Lược Thê

Quyển 1 - Chương 9




Edit và Beta: Độc Tiếu

Độc Tiếu: làm chương này khóc nhòe hết cả mắt từ đầu chương đến cuối chương hic hic. Tự nhiên có ý nghĩ, làm xong chương này rồi cắt cho một phát rồi ghi thêm chữ [Hoàn] vào thì cũng k ai nghi ngờ, ai cũng sẽ tin là đã [Hoàn] =)) đặc biệt dành cho SE, nhưng rốt cuộc ta vẫn trung thành với tác giả, trung thành với HE nên lại tiếp tục đi nốt chặng đường còn lại :3


Ban đêm, ôm không thấy thân hình ấm áp ở bên cạnh, Mục Hướng Vũ mở mắt ra nhìn.

“Cũng đã canh hai rồi, sao chàng còn không ngủ?”

Nam nhân chuyển người trong bóng đêm, tay vẫn mân mê thưởng thức túi gấm ở trong tay. “Ta có cảm giác—không tốt...”

“Lại suy nghĩ đến cái thứ không ra gì kia chứ gì?” Nàng mới không dùng hai từ “đệ đệ” để gọi hắn, cái thứ kia không xứng.

“Nhìn vào thái độ ngày hôm ấy của Nhạn Hồi, ta lo lắng bọn họ không thể nào hảo hảo mà nói chuyện.” Mộ Dung Lược nói rằng sống vô cùng tốt, chưa từng hối hận qua, nhưng hắn lại thấy, không phải là như vậy.

Mấy ngày trước, khi Vũ Nhi đem túi gấm chuyển giao lại cho hắn, hắn liền cảm thấy không thích hợp.

Uyên ương quyết, bùa bình an cùng kim khóa của hắn thì hắn còn có thể lý giải, nhưng ngay cả chìa khóa cùng ấn tín đều đem trả lại, là rất không thích hợp, điều này coi như Mộ Dung Lược không có dự tính tiếp tục ở lại Mộ Dung trang.

Nhưng mà nếu không ở lại Mộ Dung trang thì có thể đi nơi nào? Còn Nhạn Hồi? Cũng buông tay không cần nữa sao?

Lúc trước dùng trả cả đại giới như thế, chỉ vì có thể ở cùng với nàng, nếu hiện tại ngay cả nàng cũng bỏ lại, nếu không phải bị buộc đến tận cùng, sẽ không thể như thế.

Tính tình Lược hay đè nén, một khi chạm đến cực hạn, sẽ làm ra chuyện gì không một ai có thể đoán trước được.

“Nghe chàng nói như vậy, hình như đúng là không thực sự thích hợp lắm—“ Mục Hướng Vũ nghiêng đầu nghĩ lại.

Ngày ấy gặp hắn ta ở trước cửa, chỉ cho là ngẫu ngộ ở trên đường, căn bản không nghĩ tới cái thứ không biết là gì kia luôn đứng ngốc đợi ở ngoài cửa.

Khi đó cùng hắn ta nói mấy câu, hắn ta hỏi nàng, vì sao lại cho Mộ Dung Thao cái tên Ấp Trần.

Trong đầu nàng khi đó không dễ chịu, cố ý trả lời hắn. “Vị thành hướng vũ áp khinh trần, khách xá Thanh Thanh liễu sắc tân. Chúng ta là người một nhà, vĩnh viễn sẽ không xa cách.” Ý định muốn hắn phải ghen tị.

“Đây là lời đưa tiễn—“

“Ngừng!” Đứa nhỏ chết tiệt, mở miệng liền không có lời hay. “Bài thơ này chỉ có hai câu đó, không có câu khác nữa.”

Hắn ngừng lại, không sao cả, cười cười. “Hắn từng nói qua, chúng ta là một thể, cùng nhau xuất hiện trên đời này, vốn là nên hỗ trợ lẫn nhau. Lời hắn nói, ta luôn luôn tin. Đoạn thơ còn lại—để ta hoàn thành.”

