ tập ăn cơm nhé? Tớ sẽ mời khách, tâm sự về kinh nghiệm thực tập của mọi người.]

“Cô gái, muốn bao nhiêu cái bánh quẩy?”, chủ cửa hàng hỏi.

Lê Tranh ngẩng đầu, chủ cửa hàng đang hỏi cô.

Lúc cô lướt điện thoại thời gian trôi thật nhanh, nhanh như vậy đã đến lượt cô.

Sau khi mua bánh quẩy và sữa đậu nành, Lê Tranh không thèm xem tin tức trên màn hình trong nhóm lớp, bước nhanh lên lầu.

Giang Tiểu Nam thức dậy, sau khi rửa mặt thì ngồi vào bàn ăn đợi bữa sáng, Lê Tranh trước khi xuống lầu đã để lại một mảnh giấy trên bàn ăn.

Vào sáng nay cô giật được một phong bì 1.05 tệ.

Lớp trưởng lại ở trong nhóm @mọi người, đi đâu ăn các bạn có thể thảo luận trực tiếp rồi nói với tớ, tớ phải vội đến công ty, không nói chuyện nữa.

Đây là nhóm lớp sau đại học của bọn cô, bọn cô chỉ có một lớp cho mỗi cấp độ chuyên ngành, bởi vì giáo viên hướng dẫn khác nhau, nên cơ bản ngoại trừ những giờ học chung, bọn cô không thể gặp nhau.

Từ lúc khai giảng cho đến nửa học kỳ qua đi, cô chỉ vừa biết được tên mọi người.

Không giống như sinh viên đại học, sinh viên năm nhất phải tự học từ sáng sớm, cho tới tận tối khuya.

Nếu không có sự ảnh hưởng từ những phong bì lì xì của lớp trưởng, nhóm sẽ không được sôi nổi như vậy.

Cô ấy và Lê Tranh là bạn học từ khi còn học đại học, lớp trưởng học lớp bên cạnh.

Sau khi nhập học, lớp trưởng và hai người bọn cô trở thành bạn cùng lớp. 

Từ năm hai, cô ấy nghe nói lớp trưởng thích Lê Tranh, nhưng cô ấy không biết liệu cậu ấy có thích thực sự không hay là đùa giỡn, chuyện này cũng đã trôi qua nhiều năm rồi.

Lớp trưởng có tính cách rất ôn hòa, mặc kệ người khác có chế giễu thế nào, cậu ấy cũng không tức giận.

Giống như lần trước Lê Tranh đăng một bức thư tỏ tình đầy tình cảm trong vòng bạn bè, mọi người để lại hàng trăm tin nhắn phía dưới bài đăng đó, lớp trưởng cũng tự trêu mình vài câu.

Cũng có tin đồn rằng, lớp trưởng và nam thần trường học từ tình địch trở thành bạn bè.

Hồi đó ‘trận chiến’ của bọn họ trở thành chủ đề chính trong mọi cuộc nói chuyện tại ký túc xá của bất kỳ cô gái nào.

Bốn năm đại học, cô ấy cùng Lê Tranh không chơi thân với nhau, cô ấy không ở ký túc xá, ngoại trừ những giờ học chung thì không có sự qua lại nào.

Lúc ấy ở ký túc xá nữ ngoài buôn chuyện về các nam sinh, thì Lê Tranh là người được nhắc đến nhiều nhất.

Lê Tranh nhỏ hơn các cô, nghe nói lúc học tiểu học cô đã nhảy lớp.

Tại lễ khai giảng chào đón tân sinh viên, Lê Tranh phát biểu với tư cách là đại diện cho toàn bộ sinh viên, vẻ ngoài xinh đẹp của cô khiến mọi người ngạc nhiên, bao gồm cả Giang Tiểu Nam.

Bởi vì khí chất thanh cao, nên lúc đầu mọi người đều cho rằng Lê Tranh là một cô công chúa kiêu ngạo, không dễ tiếp xúc, sau này mới phát hiện ra tính cách của cô rất dễ gần.

Kể từ đó, kể cả những người không liên quan cũng thích cô.

Sau này cô ấy mới biết được, điểm số của Lê Tranh cũng giống như vẻ ngoài của cô, cao nhất trong số các tân sinh viên năm nhất bọn họ.

Hai năm sau, khi bọn cô đang học năm ba, trong số tân sinh viên khoa luật có một em trai nhan sắc nổi tiếng trong trường, lúc ấy các chị em chào đón không sao rời mắt được.

