Thư Thanh Lãng và Viên Lai nối đuôi ra khỏi phòng giám định pháp y, đúng lúc Viên Lập Quân đang nhét thứ gì đó vô tay thực tập sinh Tiểu Lưu mới đến đội hình sự.
“Không được đâu ạ, cháu… cháu cháu…” – Tiểu Lưu lắp bắp một hồi mới nói nên câu: “Bọn cháu không thể lấy một đồng một cắc nào của nhân dân… Bác đừng làm cháu khó xử.”
“Này, cậu còn đẩy đưa làm chi. Cái vé này có đáng bao nhiêu tiền đâu, hôm ấy lại có nhiều ngôi sao tới diễn, chẳng phải bọn trẻ mấy cậu thích theo đuổi ngôi sao lắm à. Sẵn tiện cổ vũ cho con trai bác luôn, tính ra là bác đang nhờ vả cháu rồi.”
“Chuyện này… Ôi, anh Lãng…” – Tiểu Lưu cầm vé xem lễ hội âm nhạc, từ chối thế nào cũng không được, cứ thế mãi để người ta thấy lại mang tiếng. Ngay lúc bất lực, cậu thấy Thư Thanh Lãng đi tới bèn nhìn anh xin giúp đỡ với đôi mắt nóng bỏng.
Thư Thanh Lãng không hiểu chuyện gì, bỗng Viên Lai vọt tới, tức giận nói với Viên Lập Quân:
“Ba lại vậy nữa! Ba ngại chưa đủ mất mặt à! Ba không ngại nhưng con thì có!”
Viên Lập Quân cười bảo: “Có gì mất mặt đâu, ba muốn tốt cho con thôi mà. Chừng đó tới con diễn, con nhìn xuống khán đài, ôi!!! Trời ạ. Chẳng có một bóng người. Khi ấy mới gọi là mất mặt…”
“Á! Không thể nào!” – Viên Lai thẹn quá hóa giận, vung tay đi mất.
“Bảo Bảo chạy chậm thôi, đợi ba với!”
“Đã nói đừng có gọi con là Bảo Bảo!!! Thật đáng ghét!!!”
Viên Lập Quân tỏ ý xin lỗi Thư Thanh Lãng: “Để cậu chê cười rồi. Thằng nhãi nhà tôi tính tình không được tốt, cũng do mẹ nó chiều sinh hư.”
Thư Thanh Lãng cười cười không nói.
Sau khi Viên Lập Quân đuổi theo con trai đi mất, anh mới hỏi:
“Tiểu Lưu, có chuyện gì vậy?”
Tiểu Lưu nhìn xấp vé dày cộm trong tay, bối rối nói: “Bác ấy nói tháng sau con trai bác có biểu diễn ban nhạc gì đấy, bác bỏ tiền mua tiết mục, lại sợ lúc ấy không có khán giả sẽ đả kích lòng hăng hái của cậu nhóc. Bởi vậy mới nhờ em phát vé cho cục mình, đi cổ vũ cho con trai bác… Anh Lãng, có phải em làm trái quy định rồi không?”
Thư Thanh Lãng khoát tay với thực tập sinh đang ủ rũ, nói: “Không sao cả, đừng để cục trưởng Vương thấy là được.”
“Phù —- Vậy… Vậy em đi phát cho mọi người nhé?”
“Ừ, đi đi.”
Tiểu Lưu quay người đi chưa được hai bước đã lộn trở lại, vội nhét hai tấm vé vào tay Thư Thanh Lãng.
“Ha ha, xém chút là quên mất anh rồi.”
Thư Thanh Lãng nhìn vé Lễ hội âm nhạc trong tay.
Anh chẳng mấy hứng thú với mấy nơi ồn ào thế này, vì thế tiện tay kẹp vào ví.
—
“Hôm nay ba em tới cục cảnh sát phát vé cho người ta, lạy dễ sợ luôn.”
Viên Lai ngậm điếu thuốc, ngửa mặt ngồi phịch trên ghế sô pha, đùi nâng cao, đạp chân lên bàn trà.
Vương Dịch ngồi trên cái ghế đối diện bàn trà, đang lau cây đàn ghi ta gỗ đã cũ, nghe nói là được mối tình đầu tặng cho. Hắn chẳng thèm nâng mí mắt, không hề kinh ngạc với hành động đi nhờ vả của ông Viên.
“Cũng tốt mà, ít ra có thể đảm bảo an ninh hiện trường. Có chú cảnh sát trông thì chẳng ai dám ném bình nước suối vào bọn mình.”
“…”
Viên Lai oan lắm.
Chuyện bình nước thật ra chỉ là sự cố ngoài ý muốn.