Cái gì gọi là đoạn thơ còn lại để hắn hoàn thành?

Khi đó cho rằng hắn ta nói câu kia không có ý gì, cũng không để ý, giờ nghĩ lại—

Khuyên quân càng tẫn một chén rượu, tây ra Dương Quan vô cớ nhân.

Hắn ta rốt cuộc muốn làm cái gì? Nghe qua—có vẻ không phải là chuyện tốt.

“Lần tới... Vũ Nhi, lần tới nếu nhìn thấy hắn, khẩu khí uyển chuyển một chút, mời hắn vào uống chén trà đi!”

Có lẽ, vươn tay còn có thể kịp thời kéo hắn lại. Chung quy vẫn là đau đến tâm khảm, sao có thể nói bỏ là bỏ?

Sau đêm đó, trời đột nhiên mưa to tầm tã. Mục Ấp Trần ra cửa hiệu, cầm ô bước nhanh trên đường.

Mới đi qua nửa con phố, nửa người đã ướt đẫm, hắn khép áo khoác lại, ngăn cản những trận gió lạnh đánh đến, khi đến gần cửa, liền nhìn thấy một thân ảnh đứng đó không xa.

Ngốc tử từ đâu đến, cũng không biết được nên đứng dưới mái che tránh mưa, lại ngu ngốc đứng ở giữa cơn mưa không nhúc nhích.

Sắc trời mù mịt, nhất thời hắn không nhận ra, nguyên bản là muốn người kia đi vào bên trong tránh mưa, đến gần thêm mấy bước mới nhìn rõ gương mặt trống rỗng kia.

“Sao lại đến đây?” Vũ Nhi nói hai ngày trước nhìn thấy hắn, hay là—không phải tình cờ đi qua?

“Ta....” Vừa hé miệng, cổ họng khó có thể phát ra tiếng.

Mục Ấp Trần không cần nghĩ, đưa tay kéo hắn, bàn tay kia lạnh lẽo khiến người khác rùng mình, vừa chạm liền cả kinh. “Vào trong rồi nói.”

“Không phải—chúng ta là người xa lạ sao?” Đại ca—vẫn chịu nhận thức hắn?

Mục Ấp Trần giận dữ, cả giận nói: “Cho dù là người xa lạ thì ta cũng sẽ mời hắn vào uống mộtchén trà nóng!”

“Phải vậy không.......” Hắn bị mắng liền im lặng, dịu ngoan theo đại ca đi vào.

Mục Ấp Trần bận thu xếp trong trong ngoài ngoài, lúc là thêm quần áo, lúc lại là pha trà, lại thêm tấm vải trải giường dầy ở dưới người của hắn, ấm áp đến chặt chẽ.

Hắn từ đầu đến cuối vô cùng nhu thuận, giống như đứa nhỏ khát vọng lấy lòng người lớn, ngàn y trăm thuận, không dám có một chút nghịch ý.

“Uống hết trà gừng đi.”

“Vâng.” Cầm bát lên, uống không thừa lại một giọt.

Đốt ấm thêm cho căn phòng, lúc này mới có chút rảnh rỗi, ngồi xuống bàn đối diện với hắn.

“Ta luôn luôn là một người đệ đệ không nghe lời, luôn khiến đại ca thương tâm đau đầu.” Hắn thong thả mở miệng. “Thời gian này, suy nghĩ rất nhiều, ta phát hiện ra rằng—ta thực sự chưa từng ngoan ngoãn nghe lời đại ca một lần.”

Tuy rằng đã chậm, nhưng hắn thực sự muốn làm một đệ đệ tốt, ngoan ngoãn nghe lời một lần, đừng để ngày sau đại ca nhớ lại, vĩnh viễn chỉ nhớ được những lần hắn quái đản phản loạn, nhiều lần khiến người khác đau đầu.