Nam thần trường học từ đó trở thành tên của cậu nam sinh khoa luật kia.

‘Cạch’ một tiếng, có âm thanh đóng cửa, Lê Tranh xách bữa sáng trở về.

“Woa, món ăn yêu thích của tớ.” Giang Tiểu Nam đặt điện thoại xuống, đi vào phòng bếp lấy ly sữa đậu nành, “Khó lắm mới có được ngày nghỉ ngơi, cậu dậy sớm như vậy làm gì?”

Lê Tranh: “Không ngủ được, đã quen rời giường vào giờ đó rồi.”

Giang Tiểu Nam đưa đũa cho Lê Tranh, nói về tin tức trong nhóm lớp, “Cậu đã đọc chưa?”

Lê Tranh gật đầu, “Nói là muốn cùng nhau ăn tối, còn những tin khác tớ còn chưa kịp xem.”

“Mọi người đang thảo luận về việc ăn ở đâu, tớ không quan tâm, chỉ cần có ăn là được, dù sao thì cậu cũng có thời gian.”

Giang Tiểu Nam vừa gặm bánh quẩy vừa lên mạng hóng dưa, miệng cô vẫn đang còn nhai bánh quẩy, nói  một câu mập mờ không rõ: “Ngạc nhiên quá!”

“Làm sao vậy?” Lê Tranh nhìn thấy cô ngồi trên ghế tròn xoe mắt, cũng cảm thấy tò mò.

Giang Tiểu Nam đưa điện thoại đến trước mặt Lê Tranh, sợ Lê Tranh không nhìn thấy, ngón tay chỉ vào tiêu đề hotsearch rồi nói: “Phó Thành Lẫm cùng Hướng Thư đến bệnh viện  vào khoa sản lúc nửa đêm.”

Lê Tranh: “…”

Thì ra tin tức cũ bị cô làm mới đẩy xuống dưới lúc sáng, chính là cái này.

Chỉ cần một chút thời gian, bây giờ đã lên hot search rồi.

Ông chủ Phó thật bận rộn, tối qua đưa cô về nhà rồi nửa đêm còn phải đến bệnh viện.

Trong video, Hướng Thư ngồi trên chiếc ghế dài trong bệnh viện, đeo khẩu trang, đang ngẩng đầu nói chuyện với Phó Thành Lẫm, một tay cô đặt trên bụng, không ngừng xoa một cách nhẹ nhàng.

Thời gian hiển thị trên đồng hồ kỹ thuật số treo ở lối đi sau lưng hai người, là mười hai giờ ba mươi lăm phút sáng hôm nay.

Không ít cư dân mạng lại đưa ra bức ảnh trước đó Phó Thành Lẫm và Hướng Thư ăn cơm cùng nhau, theo suy đoán thời gian, cô ấy có thai đã hai tháng.

Buổi sáng thời gian quá gấp gáp, Giang Tiểu Nam vội vàng đi làm, nói rằng sau khi tan làm sẽ cùng Lê Tranh ăn quả dưa này thật ngon, rồi cô xách ba lô lên rời đi.

Lê Tranh đương nhiên không tin vào tin tức khoa sản cũng như mang thai, nhưng trong lòng vẫn hơi chua.

Sữa đậu nành trong ly đã nguội, cô vẫn chưa uống hết.

Tưởng Thành Duật gửi tin nhắn đến: “Cháu dậy chưa?” Thực ra anh muốn hỏi cháu gái, đã nhìn thấy những tin đồn đại đó không.

Lê Tranh: [Dậy lâu rồi ạ.]

Tưởng Thành Duật: [Đang làm gì vậy?]

Lê Tranh không trực tiếp trả lời, đến phòng ngủ tìm giấy bút bắt đầu vẽ tranh.

Hơn hai mươi phút mới hoàn thành bức tranh, cô chụp ảnh gửi qua cho Tưởng Thành Duật.

Sau khi Tưởng Thành Duật xem xong, anh đã chụp ảnh màn hình cuộc trò chuyện, gửi sang cho Phó Thành Lẫm.

Phó Thành Lẫm đang trên đường đến công ty, trợ lý Tăng nhìn thấy hot search thi bắt đầu nổi trận tam bành, đây là chuyện riêng tư của ông chủ, anh hỏi ý kiến ông chủ, có phải vẫn xử lý lạnh lùng như những lần trước hay không.

