Khi Viên Lai tỉnh dậy, cậu lại một lần nữa thấy mình nằm trần truồng trên giường khách sạn, phản ứng đầu tiên của cậu là tìm điện thoại, mở khóa với trạng thái thấp thỏm.
– Bạn đã nhận được chuyển khoản 200 đồng qua mã QR.
Cậu giơ một tay che mặt, tay kia ném điện thoại qua một bên. Giây tiếp theo cậu nằm úp ra sau, liên tục đập đầu vào gối.
Mẹ kiếp.
Mất mặt.
Mất mặt quá.
Cả nửa ngày sau Viên Lai mới rời giường.
Cậu lấy điện thoại, nhìn khung trò chuyện với Thư Thanh Lãng, cậu do dự trong chốc lát, cuối cùng cắn răng chuyển 2000 sang.
Thư Thanh Lãng cứ như đang chờ cậu nhắn vậy, khi cậu chuyển khoản, anh nhắn lại gần như trong chớp mắt: “?”
Viên Lai trả lời: “Tiền phòng hôm trước với hôm qua tôi uống say.”
Thư Thanh Lãng nhanh chóng đáp: “Hôm qua?!”
Viên Lai sững sờ, trả lời: “Chẳng phải anh đưa tôi đến đây à.”
Thư Thanh Lãng như không hiểu cậu đang nói gì, trả lời: “Hả?”
Lúc này Viên Lai thật sự rất bối rối, bèn gọi điện cho anh: “Hôm qua không phải là anh đưa tôi đến khách sạn ư?”
“Tôi vốn định vậy, nhưng mà lúc đến bãi đỗ xe….” – Thư Thanh Lãng ngừng một lát, đột nhiên giọng anh run run – “Đột nhiên… đột nhiên gặp phải quỷ.”
Viên Lai nghe xong thấy thật vui vẻ, thầm cười kế hoạch đã thành công, cậu đắc ý lắm, đắc ý chịu không nổi. Ngoài miệng thì nói: “Quỷ gì cơ? Anh trai uống nhiều lắm nhỉ?”
Thư Thanh Lãng vẫn còn sợ hãi: “Thật đấy, cậu đừng có không tin, tôi sợ muốn chết được. May mà tôi chuồn nhanh, lái xe chạy đi liền.”
Nghĩ đến cảnh Thư Thanh Lãng chạy bán sống bán chết, Viên Lai cười ra tiếng: “Ha ha ha ha ha ha ha —–” – đang cười, bỗng nhiên một dấu chấm hỏi to đùng hiện lên trong đầu cậu, tiếng cười cũng im bặt.
Cậu hỏi với vẻ bất an: “Vậy… còn tôi?”
Bên kia mãi mà vẫn không đáp, Viên Lai lại hỏi lần nữa: “Còn tôi?”
Đối phương có vẻ chột dạ: “Tôi… hôm qua tôi sợ quá, đang lúc sốt ruột… bất cẩn bỏ quên cậu.”
“Đậu má???!!!” – Viên Lai khiếp đảm, không thể tin nổi, cậu rống lên: “Con mẹ nhà anh, vậy mà dám bỏ tôi một mình lại bãi đỗ xe á????!!!”
Trong đầu Viên Lai toàn là cảnh tượng nhặt xác, gian thi hỗn loạn, đột nhiên đầu bên kia bật cười.
“?” – Viên Lai hãy còn đang hãi hùng, chẳng hiểu anh cười cái quỷ gì.
Tiếp đó nghe Thư Thanh Lãng nói bằng cái giọng khôi hài đáng đánh đòn: “Sao thế? Không lẽ lại bị người ta chơi chỉ với 200 đồng ư?”
Giờ thì thằng ngu cũng biết chuyện gì đang xảy ra.
Đệch, lại bị tên pháp y chết tiệt đùa cợt.
Viên Lai giận dữ: “Con mẹ nó anh hết chuyện làm à?”
Thư Thanh Lãng cười đáp: “Lúc trước đúng là nhàm chán thật, nhưng bây giờ có nhiều chuyện nói rồi.”