Viên Lai thuộc dạng dậy thì trễ trong dám bạn, 17, 18 tuổi mới biết yêu đương là chuyện quan trọng thế nào. Cậu thấy đám bạn xấu xa kia có đôi có cặp cả rồi, bởi vậy cũng bắt trend tìm một cô bạn gái.
Viên Lai có mày rậm mắt to, da trắng môi đỏ. Hồi ấy cậu gầy còm như mầm đậu thiếu dinh dưỡng, thế mà tới hè lên cấp ba tự dưng cao vọt lên 1m8. Bình thường cậu đi học chăm ngoan, tuy học không tốt nhưng chưa từng gây chuyện, lại còn hào phóng. Vậy nên có không ít cô bé theo đuổi.
Viên Lai nghĩ tới nghĩ lui, quyết định chọn cô láng giềng ở gần nhất, nhìn trong sáng nhất.
Tuy con gái lớp bên cạnh hấp dẫn hơn chút, nhưng người đất khách không đáng tin đâu. Viên Lai tự nói với mình như thế.
Viên Lai cho rằng yêu đương là làm mấy chuyện như là đi học lén lút nắm tay nhỏ, tan học sờ sờ mặt nhỏ, thật là ngọt ngào và ngây ngô.
Sự ngây thơ ngọt ngào ấy tiếp diễn đến khi kết thúc buổi tự học tối hôm nọ, Viên Lai ôm cô gái nhỏ, trong cảnh tối lửa tắt đèn sau dãy phòng học, cậu hôn lên môi của cô, nhưng chưa kịp nếm được mùi gì, cô bạn gái đã chủ động đưa lưỡi vào miệng cậu. Cậu lập tức ngu người, đẩy con gái nhà người ta ra, hừ mấy tiếng, đôi mắt cô gái lập tức đỏ bừng, mắng cậu là đồ thối tha rồi khóc lóc chạy đi.
Cậu thấy uất ức muốn chết, con mẹ nó làm sao cậu biết hôn môi phải thế này thế nọ nữa cơ chứ!
Sau đó thì xảy ra sự kiện đang biểu diễn thì bị bạn thân của cô kia đuổi tới nện bình nước.
Trước khi bị nện té xuống đất, Viên Lai đã nghĩ: Móa! Lại còn đầy bình, ác thiệt chớ!
“Cẩu Trác với Thời Dao đâu? Hai người đó càng ngày càng thiếu chuyện nghiệp, bảo luyện tập mà tới giờ còn chẳng thấy đâu.”
Viên Lai ép mình thoát khỏi đoạn hồi ức đau đớn thảm thương kia, đổi sang chủ đề khác.
“Thời Dao đang đi học, còn Phi Trác chắc đi chơi với bồ, nó nói nó tới trễ.” Vương Dịch nhìn đồng hồ treo tường, mới 2 giờ rưỡi – “Chứ mấy buổi mày không tới luyện sao không nghe nói thiếu chuyên nghiệp hả?”
“Đệt!” – Viên Lai đạp bàn trà một phát, cái bàn kim loại không sứt mẻ chút nào.
“Đệt mợ!”– Viên Lai tung hai chân, vẫn không nghe thấy tiếng động mạnh nào.
“Từ bỏ đi Bảo ca ca, bàn này hàn chắc lắm, nếu mà ngứa chân thì lấy cái bồn ngâm chân mẹ mày đem tới để dưới tầng hầm đấy…”
“Đệt! Đứa nào đổi bàn đấy! Mau ra nhận cái chết!” – Viên Lai nhảy dựng khỏi ghế sô pha, điếu thuốc trong miệng theo tiếng chửi rơi xuống ghế.
Tàn thuốc mang đốm lửa đục một lỗ trên sô pha bằng da thật.
“Ôi, thế là gom đủ số lượng triệu hồi rồng thần** rồi.” – Vương Dịch trừng mắt nhìn cái lỗ bị đốt cháy, thật đau xót trong lòng.
(Trong Dragon Ball, cần thu thập đủ 7 viên ngọc rồng để triệu hồi rồng thần. Chắc Viên Lai phá đủ 7 cái)
“Phi Trác đổi đấy, mấy cái bàn gỗ tào lao kia bị mày đá nát hết rồi.”
Viên Lai phủi đám tàn thuốc rơi trên ghế, tiếp tục đặt mông ngồi.
“Ngày nào cũng đi lau cái đàn nát của anh, chẳng phải toàn chơi ghi-ta điện à, sao cứ lau cái ghi-ta mộc cũ rích ấy làm chi?” – Viên Lai nửa ngồi nửa nằm như bị rút hết xương trên cái ghế trị giá 17 vạn, tuy nhiên mới bị cậu làm thủng một lỗ biến thành hàng không đáng 7 nghìn, vừa nằm vừa nhìn Vương Dịch lau đàn.
