Viên Lai hát một lượt bốn bài, trả micro về chân dựng rồi đi sang một bên sân khấu.
Cậu định làm gì thế?
Thư Thanh Lãng mang đôi phần tò mò nhìn vào bóng lưng cậu, chỉ thấy Viên Lai đến sau dàn trống, tay trống nữ đưa dùi cho cậu, cô ấy thì đến giữa sân khấu.
Tay trống nữ điều chỉnh độ cao micro, tùy tay hất mái tóc dài bên tai ra sau lưng. Cô ấy hơi cúi đầu, chiếc mũ lưỡi trai che quá nửa khuôn mặt. Tay cô nắm chặt micro, đôi môi khẽ mở, hai chữ nhẹ nhàng chảy ra: “Hoa niên.”
Khi tiếng đàn ghi-ta vang lên, Thời Dao cũng cất tiếng hát:
“Ngay khi mùa hè kết thúc, anh hoài niệm
Bóng dáng tuổi trẻ của em
Những lời mà em nói mỗi ngày
Hôm nay người nghe đã là ai
Khi tình yêu và thời gian cùng tan biến theo quá khứ
Ánh mắt em đã in dấu những năm tháng cuối cùng…”
Viên Lai cầm dùi gõ nhẹ vài cái lên crash cymbal, chiếc dùi trên tay kia cũng hòa nhịp. Cậu dậm chân nhịp nhàng, đôi tay lướt nhanh trên mặt trống tạo nên giai điệu nhẹ nhàng, thoắt cái lại chuyển sang tiết tấu chậm rãi mà êm trôi.
“…Gốc cây năm ấy chúng ta cùng gieo trồng
Hôm nay đã phất phơ trong gió
Khi lời thề bán đứng nhật nguyệt
Cuộc yêu say đắm đã không còn nồng say
Làn váy em tung bay ung dung bước về phía anh…”
Thật ra Viên Lai đánh trống không tốt là bao. Chẳng qua là hồi đó Thời Dao đêm đêm khổ luyện với thầy dạy trống, cậu rảnh thây không có gì làm nên tới học ké. Nhưng chỉ học được vài bữa cho biết, vì mấy hôm sau cậu đã chuyển sang nghiên cứu làm sao để xoay dùi, ném dùi một cách đẹp trai chuyên nghiệp hết sức.
Cái tính học nửa vời của tên thiếu gia này đã hình thành từ nhỏ rồi. Hồi đó cậu thấy người ta học gì cũng khóc la đòi học theo, cho cậu đi học rồi cậu lại không chịu học cho đàng hoàng. Mới biết chút ít đã hếch mũi lên tận trời, cuối cùng chả thèm dụng tâm tập luyện.
Buồn một cái là nhịp trống của bài này quá dày, Viên Lai đánh cả buổi cũng chẳng có cơ hội tung chiêu.
Đã trang bị đủ thứ kĩ năng mà không được khoe ra, Viên Lai buồn chết mất.
Vương Dịch và Lưu Phi Trác không uổng công hợp tác với cậu nhiều năm, hai người họ nhìn nhau cười cười, vô cùng ăn ý tri kỉ chừa ra gần hai giây ở đoạn nhạc dạo trước điệp khúc. Chỉ hai giây cũng đủ lắm rồi, Viên Lai nhếch môi, đột nhiên tung cây dùi bên tay phải lên cao, sau đó đưa tay bắt chuẩn xác, hai tay đánh liên hồi, tiết tấu dồn dập như cơn mưa rào đổ xuống trong chớp mắt, lay động trái tim của tất cả những người đứng xem.
Ngay lúc này, giọng hát của Thời Dao vang lên:
“Thế nhưng là thanh xuân ~ máu tươi ~ và chân thành”
Tiếng keyboard và ghi-ta đồng loạt vang theo.