Vào lần thứ tư Thư Thanh Lãng đến Daybreak trong tháng này, Thư Quỳnh đang ngồi cạnh Thời Dao nói gì đó, chỉ thấy thi thoảng Thời Dao cong khóe môi. Lưu Phi Trác và Tiểu Nhã thì đang chụm đầu vào nhau xem điện thoại cười há há. Còn Vương Dịch thì đang buồn bực, im lặng vùi vào sô pha uống rượu một mình. Cả đám thấy anh tới cũng quen rồi, nhếch mí mắt nói tiếng chào hỏi anh rồi lại quay đi tiếp tục việc đang làm.
Nhân viên phục vụ mặt baby bưng chai Whiskey đến, đặt lên bàn.
Vương Dịch vẫn thấy thật có lỗi với anh vì lần hiểu lẩm trước đó, thấy anh đến, hắn đứng dậy đến ngồi cạnh anh, hắn cụng ly với Thư Thanh Lãng: “Đến rồi à?”
Thư Thanh Lãng đáp tiếng “Ừ!” anh nhìn xung quanh rồi hỏi: “Viên Lai đâu?”
Anh nhìn theo hướng Vương Dịch chỉ, Viên Lai đang đưa lưng về phía anh, thi nhau nốc rượu với mấy người bàn bên cạnh, cậu nhóc uống vào rồi đột nhiên đứng dậy lột chiếc hoodie, làm lộ tấm lưng gầy trơn nhẵn.
Xung quanh vang lên một hồi tiếng la hét.
Thư Thanh Lãng dời mắt, nhấp ngụm rượu rồi hỏi Vương Dịch: “Cậu ta đang làm gì vậy?”
“Phát bệnh chứ gì!” – Vương Dịch khinh khỉnh nói – “Một tháng cũng phải nổi điên hai lần như vậy, không có gì đâu, đừng để ý tới nó.”
Thư Thanh Lãng cười cười, nhìn Vương Dịch hỏi: “Tâm trạng không tốt à?”
“Haiz. Thất tình thường ngày, quen rồi.” – Vương Dịch đáp.
Thư Thanh Lãng có đôi phần kinh ngạc, anh nhìn sang chỗ Thư Quỳnh, thấy chỗ hai cô gái mới ngồi đã trống không.
Vương Dịch nhìn theo anh, cũng sửng sốt, hỏi Lưu Phi Trác: “Thư Quỳnh với Dao nhi đâu?”
Lưu Phi Trác còn đang cúi đầu nhìn điện thoại Tiểu Nhã, đáp: “Mới đi ra cùng nhau, chắc đi WC rồi.”
Vương Dịch gật đầu: “À, lần đầu thấy Dao Nhi thân thiết với người khác vậy đấy!”
Không biết vì sao, Thư Thanh Lãng cứ nghe được mùi chua trong câu nói kia.
Anh đang định nói chuyện thì một tràng cười vang lên từ dãy ghế bên cạnh, tiếng cười làm không ít người nhìn sang.
Thư Thanh Lãng cau mày nhìn qua bên đó, thấy Viên Lai đang đứng trên bàn, hai tay đặt trên lưng quần, trông có vẻ như cởi áo còn chưa đủ, còn muốn cởi quần nữa. Đám người xung quanh đều nhìn Viên Lai với vẻ đùa cợt, vui sướng khi thấy người gặp họa.
Thư Thanh Lãng đen mặt, đang định qua đó lôi thằng nhóc chết bầm kia trở lại, đột nhiên Viên Lai dừng động tác tháo đai lưng, cài trở lại. Lúc nhảy xuống bàn cậu có nói gì đó, sau đó để thân trên trần trụi hùng hổ đi về phía này.
Viên Lai ngồi xuống đối diện Thư Thanh Lãng, uống một ngụm rượu từ cái ly anh mới đặt trên bàn.
“Làm gì đấy?” – Vương Dịch nhìn cậu hỏi.
Viên Lai bày vẻ mặt như ăn phải ruồi, chán ghét mắng: “Đệch! Bàn kia có một thằng đồng tính, cứ nhìn chằm chằm vào háng của ông, buồn nôn chết được.”
Vương Dịch nghe thế cười to: “Ha ha ha ha ha, sao nào, mày sợ nó à?”
Viên Lai há mồm định chửi tiếp thì bị Tiểu Nhã túm một cái. Cậu quay sang, thấy Tiểu Nhã nháy mắt ra hiệu với cậu, cậu ngẩn ra, nói: “Cậu… cậu làm gì thế?”