Mục Ấp Trần nhìn hắn, thở dài ra tiếng. “Ngươi rốt cuộc là làm sao vậy?”

Cả người đều gầy đi một vòng lớn, khí sắc đều kém thành như vậy, đã lớn từng này tuổi rồi còn không biết chiếu cố cho bản thân hay sao?

“Thực xin lỗi....” Vẫn là lại làm cho đại ca thở dài, hắn thật sự không thể làm nổi một đệ đệ nhu thuận, luôn làm cho người ta phải nhíu mày xem xét.

“Lược!” Hắn hoàn toàn không thể quen được Mộ Dung Lược nói những lời thế này, so với thế này, thì thà rằng thấy hắn ngày xưa tính tình quật cường, bộ dáng mạnh miệng vĩnh viễn không hối hận.

Ai biết được, Mộ Dung Lược lại cúi đầu nở nụ cười. “Còn tưởng rằng ngươi đã hạ quyết tâm, đến chết già vẫn không nhận thức.”

“Đây không phải là ngươi muốn hay sao? Ngươi từng nói rằng, chỉ cần Mộ Dung Thao biến mất thì đối với mọi người đều tốt, ngươi có thể trở thành duy nhất, không cần phải làm cái bóng theo sau người khác, đây không phải là điều ngươi muốn hay sao?”

“Không phải... phải nói là, ta muốn, nhưng.... kỳ thực là sai lầm rồi, ta hối hận.........”

“Ngươi rất tùy hứng.” Đời người không thể nào một câu hối hận thì có thể đem hết thảy mọi thứ xóa đi. Mộ Dung Lược nên học gánh vác hậu quả những việc mình làm ra, không thể nào mãi giống như đứa nhỏ, không muốn liền chơi xấu không tiếp tục, bây giờ, hắn sẽ không tiếp tục dung túng.

“Ta biết.” Lúc này đây, hắn sẽ tự mình gánh vác. “Thật có lỗi, ta sẽ không tiếp tục quấy rầy ngươi.” Khom người thay lời cảm ơn, xoay người đi ra cửa.

Bên ngoài trời còn đang mưa, hắn muốn đi đâu?

Mục Ấp Trần nhấc tay, bắt lấy cổ tay của hắn lại. “Ngươi với Nhạn Hồi rốt cuộc là có chuyện gì thế?”

Còn có thể có chuyện gì? Giữa bọn họ, luôn luôn không đồng nhất không phải hay sao?

“Chúng ta tốt lắm, không có chuyện gì, chỉ là đi ngang qua, nên đến thăm ngươi.” Sau này, sẽ không lại đến quấy rầy những ngày bình yên mà đại ca vất vả có được.

Đã nhiều ngày, vòng vòng ngoài cửa, vẫn là luôn không có đủ dũng khí.

Hôm nay, là ngày cuối cùng, nếu không gặp được đại ca, đó chính là ý trời, dạy dỗ hắn một thân tội nghiệt, ngay cả một chút ý nguyện xa xôi ở trong lòng cũng không cho phép hoàn toàn.

Hắn biết chính mình không đáng để được đồng tình, cũng không vọng tưởng đại ca nhặt xác cho hắn. Chỉ là ngày cuối cùng, trong đầu chỉ có một ý nghĩa duy nhất, là gặp lại người duy nhất thật tình đối đãi với hắn, cùng hắn trò chuyện, thế là đủ rồi.

“Mộ Dung Lược, đừng ép ta tức giận!” Mục Ấp Trần nắm chặt tay hắn kéo lại, không chịu buông ra. “Trong lòng ngươi còn coi ta là đại ca thì nói cho rõ ràng, không nói rõ ràng thì đừng hòng đi!”

Bộ dáng hắn thế này, làm sao có thể yên tâm để hắn đi?