“Hãy nhớ rằng dù bạn chưa từng có tuổi trẻ
Ánh mặt trời cũng xuyên qua cổ
Chén rượu rơi vụn vỡ
Thời gian khi tỏ khi mờ…”
Không ít khán giả bị sự phối hợp nhịp nhàng của bốn người làm cho nổi da gà, tiếng mấy cô gái thét chói tai, mấy cậu trai gào thét nổi lên bốn phía. Thư Thanh Lãng cũng không kiềm được vỗ tay theo.
“Thế nhưng là định mệnh
Khát vọng và nhiệt liệt
Không thể giao phó cuộc sống này cho cảm giác vui buồn xen lẫn cảm thương
Gió đêm hè thổi khe khẽ
Làn sóng hùng vĩ bao la đang ôm lấy nhau
Cỏ dại đã sinh sôi từng lớp
Cũng không sánh được lần đầu em nhìn anh…”
Ca khúc kết thúc, bốn người kề vai sát cánh bước lên trước sân khấu, tay nắm chặt tay, khom người thật thấp với khán giả, màn diễn đã hết rồi.
Viên Lai vẫy tay gọi mấy nhân viên công tác, bọn họ bắt đầu dọn dẹp nhạc cụ trên sân khấu.
Thư Quỳnh nhìn chằm chằm tay trống nữ đang khom người chăm chú gỡ chân dựng micro, có cảm giác như hồn xiêu phách lạc. Không biết ma xui quỷ khiến thế nào, cô gọi Tiểu Nhã đang đeo camera chuẩn bị rời đi, hỏi nhỏ:
“Cái… group ấy, làm thế nào để vào?”
Nghe vậy, Thư Thanh Lãng rời mắt khỏi cậu Viên Lai đang chạy tùm lum như ruồi mất đầu trên sân khấu, hai tay trống trơn còn ảnh hưởng tới người ta làm việc, anh nhìn Thư Quỳnh với ánh mắt buồn bực.
Nhanh vậy đã bị dụ thành fan rồi à? Chẳng phải Thư Quỳnh đến xem thần tượng của cô à? Sao chưa thấy thần tượng đã hô biến thêm vài thần tượng nữa rồi. Cuối cùng đành cảm thán, tình yêu của con gái tới ồ ạt, mạch não anh đây không theo kịp đâu.
Tiểu Nhã nghe vậy, cười nói lớn: “Há há, tôi đã nói là họ tuyệt lắm mà!” Cô nàng cúi đầu lấy điện thoại trong túi áo, vừa mở khóa vừa nói: “Nói thật thì bọn họ rất có thực lực, tiếc là ít có cơ hội được thấy mặt.”
Thư Quỳnh gật đầu: “Đúng đấy.”
Tiểu Nhã đưa mã QR cho Thư Quỳnh: “Chị quét em trước đi, bây giờ em có chút việc, tối nay sẽ thêm chị vào group nha!”
Thư Quỳnh lấy điện thoại ra quét mã, Tiểu Nhã đồng ý thêm bạn rồi nhét di động trở lại túi áo, khoát tay với Thư Quỳnh chào: “Em đi trước nhé.” Sau đó vội vã chen lấn ra khỏi đám đông.
“A! Sướng quá!” – Vương Dịch uống một hợp bia lớn từ miệng chai, la to: “Quá con mẹ nó sướng luôn!”
Lưu Phi Trác cũng kích động, bản mặt mo đen thui hiện chút màu đỏ, cười lớn tiếng: “Đúng đấy! Mẹ kiếp tao chả dám nhìn xuống dưới, nhiều người quá đi mất, anh cứ ngồi nghĩ mới nãy đã kéo khóa quần chưa.”
“Ha ha ha ha ha, đồ ngốc.” – Vương Dịch cười mắng hắn.
“Thân ái à, anh bớt yếu đuối đi được không?” – Tiểu Nhã ngồi cạnh liếc sang hắn.