“Trẻ con như mày sao hiểu được, anh đây lau là để hồi tưởng, là ôm ấp tình cảm, hiểu không?” – Vương Dịch phớt lờ điệu bộ công tử nhà giàu của cậu – “Vậy mỗi ngày mày phá bàn đùng đùng để làm mẹ gì cơ?”
Viên Lai bị thứ lí luận tình cảm của hắn làm cho khó chịu, cũng nói: “Em đạp cũng là để hồi tưởng, là cảm xúc. Anh thì biết cái gì?”
Viên Lai luôn gọi nơi này là căn nhà nát.
Thật ra đây là căn biệt thự khá nhiều tuổi ở khu đô thị cũ. Ba mẹ Viên từng ở đây trước khi sinh cậu, sau khi có Viên Lai, họ chuyển đến khu biệt thự cao cấp mới xây. Hai mươi năm trước, ai mà ở trong căn biệt thự như thế này thì thật có khí thế, nhưng người giàu thời nay chẳng ai muốn ở cái biệt thự nát trong thành cũ. Người dân chung quanh dần dọn đi, cả khu nhà trở nên hoang vắng.
Hồi lúc Viên Lai được 16, 17 tuổi lập ban nhạc, nơi đầu tiên cậu nghĩ đến là chỗ này. Rộng rãi, không phải chỗ hẻo lánh, quan trọng nhất là không quấy rầy người dân.
Hồi trước cậu không chắc mình sẽ đi tiếp trên con đường này hay không, bởi vậy không nghiêm túc lắp đặt thiết bị cho chỗ này, căn nhà nát vẫn còn nguyên kiểu trang trí nhà giàu mới nổi của 20 năm trước. Cậu chỉ cho người đập thông toàn bộ lầu một rộng hơn 300 bình (tầm 91m).
Bốn năm nay, mấy người trong ban nhạc thích thứ tạp nham gì thì lại chuyển vào đây. Chẳng hạn như bàn trà nhà Vương Dịch không cần nữa mà không nỡ vứt, hay cái thứ gọi là tranh chữ của bậc học giả tiếng tăm nào đấy mà Viên Lai bị lừa mua trong lúc say xỉn. Sau đấy shop hoa của bạn gái Lưu Phi Trác phá sản, thế là đem tới đây mấy cái giàn trồng hoa nghệ thuật khổng lồ bằng sắt, và cả một phòng toàn cây mọng nước.
Đương nhiên, phần lớn đồ đạc là do ba mẹ Viên mang tới vì sợ con trai bảo bối không thoải mái, bao gồm cái sô pha 17 vạn và chậu ngâm chân trị liệu đóng mấy lớp bụi dưới tầng hầm.
Đống đồ dùng trang trí lòe loẹt làm căn nhà nát trở nên cực kỳ lộn xộn, chẳng ra thể thống gì cả…
“Ầm!!!”, cửa căn nhà nát bị người ta đạp từ bên ngoài. Tiếp đó là tiếng két, có người đẩy cửa vào.
Đó là cánh cửa sắt xưa cũ hai chục năm trước, đóng cửa lâu năm lại không sửa chữa nên mỗi lần tra chìa khóa phải đạp một cái, ổ khóa mới xoay được. Cả đám chẳng nghĩ tới chuyện đổi cửa, mỗi lần ra vào đạp một cái cũng vui mà, cũng có thể cho tay keyboard hay lén dẫn bạn gái tới đây biết mà chuẩn bị tâm lí.
Viên Lai vẫn cứ nằm ì trên sô pha, nói: “Dao à, lần sau đạp nhẹ nhẹ thôi, nói gì thì nói mình cũng là con gái…”
Thời Dao tiện tay ném túi lên sô pha, nện trúng phóc cái viền lưng sô pha ngay phía trên đầu Viên Lai. Viên Lai bị dọa sợ, giật bắn khỏi sô pha như cá chép nhào lộn, giận dữ nói: “Mẹ nó, Thời Dao, cậu mà ném không chuẩn trúng vô tôi là tôi chơi khô máu với cậu!”
“Rồi có trúng cậu chưa?”
Không khí nóng bức giữa hè làm cả người sinh bực bội, Thời Dao tiện tay phất tóc ra sau, giơ tay lột cái cái áo phông đẫm mồ hôi.