Lần kéo này, hắn nửa người nghiêng đi, mất đi trọng tâm, hoa mắt chóng mặt liền ngã xuống.

“Lược?”

Vừa có được chút ý thức, đón nhận đôi mắt sầu lo kia.

Ánh mắt ấm áp như thế.... đã bao lâu rồi? Đã bao lâu rồi không có người từng nhìn hắn như vậy.

Mộ Dung Lược nuốt nước bọt, mười ngón tay gắt gao nắm lấy ngực áo đối phương, nói nhẹ như thở. “Ca... đệ đau quá......”

Giống như đứa nhỏ bị ủy khuất, bất lực, đau đớn, đi tìm một người tiếc thương cho hắn, khóc không tiếng động.

“Đệ biết đệ sai rồi..... không ai nói cho đệ biết nên làm gì bây giờ, ca không chấp nhận đệ, Nhạn Hồi không tha thứ cho đệ, ngay cả đệ, ngay cả đệ cũng không biết phải đối mặt với chính mình như thế nào.......

Đã tạo thành thương tổn, đệ không tìm được biện pháp trả lại cho ca những ngày chịu tra tấn khuất nhục, chỉ có thể.... chỉ có thể để mạng này lại, có thể.... có thể vì thế mà trả lại được một ít... cho ca... hận đệ ít đi một chút.... đệ không muốn.... không muốn ca hận đệ, thực sự không muốn.....”

Mục Ấp Trần cả kinh, lúc này mới lưu ý đến cánh tay dựa vào cơ thể, hơi thở mỏng manh, cơ thể trong vòng tay kia đã dần trở lạnh. “Ngươi đã làm cái gì?”

Hắn lại nhẹ nhàng cười. “Thì ra, cảm giác khi đó của ca là như thế này......”

Ngày đó rót cho đại ca độc mạn tính, đại ca phải cam chịu nhận lấy thống khổ cùng dày vò, giờ mới biết, thì ra là cảm giác xé rách da thịt như thế này.... Hắn thực đáng giận, không đáng để được tha thứ.

Từng đạo nóng trào ra khỏi miệng, mũi, hắn lau lau, muốn giả tạo thái bình, cố tình lại lau thế nào cũng không hết. Mùi tanh nồng chầm chậm chiếm toàn bộ miệng, mũi, thật là khó chịu, thật buồn nôn—

“Mộ Dung Lược, ngươi! Đồ hỗn đản này!” Mục Ấp Trần thay đổi sắc mặt, vừa sợ vừa hoảng, mất phương hướng hét lớn. “Vũ Nhi, mau tới đây, giúp ta nhìn hắn một cái—“

Mục Hướng Vũ nghe tiếng chạy đến, gặp hai người một thân toàn máu, sững sốt đứng ở cửa hồi lâu.

Đây là—sao lại thế này? Ai, là ai ám toán ai?

Nàng phục hồi tinh thần lại, nhanh chân tiến lên, hỗ trợ đem ngươi đưa vào phòng.

Bắt mạch, mạch tượng hỗn loạn nghịch hướng, quả thực giống hệt với Mục Ấp Trần khi đó.

“Tiểu Mục Tử, chàng, chàng sẽ không phải là—“

“Không phải ta, là hắn tự làm chính mình thành ra như thế!”

“......” Tính tình người này có cần phải cương liệt đến như thế không? Nàng dù vẫn chưa tha thứ cho hắn, nhưng cũng không muốn hắn nếm thử lại đau khổ này.

Mộ Dung Lược rút tay về. “Không làm phiền hai người đâu.” Hắn đã nợ quá nhiều, hắn không muốn bọn họ lại phải thêm phiền toái, không nghĩ tới cuối cùng vẫn là khiến có thêm mệt, thu dọn xác chết của hắn.

Mục Ấp Trần tức giận quát lớn. “Ngươi nói ta tự cho mình là đúng, ngươi thì sao? Một mực muốn lấy mạng ra đền tội, có từng nghĩ đến ta không cần hay không?”