“Hôm nay Bảo ca đẹp trai xuất sắc.” – Vương Dịch nói – “Ài, bị nó cướp hết danh tiếng rồi.”
“Đúng vậy á!” – Tiểu Nhã phụ họa – “Hôm nay Viên Lai đẹp trai xỉu luôn, em mới xem lại ảnh chụp hồi chiều, cảm giác chẳng cần chỉnh sửa gì hết.”
Cả buổi không thấy Viên Lai đáp lại, không giống phong cách của cậu chàng chút nào. Vương Dịch quay qua nhìn Viên Lai, Viên Lai đang ngẩn người, cái cằm đặt lên miệng chai bia.
“Bảo ca?” – Vương Dịch quơ tay trước mặt cậu, Viên Lai đột nhiên lấy lại tinh thần, nhìn hắn đáp: “Hả? Sao thế?”
“Chẳng sao cả, mày làm sao thế? Kích động phát ngốc luôn à?” – Vương Dịch hỏi.
“Chưa đâu, bây giờ đã là gì?” – Viên Lai hếch mặt lên trời – “Chậc, mấy người còn chưa hiểu sự đời, mai mốt em dẫn cả đám đi diễn mấy buổi như này nữa, rồi sẽ quen thôi.”
Lưu Phi Trác thẳng thừng vạch mặt cậu: “Đừng có nói lời vô nghĩa, trừ lần trước diễn khai trương cửa hàng của ba mày có mấy ông mấy bà xếp hàng nhận trứng ở dưới, làm gì còn chỗ nào đông người nữa.” Nói xong, đột nhiên Lưu Phi Trác nghĩ đến chuyện gì đó, hắn trợn mắt: “Này, anh nói này… Có khi nào mấy người hôm nay là do ba mày mua tới không?”
“Bà mẹ nó!” – Vương Dịch giật mình, bấy giờ mới nhỏ giọng nói: “…Nói nè hình như anh có thấy ông pháp y kia, cứ tưởng anh hoa mắt nữa cơ, có khi nào ba mày đưa vé cho ổng không?”
Nghe họ nói, Viên Lai thấy tim mình đập thình thịch, trong lòng cũng không yên. Cậu tự nhủ đấy đúng là việc ông già có thể làm lắm. Nhưng ngoài miệng chỉ nói: “Chó má, sao có thể chứ?”
Cả đám đang rầu rĩ uống bia, Thời Dao đột nhiên giơ điện thoại ra trước mặt bọn họ, đưa mắt ý bảo bọn họ nhìn đi. Mấy cái đầu chụm lại, là một tin Weibo:
“Hôm nay tui đi Lễ hội âm nhạc XX thấy một ban nhạc siêu phàm, mọi người có biết họ không?”
Tin đính kèm một video, bắt đầu quay từ bài hát kề cuối mà Viên Lai hát, góc quay điêu cực kì, cách cả đống người, xem video thấy những cánh tay giơ cao như đám cây bụi gai rậm rạp đầy chông gai.
Thật nhiệt huyết. Viên Lai hơi thấy đắc ý.
Đã có hơn 4k bình luận.
Viên Lai lấy điện thoại từ tay Thời Dao, ấn xem bình luận:
Top 1:
Huyền Không V: Để tôi phổ cập cho, dàn nhạc này tên là: Huyền Không**. Các đồng bạn quan tâm xin mời theo dõi Weibo của tôi, các buổi trình diễn sẽ được thông báo ngay ở Weibo này đó. Sẵn tiện: Muốn xem ảnh full HD không che của các thành viên ban nhạc không nào, theo dõi tôi nhé, đảm bảo các bạn sẽ được nhìn rõ nét đến từng cọng lông.
**HK là Lửng lơ á, quyết định để HK cho nó Chinese
“Đậu má?” – Viên Lai ngấc mạnh đầu lên nhìn Tiểu Nhã.
Tiểu Nhã cười he he đứng lên, quơ quơ chiếc điện thoại.