Vương Dịch lập tức hít sâu một hơi, thấy cái áo 3 lỗ màu đen bên dưới mới thở phào. Hắn bất đắc dĩ nói:
“Này chị hai… Trái tim tôi xém bị chị dọa cho ngừng đập.”
Thời Dao mở tủ lạnh, lấy bia ướp lạnh dán lên cổ. Cô hỏi: “Diễn bài gì?”
Vương Dịch liếc qua Viên Lai, khoan thai đáp: “Đừng khóc cậu bé ơi.”
Viên Lai nện cái gối về phía Vương Dịch: “Cút!”
Thời Dao nhìn Vương Dịch, hắn “tốt bụng” giải thích cho cô:
“Khuya hôm trước em đi chưa bao lâu, Phi Trác tiễn Tiểu Nhã về nhà nên cũng đi trước, cuối cùng con mẹ nó bỏ rơi anh với con ma men này…” – Hắn kể lại mọi chuyện xảy ra tối đó một cách vô cùng truyền cảm, còn nhấn mạnh gương mặt lúc tím lúc xanh của đồng chí pháp y khi nhìn bãi nôn kia.
“Bà mẹ nó, Bảo ca rống một câu, ngay cả anh giai pháp y thường xuyên gặp sóng to gió lớn cũng sợ run người.”
Đến Thời Dao chẳng bao giờ thể hiện cảm xúc cũng không kiềm được cong khóe môi.
Viên Lai nghiến răng nghiến lợi: “Đừng có nói nữa. Sáng nay em mới bị ba em dắt tới cục công an làm cái thứ gì mà cáo biệt di hài. Người chết đắp vải trắng nằm trước mặt em, em đứng đó chân thành khấn vái, còn tên pháp y kia thì đứng ở sau cười…”
Nghĩ đến đây, cậu đột nhiên ngộ ra điều gì.
“Ông pháp y kia… Có phải đang trả thù em không?” – Càng nghĩ càng thấy đúng – “Em biết ngay mà, ai nấy đều nói không cho vào, anh ta tới thấy em là kêu vô liền. Ôi đệch mợ! Rõ ràng là cố ý muốn thấy em mất mặt!”
Lúc Lưu Phi Trác tới nơi, ba người họ đã đặt đồ ăn ngoài, vừa nhậu vừa ăn đồ nướng.
“Bọn bay dám không chờ anh đây á?” – Lưu Phi Trác cướp một xiên cánh gà mật ong mà Viên Lai sắp sửa cho vào miệng.
“Đệch mợ! Dám đụng vô cánh của bố, bố đây muốn anh không được lên thiên đường a a a!”
Viên Lai vừa hô hào vừa đuổi theo Lưu Phi Trác đánh tơi bời hoa lá.
“Ây ây trả mày trả mày đấy!”
Lưu Phi Trác phun ra một khúc xương cánh còn nguyên vẹn, làm bộ đưa cho Viên Lai.
“Cút đi! Anh con mẹ nó mắc ói quá!” – Viên Lai chịu không nổi phải lùi về sau.
“Sao giờ mới tới? Tiểu Nhã đâu?” – Vương Dịch đưa xiên thận cho Lưu Phi Trác, cười xấu xa: “Mau tẩm bổ nào.”
Lưu Phi Trác nhận lấy, gặm một miếng, vừa nhai nhồm nhoàm vừa nói: “Thì nhà vợ tao không đồng ý chuyện hai đứa đấy, bọn tao hẹn hò một buổi mà cứ như đánh trận địa đạo. Vốn là cô ấy định tới đây, không ngờ bị anh trai chặn ngay phố đi bộ. Tao đành đi một mình vậy.”
Thời Dao khui bia đặt trước mặt Lưu Phi Trác, sau đó cầm chai bia của mình cụng một cái.
Lưu Phi Trác nắm chai bia, thở dài:
“Ầy, chỉ có Dao ca hiểu anh thôi. Không nói nữa. Mau dô nào.”
Bốn người ăn uống no nê thì trời đã tối đen, họ chẳng chờ tiêu thực mà bắt đầu luyện tập. Còn chưa được nửa tháng là tới Lễ hội âm nhạc, một ban nhạc được chiếm sân khấu tầm 40 phút, 5 phút một bài thì ít nhất của phải chuẩn bị 8 bài. Thật sự rất gấp rút.
Lưu Phi Trác thuận tay lướt thẳng một hàng trên keyboard, hắn ngồi xuống rồi hỏi: “Bắt đầu đi. Bài nào trước?”
Vương Dịch và Thời Dao đồng thời nhìn sang Viên Lai:
“… Đừng khóc cậu bé ơi!”
Châm: Arg cái truyện dài quá bà con ạ, tui đuối tui đuối