“Ca...không hận sao?” Hắn làm chuyện đáng giận như vậy, lại chết cũng không nhận sai, đại ca không giận sao?

“Ta biết kia không phải là lời thật lòng của ngươi.” Huynh đệ nhiều năm, tính tình quật cường kia của hắn làm sao mà không hiểu, miệng thì nói “Ta tốt lắm, ta không hối hận”, vậy mà trong mắt lại tràn ngập bi thương, tịch mịch như sắp khóc, muốn nói—thực xin lỗi, là ta sai rồi, đừng giận ta, đừng không để ý đến ta...

“Ta không phải thánh nhân, đệ thành cái loại sống không ra sống thế này, ta làm sao có thể không tức giận? Huynh đệ nhà ai mà không cãi nhau, nháo loạn cả nhau? Động tý là ngươi đòi chết cho ta xem, tính tình ngươi từ đâu ra mà lớn như vậy?”

“Chỉ là........cãi nhau?” Hắn phạm phải tội lỗi trời không dung đất không tha, mà ở trong mắt đại ca, chỉ là giận dỗi cãi nhau, không có chuyện gì sao?

“Bằng không thì sao? Huynh trưởng như cha, đệ làm gì sai, ta làm phụ huynh không tha thứ thì ai sẽ tha thứ?”

Cho nên... hắn, vẫn là đệ đệ của đại ca, đại ca vẫn chấp nhận hắn sao?

Vành mắt đều là sương mù, âm thanh nghẹn ở cổ, cúi đầu gọi. “Ca......” Dừng một chút, lại gọi. “Đại ca, đại ca........”

Hắn chưa bao giờ cảm thấy có được một khắc may mắn như thế, kiếp này có đại ca, tham lam gọi lại gọi. Chỉ sợ gọi thiếu một lần, hắn sẽ mất đi tư cách gọi đại ca.

“Nếu có kiếp sau.... Ca nếu không chê tính tình đệ kỳ quái, chúng ta.... lại một đời làm tay chân, đệ sẽ ngoan, sẽ nghe lời ca nói, làm một đệ đệ tốt, không khiến ca phiền não lo lắng.... Ca có thể nào lại cho đệ một cơ hội........”

“Được! Tất nhiên là được! Chúng ta sẽ sinh ở gia đình bình thường, không cần phải so đo như vậy, liền không có ân oán thị phi, nâng đỡ lẫn nhau, sống đơn giản qua ngày là tốt rồi.”

“Được.....”

Đây là cái tiết mục khổ tình gì a.... Hai cái đại nam nhân lại hai mắt đẫm lễ, khiến Mục Hướng Vũ mũi cũng ửng đỏ.

“Để ca gọi Nhạn Hồi đến đây, có được không?”

“Không cần!” Nghe thấy cái tên kia, Mộ Dung Lược bỗng nhiên phản ứng vô cùng kịch liệt, cũng không biết lấy sức lực ở đâu ra, tay nắm chặt khiến Mộ Dung Thao cũng phải cảm thấy đau, “Đệ không cần, không cần gặp lại nàng.... Chết cũng không muốn......”

Thật vất vả để hạ quyết tâm lớn như vậy để buông tay, hắn không muốn lại bị nàng giẫm lên, khinh bỉ.

Mục Ấp Trần thở dài. “Như thế nào mà các người lại thành ra thế này?” Thế nhưng lại ra nông nỗi thà chết cũng không muốn gặp.

“Là đệ sai, đệ cầu quá mạnh mẽ.... Ca, đệ đến giờ mới biết, thì ra yêu một người không yêu mình lại khổ như vậy, đau như vậy....... đau...... đau đến như vậy.....” Từng muốn nàng đến bất chấp mọi thứ, từ nay lại muốn quên đến sạch sẽ.