Chữ V của @Huyền Không V không phải là chứng thực V lớn đâu, chẳng qua hồi đó lập Weibo, tên “Huyền Không” bị trùng mất tiêu. Viên Lai động não, thêm chữ V bự đằng sau tên. Sau hôm ấy chiếc Weibo này được quản lí bởi Tiểu Nhã, nhân viên hậu cần không chính thức của ban nhạc Huyền Không.
“Vợ à, em thấy tin này hồi nào thế? Sao không báo cho anh?” – Lưu Phi Trác hỏi Tiểu Nhã.
“Lúc mấy anh xuống sân khấu ngồi khoác lác lại thở than đấy!”- Tiểu Nhã đáp.
Viên Lai tiếp tục xem bình luận bên dưới:
Woa, giọng nam thật tuyệt, thích quá!
Viên Lai liếc qua, tiếp tục xem:
Tiểu tỷ tỷ xin hãy gả cho em a!!!!
Có ai thấy hát chính với tay trống rất xứng đôi không á á á! Nữ A nam O hơi bị đỉnh luôn!
Viên Lai kinh hãi nhìn thoáng qua Thời Dao, cô chẳng thèm liếc cậu một cái. Viên Lai lại hỏi: “Nữ A nam O là cái gì vậy?” (Hẳn là Alpha và Omega)
Tiểu Nhã xém sặc bia vào khí quản, cô nàng ngồi ho cả buổi mới gượng cười, đáp: “Ha ha… Cậu không biết vẫn hơn.”
Viên Lai tiếp tục lướt comment, không có nội dung gì đặc sắc cả. Ngay khi cậu định trả điện thoại cho Thời Dao, đột nhiên mắt cậu lóe lên, động tác tay dừng lại.
Có người nói:
Anh giai tóc xoăn gõ trống thôi cũng đẹp trai xuất sắc! Chân tôi nhũn ra luôn này!
Bên dưới có người trả lời lại:
Gõ được cái quái gì đâu, chỉ qua mắt được bọn thiếu nữ mấy người thôi.
Viên Lai bốc lửa giận khắp cả người, gõ chữ bùm bùm như muốn đập nát màn hình. Cậu đáp trả: Đậu má mày, mày hiểu cái cớt!
Phản hồi xong còn chưa hết tức, Viên Lai mở Weibo của tên đó, bình luận dưới ảnh selfie của người ta: Xấu vãi! Đăng lên hù người ta à!
Sau đó cậu mới chịu thoát Weibo, ném điện thoại cái “bịch” sang chỗ Thời Dao.
Tối ấy, Viên Lai tắm rửa xong đi dép lê ra ngoài, không sấy tóc. Cậu chẳng muốn dùng máy sấy đâu, giơ tay hoài mỏi chết được, trùm khăn lên lau đại khái vài cái là xong. Viên Lai ngồi xếp bằng trên giường, lấy điện thoại mở game mobile. Cậu mặc kệ đầu tóc chưa lau xong đang còn nhỏ nước xuống vai.
Ngay lúc sắp hạ gục đối thủ, đột nhiên có thông báo hiện lên thanh thông báo. Viên Lai tiện tay lướt qua, không để ý tới nó. Cậu định tung tuyệt chiêu tiêu diệt pháp sư sắp cạn máu của đội bên kia, tiếng “Ting toong” lại vang lên. Viên Lai thò tay định xóa thông báo, ai ngờ pháp sư của đối thủ một bộ tung chiêu thức khống chế, cậu chưa kịp ban flash** đã bị đối thủ giết chết.
**khi chiến đấu, dù bạn không đánh lại đối thủ, chiêu thức này khiến đổi thủ phải dùng kĩ năng flash, khiến đối thủ giảm khả năng trốn thoát, mang lại lợi thế cho mình. Flash chắc là kiểu gọi cứu trợ gì đấy mất nhiều thời gian.:)) nói chung là toy không biết gì hết.
