Lung Văn Song Bức Ngọc

Chương 30




Tôi miễn cưỡng ngồi vào ghế sau xe ô tô, toàn thân nhức mỏi không gì sánh được. Lúc này tôi chỉ mong nhanh chóng về đến nhà, tắm rửa một phen rồi lên giường đi ngủ. Mỗi lần hạ đấu trở về tôi đều có cảm giác như thể mất đi nửa cái mạng vậy.

Nửa miếng Lung văn song bức ngọc đã vỡ nát kia tôi không mang về, nó và nửa miếng ngọc còn lại đều được đặt trở lại trong đấu. Miếng ngọc này cũng xem như rất có duyên đối với tôi, sau cùng nó còn cứu tôi một mạng. Tuy không phải vật sống, thế nhưng tâm tình của tôi lại lưu luyến dị thường.

Trong đầu tôi hiện lên hình ảnh của Long Phúc Vũ, nhớ tới lần đầu khi gặp được anh ta, lúc đó, người kia đã chỉ chỉ vào tôi và nói: ‘Nóng, đừng có ném bậy…’, rồi lại nhớ tới vẻ mặt trắng nhợt mang theo một tia cười gian xảo khi anh ta vừa vẽ địa đồ vừa nói chuyện với tôi, nhớ đến biểu tình cổ quái của anh ta khi cúi đầu nhìn chằm chằm cổ tay đang bị tôi nắm chặt…

Sau đó, tôi nhớ lại đủ loại ảo giác gặp phải khi vừa bước chân xuống đấu, nhớ tới một lực kéo bất ngờ giúp tôi thoát khỏi móng vuốt của huyết thi bức ở miệng lỗ thông hơi… Thậm chí nhớ đến hình ảnh trong cơn mộng mị, tôi vươn tay ôm lấy cổ Muộn Du Bình, biểu tình phi thường quyến rũ…

Tôi nghĩ, tôi đã hiểu rõ mọi chuyện rồi. Và tôi cũng biết, có lẽ mình sẽ không bao giờ gặp lại Long Phúc Vũ kia nữa.

Đúng như lời ông chủ Hoàng nói, chúng tôi không giao gã và lão K cho công an. Sau khi thương lượng một hồi, chúng tôi quyết định tước hết vũ khí của bọn chúng rồi thả đi.

Tất cả trang bị còn dư lại được nhét vào cốp sau, A Qua bị Hắc Nhãn Kính đánh cho bất tỉnh rồi ném vào trong xe. Hắc Nhãn Kính lái xe, Bàn Tử ngồi ở ghế phó lái. Tôi nhìn vào bóng lưng của gã, thầm nghĩ, chẳng trách chuyến này tâm tình gã lại có chút gì đó khác thường, vì thế mà không khỏi thở dài một tiếng.

“Tại sao lại thở dài?” Một thanh âm trầm thấp vang lên, sau đó là một nụ hôn rất nhẹ đặt xuống thái dương tôi, mềm mại và ấm áp.

Từ sau khi hạ đấu, đây là lần đầu tiên tôi nở nụ cười. Quay đầu nhìn về phía người đàn ông đang ngồi bên cạnh, trong đôi mắt thâm thúy và âm trầm của anh ta đã không còn cảm giác băng lãnh như lúc thường, thay vào đó là một ý vị gì đó rất ôn nhu và quyến luyến. Ánh mắt ấy khiến cho tôi cảm thấy đáy lòng ấm áp vô cùng.

“Không có gì. Chỉ muốn nhanh chóng về nhà thôi.”

Tôi vùi đầu vào hõm cổ của người nọ, khoang mũi lập tức tràn ngập khí tức của đối phương. Thỏa mãn hít vào mấy hơi, tôi vươn tay ôm lấy thắt lưng của Muộn Du Bình.

Bất chợt, phía trước truyền đến mấy tiếng ho nhẹ. Tôi ngẩng đầu, thông qua kính chiếu hậu nhìn thấy Hắc Nhãn Kính đang chằm chằm nhìn về phía chúng tôi.

“Làm… làm sao vậy?” Tôi nhìn vào ánh mắt của anh ta, cảm thấy có cái gì đó là lạ, lại hỏi, “Hiện tại ở trên đường cao tốc hẳn là không có vấn đề gì mới đúng chứ…”

Chết tiệt! Quên mất trước đó không hỏi, không biết Hắc Nhãn Kính này có giấy phép lái xe hay không, cư nhiên đã để cho anh ta cầm lái rồi!

Khác với biểu tình bối rối cùng lo lắng của tôi, Muộn Du Bình híp mắt nhìn Hắc Nhãn Kính, trong mặt ngập đầy cảnh cáo.

“Đồng chí Thiên Chân, tôi chỉ là hơi khó chịu thôi…” Hắc Nhãn Kính thoạt nhìn thật là ủ dột.

Tôi sửng sốt, “Rốt cuộc là có chuyện gì?”

“Tôi thất tình rồi.”

Đúng lúc ấy, Muộn Du Bình hung hăng đá thẳng một cước vào đằng sau ghế lái, khiến cho Hắc Nhãn Kính cắm mặt vào cái vô lăng.

Với một tiếng hét thảm thiết làm bối cảnh, chiếc ô tô quân dụng của chúng tôi lắc lư xiêu vẹo một hồi, cuối cùng dung hòa vào một mảnh ánh sáng chan hòa của thành thị.

— Lung văn song bức ngọc là một khối ngọc rất đáng yêu —

Giữ mộ thất to lớn như thế, chỉ có thanh âm của gió và tiếng những giọt nước tích tụ chầm chậm rơi xuống mặt sàn, tĩnh lặng mà yên ả. Bên trong, ở gần bức tường phía Đông tự nhiên xuất hiện một phiến đá bằng phẳng nho nhỏ. Bên trên phiến đá ấy có cái gì?

Ách? Tò mò sao? Được rồi, tôi cũng biết hẳn là nên đến xem một chút, xem trên đó rốt cuộc để cái gì nha.

Đưa ống kính lại gần một chút, ừm… ở trên phiến đá kia đặt một miếng ngọc bội và mấy mảnh ngọc đã vỡ vụn. Vừa nhìn đã biết là chẳng đáng tiền rồi, đi thôi, đi thôi.

Cái gì? Lại tới nhìn một cái nữa? Sợ là về sau sẽ không còn cơ hội hả?

Ai nha, tôi nói, sở thích của các người cũng thực là kỳ quái, ở một cái cổ mộ đã mấy ngàn năm, lại cứ chăm chăm đòi nhìn một khối ngọc đã vỡ nát để làm cái gì?

Vẫn còn nhìn à?! Thôi được rồi, nhìn đi nhìn đi.

Hỏi tôi vì sao mấy mảnh ngọc kia lại chuyển động hả? Này này, đừng có sợ, không việc gì phải sợ cả, chẳng phải chỉ là mấy mảnh ngọc vỡ đang bắt đầu quá trình tái tổ hợp thôi sao.

A, này này, đừng có chạy! Không phải chính các người muốn xem kỹ ngọc này à? Tại sao thời điểm nó vụn nát lại muốn chiêm ngưỡng, mà giờ nó tái tổ hợp thì lại không muốn xem rồi?

Các người hỏi tôi là ai à? Hi hi… Đó là một bí mật… Ai nha! Ai nha! Đừng đánh! Tôi vừa mới tái tổ hợp xong, còn rất yếu ớt mong manh nha!

Muốn thành thật thì liền thành thật đi… Tôi nha, chính là Lung văn song bức ngọc!

— Chính văn hoàn —