Nàng chưa từng, chưa bao giờ muốn hiểu hắn, không muốn làm nữ nhân của hắn, hắn cũng không cần, cho dù là chết, cũng không cần nàng đến mộ phần thắp hương.

Tiếp nhận khăn thê tử đưa, tay không ngừng lau máu đang trào ra nơi khóe miệng, Mục Ấp Trần khó chịu, thấp giọng hỏi: “Thực không muốn nói với nàng chỉ một câu? Ca sẽ chuyển lời cho đệ.”

Muốn nói gì? Hắn suy nghĩ, đã sớm không còn lời nào để nói, nếu thật hắn muốn nói lại cái gì, hắn chỉ hy vọng, kiếp này cắt đứa, kiếp sau lại kiếp sau nữa... Đời đời kiếp kiếp vĩnh viễn đừng để hắn gặp nàng.

Mục Ấp Trần đưa tin tức đến Mộ Dung trang, Mạc Nhạn Hồi sau khi nhận được, lập tức chạy đến, đã là chuyện của bảy ngày sau.

“Gia chủ có chuyện gì gấp cần phân phó?”

“Đừng gọi ta như vậy, ra đã sớm không phải là chủ của Mộ Dung gia.”

“Trong lòng Nhạn Hồi, cả đời chỉ nhận ngài là chủ.”

Nàng cố chấp, Lược cũng vậy, khó trách lại tự biến mình thành một thân thảm thiết như vậy cho xong chuyện.

“Ngươi đã bao lâu không gặp Lược?”

Mạc Nhạn Hồi im lặng một chút, không thể xác định rõ thời gian. “Hơn... nửa tháng thì phải.”

“Hắn ở đâu, ngươi biết không?”

“Không biết.” Đại khái lại chìm đắm trong ôn nhu hương thôi, nhìn hành vi hoang đường của người nọ, nàng đã lười tìm tòi nghiên cứu. “Gia chủ sao lại hỏi như thế?”

“Không có gì.” Nguyên bản còn hy vọng nàng có một tia để ý, giờ thấy nàng như thế, cũng không thấy có gì hay để nói. Chuyện cảm tình, vốn là không cưỡng cầu được. Huống chi Lược trước đây làm chuyện có lỗi với nàng, thế nào cũng là đuối lý.

Hắn lấy một vật từ trong tay áo ra, đặt ở trên bàn, ngay trước mặt nàng. “Đây là thứ hắn muốn ta chuyển lại. Hắn nói, đã muốn đoạn tuyệt sạch sẽ, những vật có liên quan đến ngươi, cũng không nên giữ lại.”

Đó là một bức tượng gỗ oa nhi nam với nụ cười xán lạn.

Nàng ngẩn ngơ, nhìn khuôn mặt bức tượng gỗ tươi cười.

Thì ra, đêm hôm đó là hắn.

“Gia chủ còn có gì phân phó?”

“Đã không còn.”

Nàng gật gật đầu. “Vậy Nhạn Hồi đi trước một bước.” Đứng dậy, hành lễ cáo lui, nghĩ đến cái gì, ngoái đầu lại nhìn, hỏi: “Hắn khi nào thì quay lại trang?”

Nàng không có ý gì khác, chỉ là đã quyết định, như vậy thì hắn tốt nhất vẫn là trở về nhanh chóng xử lý hết thảy sự vụ, rồi mới có thể đi.

Nghe ý trong lời của nàng, cũng không biết tại sao não nàng lại vô tình. Tuy rằng Lược trước đây là sai, nhưng ít nhất tất cả đều là một mảng chân tình, ngay cả mạng đều dùng để đổi, cuối cùng chỉ đổi lấy được khuôn mặt lạnh lẽo như thế. Cũng khó trách, muốn đi đến tuyệt lộ.

Nghĩ đến điều này, hắn không phải không có châm chọc, nói: “Không cần hao tâm tốn sức, ngươi vĩnh viễn cũng không cần phải lại gặp hắn.”