Tiểu Nhã đành phải lại nói nhỏ bên tai cậu.
Chỉ thấy Viên Lai đột nhiên trừng to mắt, nhìn Thư Thanh Lãng với vẻ không thể tin được.
Thư Thanh Lãng lấy ly rượu đã bị Viên Lai uống một hơi cạn sạch về trước mặt mình, thong thả rót thêm ly rượu nữa. Sau đó anh mới ngẩng đầu, đối diện với ánh nhìn của Viên Lai, anh thản nhiên nói: “Nhìn tôi làm gì? Tôi đâu có nhìn chằm chằm vào háng cậu.”
Câu nói này khiến Lưu Phi Trác và Vương Dịch lấy làm kinh hãi, Vương Dịch vội vàng hòa giải: “Ha ha… sắp đến giờ rồi, áo mày đâu Bảo ca?”
Nhắc tới áo, Viên Lai lại thấy tức: “Em mới thấy áo em bị tên biến…..**, khụ, ngu ngốc kia ôm trong ngực đấy, em không lấy lại đâu.” – Cậu đứng dậy đi tới sân khấu, vừa nói – “Khỏi mặc thôi, một ông lớn như em đây, đâu sợ bị nhìn.”
** định nói là tên biến thái
Lưu Phi Trác lẩm bẩm: “Người ta nhìn háng mày thôi mà mày cũng kích động đến vậy?” – Thế là bị Tiểu Nhã đập một phát – “Mau cút đi lên!”
Mãi đến khi tới lượt ban nhạc lên sân khấu thì Thư Quỳnh mới trở lại. Thư Thanh Lãng nhìn gương mặt hơi ửng hồng của cô, hỏi: “Uống rượu à?” Thư Quỳnh lắc đầu đáp: “Không có, chắc do nóng quá.” – Nói rồi cô ngồi cạnh anh, chăm chú nhìn sân khấu.
Viên Lai đúng thật là ở trần lên sân khấu, lúc cậu vừa đánh ghi-ta Bass vừa hát cứ vô thức nhìn sang chỗ Thư Thanh Lãng nhiều lần, chạm mắt với anh thì lại vội vã tránh đi.
Làn da Viên Lai mềm mịn trắng muốt, khi cậu hát xong rời sân khấu, bả vai bên phải đã bị cây ghi-ta siết đỏ một mảng.
Viên Lai đến ngồi cạnh Thư Thanh Lãng, mất tự nhiên hỏi: “…..Sao hôm nay anh uống rượu thế?”
“Hôm nay bắt xe đến!” – Thư Thanh Lãng đáp – “Muốn uống không?”
Viên Lai đáp “Ừ!”, nhận ly rượu anh đưa cho, uống một ngụm. Cậu lại ngập ngừng nhìn anh cả buổi, trông có vẻ muốn nói gì mà lại không mở lời được.
“Sao vậy?” – Thư Thanh Lãng hỏi – “Muốn hỏi gì thì cứ hỏi đi.”
Lúc này Viên Lai mới nói: “…Chuyện là, mới nãy tôi không có ý mắng anh.”
Thư Thanh Lãng đáp: “À, tôi biết mà!”
Viên Lai gật gật đầu, lại buồn bực uống hớp nữa.
Trước khi biểu diễn Viên Lai đã uống không ít rồi, lúc hát cũng chỉ lo bối rối, chẳng để ý mình đã uống nhiều chưa. Giờ mới ngồi uống có mấy ngụm đã thấy chóng mặt. Cậu vội vàng thả ly, thầm nghĩ không thể uống nữa, uống nữa có nước lại mất mặt trước mặt Thư Thanh Lãng.
Viên Lai nghiêng người dựa vào sô pha, nhìn Thư Thanh Lãng. Thư Thanh Lãng thả lỏng người tựa vào ghế, hai chân bắt chéo phía trước. Một tay anh cầm ly rượu, đôi môi thi thoảng nhấp một ngụm, nhìn sơ qua… khác một trời một vực với tên đồng tính nhìn háng cậu ban nãy.
Viên Lai rất gầy. Cậu để trần nửa thân trên dựa vào ghế sô pha, người hơi khom mà cái bụng trơn phẳng không có lấy một nếp uốn. Viên Lai chống tay đỡ đầu, nhìn anh với đôi mắt mờ mịt.
