Lung Văn Song Bức Ngọc

Chương 4




Tôi khởi động chiếc xe tải nhỏ, lắc lư tiến vào ngã tư đường phố thân quen. Bây giờ đúng là không khí đón mừng năm mới mỗi năm lại một kém đi. Dừng xe xong xuôi, nhìn về phía xa, chỉ thấy một đống tròn vo đang ngồi trước bậc thềm của tiệm của tôi gật gù hát ‘Hoa nhi vì sao lại hồng như vậy’.

Đợi đến khi gã ấy rên rỉ đến đoạn ‘nhiệt huyết của tuổi thanh xuân ào ạt sôi trào’ thì tôi liền bắn một viên sỏi nhỏ vào sau gáy gã, nói, “Đến đây, tôi cho anh tiền lì xì.”

Bàn Tử bị chọc giận liền rống to, bảo rằng gã là có ý tốt đến báo tin cho tôi, cư nhiên lại bị tôi đối xử như vậy, thậm chí còn hăm dọa nếu như tôi không mời gã đến Thiên Hương lầu ăn canh cá Tây Hồ, gà hầm, tôm lột, uống trà Long Tĩnh thì gã sẽ đập nát quán của tôi.

Tôi cười cười mở cửa để gã vào trong, tự mình pha trà Long Tĩnh Tây Hồ cho gã uống xem như an ủi. Kỳ thực,Bàn Tử đến tìm khiến cho tôi vô cùng cao hứng. Sau biết bao nhiêu chuyện xảy ra, tôi cảm thấy trên đời này có một người bạn tri giao cởi mở chân thành đích thực là con mẹ nó không hề dễ.

Chờ Bàn Tử uống vài chén trà lót dạ, tôi vỗ nhẹ mặt bàn nhắc nhở gã ta nhanh chóng vào đề.

“Hai ngày trước tôi biết được một việc lớn trong nghề.” Bàn Tử giả vờ thần thần bí bí mà nháy mắt loạn xạ với tôi, nháy đến mức thần kinh của tôi bắt đầu run sợ.

Tôi chuyển rời tầm mắt xuống ấm trà, rót thêm nước, nói, “Tôi cũng không phải người trong nghề các anh, làm sao biết được anh đang nói cái gì.”

“Cho nên tôi mới đến thương lượng với cậu một chuyện!” Bàn Tử đặt mạnh chén trà xuống mặt bàn, vắt chéo chân nói, “Cậu cũng biết đến một nhân vật tên là ‘Khô Quy Tử’ đi?”

Tôi không hiểu, lắc đầu trả lời rằng mình không biết.

“Ông lão này cũng là một huyền thoại trong giới đổ đấu đấy. Lão năm nay đã ngoài sáu mươi, hai năm trước có nói sẽ rửa tay gác kiếm quy ẩn sơn lâm. Đáng tiếc, nếu không phải do cái tên đồ đệ không chút tiền đồ kia…”

“Nói cái quái gì vậy?” Tôi nhíu mày.

Bàn Tử cũng không nôn nóng, uống thêm một ngụm trà rồi mới tiếp tục nói.

Chuyện kể rằng, Khô Quy Tử này cũng là một đại nhân vật tiếng tăm lẫy lừng trong giới đạo mộ, tuổi tác của ông ta tuy rằng ít hơn so với Trần Bì A Tứ, thế nhưng danh tiếng hai người cũng sàn sàn như nhau. Khác biệt chính là ông lão này đặc biệt trọng tình trọng nghĩa, thủ hạ dưới tay ông ta tất cả đều nguyện vào sinh ra tử, không hề oán thán nửa lời.

Hơn hai năm trước, Khô Quy Tử lưu lại đồ đệ đã thành nghề, còn bản thân mình thì rửa tay gác kiếm, về quê dưỡng già, hưởng phúc cùng với cháu con, chờ ngày nhắm mắt xuôi tay. Việc này đáng lẽ cũng nên như thế mà kết thúc, bất quá chẳng biết tại sao, đêm hai mươi tám tháng chạp, Khô Quy Tử lại dắt theo hơn mười người hạ đấu, đã thế còn đào ra một món đồ đặc biệt vô cùng.

Kỳ thực mười tên lính đánh thuê này hơn phân nửa không phải là người của Khô Quy Tử, bọn họ chỉ đơn thuần là quan hệ hợp tác mà thôi, cho nên đồ vật đổ đấu ra hiển nhiên là không dễ dàng chia chác.

Nghe đồn cái mà bọn họ đổ ra chỉ là một nửa của món đồ, mà nửa còn lại vẫn còn nằm bên trong đấu. Vì thế đám người kia quyết định hạ đấu một lần nữa. Bất quá lần này Khô Quy Tử lại không muốn tham gia, có nói như thế nào cũng không đồng ý. Hơn nữa, lão còn thừa dịp đám người kia không chú ý mà nẫng luôn bảo bối vào trong tay.

“Những người đó đều là một bọn liều chết.” Bàn Tử thở dài, “Đáng thương cho Khô Quy Tử một đời kiêu hùng…”

“Làm sao vậy?” Nghe xong lời Bàn Tử, tôi đã muốn đổ một thân mồ hôi lạnh. Chỉ thấy gã ta giơ tay làm một động tác cắt cổ, vì thế tôi nhất thời cứng họng luôn.

“Ông lão kia bị người ta ‘khực’ ngay đêm 30 rồi, thế nhưng vẫn là không tìm được món đồ kia, cậu nói xem… Ai nha, đồng chí Ngô Tà, vì sao sắc mặt của cậu lại kém như vậy?”