“Có ý gì?”

“Hắn đã chết, bảy ngày trước.”

Mạc Nhạn Hồi nhất thời không chú ý, đụng phải mép bàn, hoảng hốt ngã xuống, vang lên âm thanh đổ vỡ.

“Cái gì?” Nàng nghe không rõ, tai giống như bị liệt thanh, bước từng từng bước nhỏ về phía nam nhân mang khuôn mặt bình tĩnh.

Hẳn là nghe nhầm, nếu, nếu không thì gia chủ không nên làm vẻ mặt như vậy.

“Ta nói, hắn đã chết, chúng ta ai cũng không thể gặp hắn.”

“Vâng, phải không....” Âm thanh vù vù bên tai không ngừng, đầu óc choáng váng, trái tim ngơ ngác trống rỗng, cái gì cũng không cảm nhận được, gần như là chết lặng.

“Hắn...làm sao có thế....” Lần trước nhìn thấy hắn, vẫn còn rõ ràng là một người, làm thế nào vừa đảo mắt liền thành không có?

“Ngươi hiểu hắn được bao nhiêu? Ở trong mắt ngươi, hắn thật sự là loại người lãnh huyết giết huynh trưởng không có cảm giác sao? Hắn cũng hối hận, nhưng tính tình hắn như thế làm sao có thể nói ra khỏi miệng? Hắn mỗi ngày đều tự rót thuốc độc vào miệng, đang sống tốt lại âm thầm tự ép mình đi đến tuyệt lộ.

Ta nói với ngươi một lần nữa, ta không trách hắn, cũng không cần ngươi lấy chuyện này ra nặng nề trách móc hắn, nhưng ngươi nghe lọt được mấy phần? Ngươi biết ta vì sao không trách? Hắn đúng là hạ dược ta, nhưng cũng lại tự mình cầm dao đâm ngực chính mình để bồi thường ta, muốn ta trách hắn như thế nào? Hắn gặp nguy bị khổ, không người để nói, ngươi hiểu không? Không, ngươi không hiểu, ngươi nếu hiểu, hôm nay đã không thành ra như thế.”

“Hắn.......đâu?” Ngực giống như có gì đó đánh mạnh vào, nặng nề khó chịu, nàng hút không khí vào lại nói: “Đã đưa tang sao? Ở chỗ nào?”

“Hắn không muốn ta làm tang sự, chỉ cần một bát hương, không cần linh đường cúng bái hành lễ, hắn không muốn nợ lại thêm nợ. Nói nếu ta có rảnh, thắp nén hương nói chuyện với hắn là được rồi. Về phần ngươi, hắn muốn ta chuyển lại vài từ--“

“Từ gì?” Nàng nín thở, ngưng thần lắng nghe.

“Một đời tình tuyệt, trên đường đến hoàng tuyền tuyệt đối không gặp lại, kiếp sau làm nô làm súc vật cũng không muốn lại quen biết Mạc Nhạn Hồi ngươi.”

“Phải không.........” Gia chủ nói, thực hiểu được, đều đã dùng mệnh để kết thúc cùng nàng, cũng không để lại bàn thờ cho nàng tế lễ, khiến hắn cho dù ở dưới cửu tuyền cũng ngủ không yên.

Cũng là như thế, nàng cũng nên thức thời.

Nàng khom người, nhặt từng mảnh từng mảnh nhỏ. Người gỗ kia rơi vỡ triệt để, tan nát thành từng mảnh từng mảnh nhỏ, nàng nhẫn nại nhặt từng miếng một, cho vào trong khăn gói lại.

Nhớ tới cái gì, nàng ngước mắt hỏi: “Ba năm trước, mùng bảy tháng ta, ở vườn trà Nghi Hưng, là người hay hắn?”

“Là hắn.”