Phó Thành Lẫm: “Cậu nói với Hướng Thư, để quản lý của cô ấy tự trả lời, nếu xử lý không tốt, cô ấy biết tôi sẽ làm gì.”

Trợ lý Tăng hiếm khi nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của ông chủ khi đối diện với kiểu tin tức như thế này, anh ấy đáp lại, lập tức liên lạc với Hướng Thư.

Phó Thành Lẫm bấm vào tin nhắn của Tưởng Thành Duật, trong ảnh chụp màn hình là nét vẽ đơn giản của Lê Tranh, vẽ phiên bản Q của chính bản thân cô, hai tay ôm một cái bình, cái bình còn lớn hơn so với toàn bộ cơ thể cô.

Cô ngửa đầu lên, miệng đặt vào bình để uống.

Trên bình có dòng chữ: Giấm Lão Trần, năm sản xuất: 1982.

Phó Thành Lẫm nhìn bức tranh, bỗng bật cười.

Trợ lý Tăng từ ghế phụ quay mặt sang, muốn báo cáo với ông chủ một tiếng, anh ấy đã truyền đạt ý của anh đến Hướng Thư, không ngờ lúc ngoảnh lại liền thấy khóe miệng của ông chủ nở một nụ cười.

Anh ấy không dám phá hỏng bầu không khí, yên lặng quay mặt lại.

Phó Thành Lẫm phản hồi Tưởng Thành Duật: [Cậu đưa bản gốc bức tranh cho tôi.]

Anh nhìn ra ngoài cửa sổ một lúc, tìm số điện thoại của Lê Tranh rồi gọi qua.

Lê Tranh nằm sấp trên bàn, đang lần theo những nét của chữ ‘giấm’ trên bức tranh.

Điện thoại di động rung lên, cô lập tức ngồi dậy.

“Ông chủ Phó, sao anh lại có thời gian gọi cho em?”

Phó Thành Lẫm đi thẳng vào vấn đề: “Tôi đã xem bức tranh của em.”

Lê Tranh híp híp mắt, Tưởng Thành Duật rõ là mắc nợ.

“Em không biết tôi và Hướng Thư chỉ là bạn sao?”

“Biết thì sao ạ, em còn chưa trưởng thành.” Lê Tranh không cần phải che giấu lòng dạ hẹp hòi của bản thân trước mặt anh, dù sao thì anh cũng đã nhìn thấy bức tranh đó.

“Ông chủ Phó, anh có thể không biết rằng, lúc còn trẻ chúng ta đều phải lòng một ai đó, đừng nói anh ấy đi cùng người khác giới đến bệnh viện lúc nửa đêm, chỉ cần anh ấy khen người khác giới, chúng ta đều sẽ “chua lè” mất mấy ngày, còn có thể suy diễn thêm mấy tập những câu chuyện cẩu huyết.”

Điện thoại im lặng một lúc lâu.

Lê Tranh biết, đối với những câu nói nửa đùa nửa thật của cô, anh sẽ không trả lời.

Phó Thành Lẫm hỏi cô: “Ở nhà à?”

Lê Tranh dùng bút chì vẽ nguệch ngoạc trên giấy, “Dạ, thanh niên thất nghiệp. Nhàn rỗi đến đáng sợ, lấy giấm chua làm bạn đồng hành, để tâm vào mấy chuyện vụn vặt.”

Phó Thành Lẫm tưởng những lời cô nói là sự thật: “Để tôi giới thiệu đơn vị thực tập cho em.”

Lê Tranh vừa rồi vẫn viết lung tung, nhìn lên tờ giấy, cô trong vô thức viết một chữ “Lẫm.”

Cô từ chối ý tốt của Phó Thành Lẫm: “Cảm ơn ông chủ Phó, không cần đâu, em không thiếu nơi để thực tập. Em đang đợi thầy Hà tìm được chỗ làm việc mới, sẽ tiếp tục cùng thầy ấy lập thành một tổ.”

Phó Thành Lẫm dừng lại một chút mới nói: “Nếu em thật sự buồn chán, thì đến GR đi, ăn trưa trong nhà ăn.”

Lê Tranh hùa theo: “Nhà ăn chỗ anh có món gì ngon?”

Phó Thành Lẫm: “Cua, năm 1982. Để trung hòa với giấm chua trong dạ dày của em một chút.”