Má! Viên Lai tức tối out game, mở WeChat, gửi thoại vào nhóm chat có thông báo: “Can lâm nương!” (một câu chửi thề tục)
Nhã:…
Trác:…
Tôi họ Vương ở sát vách:…
10:?
Viên Lai bèn lướt tin nhắn bên trên, tin nhắn đầu tiên:
Nhã: Em đã lôi kéo được người đẹp hâm mộ mọi người ở Lễ hội âm nhạc hôm nay nè, mọi người nhiệt tình lên nhá!
Tiểu Nhã mời Thỏ Trắng Quỳnh Quỳnh (thỏ trắng cô đơn) vào group.
Thỏ Trắng Quỳnh Quỳnh: Xin chào mọi người!
Tin nhắn tiếp theo là câu nói giận dữ của Viên Lai: Can lâm nương!
Nguyên Lai: Ngại quá, tôi không có ý mắng bạn…
Lúc Thư Quỳnh bị kéo vào group, cô nhìn con số (6) người trên group mà sửng sốt một hồi, cô tưởng Tiểu Nhã trượt tay kéo vào nhầm group cơ. Bởi vậy cô nhắn tin riêng cho Tiểu Nhã: “Là group này hở?” Tiểu Nhã nhanh chóng nhắn lại: “Ừ ừ! Tuy rằng group chưa có ai, nhưng mọi người đều nhiệt tình cả.”
Lúc này Thư Quỳnh mới yên tâm nhắn vào group, sau đó nhận được một cậu thật nhiệt tình… một cách thô tục…
Tiểu Nhã mở khung trò chuyện với Viên Lai.
Nhã: Viên Lai cậu bị bệnh à!
Viên Lai hậm hực đáp: Tôi đang chơi game cứ có thông báo nhảy ra, tôi nhất thời không chú ý.
Tiểu Nhã bất đắc dĩ: Xin hãy biết quý trọng hai người hâm mộ duy nhất của các cậu.
Tiếp đó Thư Quỳnh nhận được tin nhắn.
Nhã: Chuyện đó, ngại quá! Cậu ấy mới chơi game nên không để ý. Không phải là cố tình đâu.
Thỏ Trắng Quỳnh Quỳnh: À… Không sao.
Nhã: A a! Chị sẽ không thoát fan vì chuyện đó chứ? Viên Lai là tên ngốc, chị đừng để ý đến cậu ta!
Thư Quỳnh nhìn tin nhắn Tiểu Nhã gửi, thấy thật khó hiểu.
Thỏ Trắng Quỳnh Quỳnh: Hả? Tại sao lại phải thoát fan vì chuyện đó?
Lúc này Thư Quỳnh mới cảm thấy tiếng chửi kia hơi quen quen.
Thỏ Trắng Quỳnh Quỳnh: …Cậu ta là?
Nhã: Uhmm, cậu ấy… là hát chính của ngày hôm nay…
Thư Quỳnh cảm thấy hoang mang, mở cuộc trò chuyện ra xem.
Group có tổng cộng 6 người, trừ cô và Tiểu Nhã ra, còn 4 người vừa đủ các thành viên ban nhạc…
Một người trong đó là hát chính, 2 nam sinh kia có lẽ là tay keyboard và tay ghi-ta, người còn lại nickname chỉ có con số 10.
Thư Quỳnh ngẩn ngơ nhìn ảnh đại diện đen như mực, đột nhiên thanh thông báo hiện thông báo tin nhắn của 10.
10: @Nguyên Lai Cậu lấy tài khoản của tôi làm gì đấy hả?
Đính kèm một ảnh chụp màn hình, đó là lời hỏi thăm sinh thực khí thứ 17 được gửi cho Thời Dao. (sinh thực khí là bộ phận SD)
Viên Lai nhét điện thoại xuống dưới gối, giả vờ chưa thấy gì hết.