“Cách đó một năm, mười lăm tháng giêng, hội đèn lồng Lãnh Châu—“

“Là hắn.”

“Mùng ba tháng chín, Rượu trang của Thiệu gia?”

“Là hắn.”

“Tháng chạp--.”

“Là hắn, tất cả đều là hắn.” Hắn thở dài: “Đừng hỏi nữa, người có thể cho ngươi tâm tâm niệm niệm, những mảnh trí nhớ quyến luyến quý trọng, tất nhiên là hắn. Nhạn Hồi, ta cùng với ngươi luôn giới tuyến rành mạch, chưa từng mơ hồ, nam nhân dùng toàn tâm yêu ngươi thương ngươi, vĩnh viễn chỉ là hắn.”

Nam nhân dùng toàn tâm yêu ngươi thương ngươi, vĩnh viễn chỉ là hắn......

Nàng cúi đầu cười, cũng không hiểu là cười cái gì, càng cười càng trống rỗng, làm thế nào cũng không dừng lại được.

“Nhạn Hồi?”

“Có lẽ người cảm thấy, ta quá mức vô tình với hắn, nhưng hắn có được trí nhớ hoàn chỉnh, còn với ta mà nói lại chính là trống rỗng, tất cả những đoạn ngắn khi ta nhục ta đều là hắn, còn lại tất cả đều là người, người muốn ta phải có cảm giác gì với hắn? Cho đến tận giờ khắc này, ta mới biết được, ta cùng hắn lại có nhiều kỉ niệm như vậy, vượt quá cả tưởng tượng của ta.

Người cho rằng hết thảy những chuyện kia ta không quyến luyến một tí nào sao? Người cho rằng một người nam nhân dùng hết mọi tâm tư để sủng ái ta, ta sẽ thờ ơ? Nhưng...... lý trí biết được là hắn, trong lòng trong mắt nhìn thấy lại là người, ta ngay cả việc hắn không phải là người đều không nhận ra. Hắn bắt chước giống như thế, giống đến cơ hồ không có cái gì khác... ngay cả ta đều không phân biệt được. Động lòng với hắn như vậy, vẫn là coi là người.....”

Mục Ấp Trần kinh ngạc.

Nhạn Hồi cũng không phải là vô tình, chỉ là...... Lược, đây là mua dây buộc mình.

Có thể trách ai? Ai cũng không sai, hoặc cũng có thể nói, ai cũng sai, mặc cho là ai cũng không thể có biện pháp không trách.

“Việc đã đến nước này, cần gì theo đuổi miệt mài ý nghĩa đã mất, hắn buông ngươi, ngươi cũng buông tha chính mình, sau này, muốn ở lại hay rời đi Mộ Dung trang đều tự ngươi quyết định, dù sao—nơi đó cùng huynh đệ ta không quan hệ.” Hắn đem chìa khóa cùng ấn tín giao lại, xoay người đi vào trong nội uyển.

Dòng họ có nhiều tài năng kinh thương, thiếu Mộ Dung Thao, vẫn có Mộ Dung Lược chống đỡ. Mộ Dung Lược đi rồi, cũng vẫn còn có người làm cho nó đứng sừng sững không điêu đổ, ai là đương gia, ai ngồi chủ vị, thì có hề gì? Tuy là giang sơn đổi chủ, sinh hoạt hàng ngày cũng vẫn như cũ không thay đổi, huống hồ một cái Mộ Dung trang nho nhỏ?

Thiên hạ này không bao giờ vì ai mà thay đổi, đạo lý này, hắn đã sớm hiểu, hiện tại hắn chỉ thầm nghĩ bảo vệ người ở bên cạnh, để ý người, bảo vệ hạnh phúc nho nhỏ của hắn.

Ít nhất, tại ngôi nhà bình thường này, cặp song sinh sẽ không phải là bị nguyền rủa, càng sẽ không bị chia rẽ cùng thương tổn.