Thôi đi, sắc mặt tôi còn có thể tốt được sao? Theo như lời Bàn Tử miêu tả về hình dáng của người nọ, xem chừng cái ông lão trong đêm 30 tìm tới tiệm của tôi bán đồ chính là Khô Quy Tử kia đi. Mà một nửa văn vật biết bao người tìm kiếm, chẳng phải chính là khối Lung văn song bức ngọc hiện tại đang nằm trong ngăn tủ của tôi sao? Thứ này cư nhiên lại có thể rước tới tai họa chết người như thế!

Sắc mặt tôi hết trắng chuyển thành xanh, sau đó lại từ xanh chuyển thành trắng.

“Cậu biết Khô Quy Tử đổ ra cái gì không?” Không chú ý tới dị trạng của tôi, Bàn Tử tiếp tục đề tài của gã.

Tôi lắc đầu.

“Có nói cậu cũng không biết đâu. Cậu đã từng nghe qua cái gì gọi là ‘Lung văn song bức ngọc’ chưa?”

Tôi gật đầu.

“Ai nha, cậu thế mà lại biết a, thế thì chuyến này dễ bàn bạc rồi.” Bàn Tự lại đặt mạnh chén trà xuống mặt bàn, “Truyền thuyết kể lại rằng, Lung văn song bức ngọc là do hai khối ngọc tạo thành, mà đám người Khô Quy Tử lúc trước hạ đấu chỉ tìm được một khối. Tôi cũng không rõ vì sao Khô Quy Tử lại không chịu đi xuống đấu một lần nữa, nhưng là nếu như có thể thực sự tìm được bộ hoàn chỉnh của khối Lung văn song bức ngọc kia thì thực là… chậc chậc.”

Nghe đến đây, tôi nhịn không được ném cho Bàn Tử một ánh mắt kỳ dị. Không nói chuyện nửa khối ngọc kia có còn ở trong đấu hay không, cho dù có cũng nhất định là đồ của người khác. Mà Bàn Tử này hám tài thì hám tài thật, thế nhưng với những thứ thuộc về người khác, gã cũng không đến mức đỏ mắt chờ mong. Không hiểu vì sao lần này gã lại hăng hái muốn nhúng tay vào như vậy.

Xem ra chờ đến khi tin đồn lắng xuống, tôi phải nhanh chóng mang khối lung văn song bức ngọc đang nắm giữ đi sang tay để trách rước họa vào thân mới được.

“Này Ngô Tà, lần này tôi đến đây là có chuyện muốn nhờ vả.” Bàn Tử đột nhiên hạ thấp thanh âm, ngữ khí trở nên vô cùng nghiêm túc.

Thấy thế, trong lòng tôi lại âm thầm cảnh giác. Thời điểm tên này trở nên đứng đắn, sự việc gã đề cập tới tuyệt đối chính là nguy hiểm chết người. Tôi gian nan hỏi, “Chuyện gì?”

“Cậu ở trong giới thương buôn cũng có chút quen thuộc, giúp Bàn gia tôi nghe ngóng xem khối Lung văn song bức ngọc của Khô Quy Tử kia rốt cuộc đã bán đi đâu nha.”

Da đầu tôi tê rần một hồi. “Anh hỏi chuyện này làm cái gì? Nếu Khô Quy Tử kia đã vì thứ này mà bị giết thì chuyện này hẳn không phải nguy hiểm bình thường đâu. Anh còn muốn thò chân xuống vũng lầy à?”

Chẳng ngờ Bàn Tử thế nhưng lại thở dài một tiếng.

“Làm sao vậy?” Tôi bị tiếng thở dài của gã làm cho hoảng đến kinh hồn.

“Tiểu Ngô, không giấu gì cậu, cái thằng đồ đệ không ra gì của Khô Quy Tử kia chính là em họ của tôi.”

“Ai cơ?”

“Thẳng nhãi kia vừa mới ra nghề không bao lâu liền rước về một thân rắc rối. Chuyện Lung văn song bức ngọc kia không biết là nó nghe được ở đâu.” Bàn Tử lắc đầu, lại cầm chén trà hung hăng uống một hơi, “Nó cứ khăng khăng cùng đám người kia hạ đấu một lần nữa, sau cùng bị Khô Quy Tử biết được. Ông lão kia cũng là người trọng tình trọng nghĩa, rốt cuộc bị thằng nhãi kia làm hại rồi.”

Tôi im lặng một lúc, hồi lâu mới nhả ra một câu, “Tên khốn nhà anh từ khi nào thì có em họ…”

Bàn Tử vừa nghe liền bất mãn, “Như thế nào? Bàn gia tôi cũng là một dòng họ có tiếng tăm trong giới đổ đấu, mà thế hệ của tôi những nhân vật tiếng tăm cũng rất nhiều đấy. Không tin à?”

Cái này có hơi đi xa nội dung câu chuyện rồi. Tôi có chút do dự, không biết có nên nói ra việc khối ngọc kia hiện tại đang ở trong tay của mình không. Tôi tin Bàn Tử, thế nhưng tôi có chút không tin được mấy chuyện mà gã vừa mới nói kia…

Bất quá, ngẫm lại thì chúng tôi cũng là anh em cùng chung hoạn nạn vào sinh ra tử mấy lần. Bàn Tử tuy rằng bình thường rất không đáng tin, thế nhưng khi gặp đại sự sẽ tuyệt không hoảng loạn.

“À, về phần khối ngọc kia…”

Khi tôi vừa định mở miệng thì đột nhiên cửa tiệm bị người hung hăng đập vài cái. Thanh âm dồn dập cùng với lực đạo kia chẳng khác nào tiếng cô hồn dã quỷ từ âm ti địa phủ đi đến đòi mạng.

— Ai nha! Ai đập cửa nha! Phá hỏng cửa thì không phải đền tiền hay sao–