Thư Thanh Lãng đột nhiên quay qua mắt đối mắt với cậu, có lẽ Viên Lai uống rượu nhiều nên không được nhanh nhạy, một hồi lâu cũng chẳng thèm tránh đi mà cứ nhìn chằm chằm anh như thế.
Thư Thanh Lãng đưa tay lắc lắc trước mặt cậu: “Say?”
Viên Lai vẫn giữ nguyên tư thế đó, không kiềm được lại hỏi anh: “Tại sao anh lại thích con trai?”
Thư Thanh Lãng không ngờ cậu lại đột nhiên hỏi vậy, anh nghĩ một chút rồi đáp: “Không biết nữa. Có lẽ vì không thấy hứng thú với con gái!”
Đôi mắt Viên Lai hiện có vẻ mờ mịt, lại hỏi; “Sao anh biết anh không có hứng thú với con gái?”
Thư Thanh Lãng đáp: “Xem AV thấy là nữ thì không cứng có tính không?”
Viên Lai lại càng mờ mịt hơn, kinh ngạc nói: “Đôi khi tôi xem cũng không có cứng…”
“…À?”
“Bọn họ hôn là tôi mềm nhũn cả ra!” – Nói rồi Viên Lai lại bổ sung – “Thật kinh tởm!”
Thư Thanh Lãng nhìn cậu, không đáp.
“Bọn Vương Dịch cứ cười tôi là xử nam, nhưng thật ra là tôi không muốn, nếu tôi muốn, thiếu gì cô gái nhỏ xếp hàng lên giường với tôi…” – Viên Lai nói rồi cười khà khà ngồi dậy, đột nhiên cảm thán:
“Ông đây thật con mẹ nó đẹp trai quá xá!”
Tốc độ tư duy nhảy vọt sắp bằng tốc độ tên lửa luôn rồi.
Thư Thanh Lãng cười nói: “Ừm, rất đẹp!”
Viên Lai ngồi thẳng người, hơi cong lưng về phía Thư Thanh Lãng, đắc ý nói nhỏ bên tai anh: “Mấy hôm trước còn có đàn ông tỏ tình với tôi đấy…”
Khi Viên Lai nói chuyện, mùi rượu tỏa ra cùng hơi thở, cậu cúi người gần như dán sát vào cánh tay phải của Thư Thanh Lãng, thậm chí anh có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể cậu đang truyền qua liên tục. Thư Thanh Lãng không khỏi nhích người ra sau một chút. Hai người vốn gần sát nhau, Viên Lai không phản ứng kịp với động tác này của anh, thế là đập đầu vào vai Thư Thanh Lãng.
Lần va chạm này không hề nhẹ, Thư Thanh Lãng còn cảm giác được mũi cậu cấn lên vai mình, anh vội vàng muốn đỡ cậu dậy. Còn chưa kịp đỡ, Viên Lai đã tự ngẩng đầu lên. Chóp mũi cậu đỏ bừng, đôi mắt phủ một tầng hơi nước, trông tủi thân vô cùng.
Thư Thanh Lãng hoảng hốt, muốn hỏi cậu sao đã khóc rồi, Viên Lai vừa vội vã nghiêng đầu vuốt mũi, vừa nói mấy chữ mơ hồ: “Con mẹ nó rốt cuộc anh có bao nhiêu oán niệm với cái mũi của tôi?”
Thư Thanh Lãng nghiêng đầu qua nhìn thử có phải cậu đang khóc hay không, chẳng ngờ Viên Lai đột ngột ngẩng đầu thật mạnh, miệng còn nói “Đau chết…” – chưa nói hết câu đã phải dừng lại.
Thư Thanh Lãng cảm giác chóp mũi đỏ kia đã chống lên mũi anh, đôi môi khép mở như muốn chạm vào môi anh. Hai người đều thấy lúng túng. Thư Thanh Lãng lập tức nghiêng đầu đi, anh định đứng dậy thì chợt ngừng lại. Anh nhìn thấy lớp lông tơ mảnh nhạt trên tai cậu, đột nhiên đầu óc anh động đậy, hôn nhẹ vào vành tai Viên Lai.
Nhẹ đến mức nếu không cảm nhận tỉ mỉ sẽ khó mà biết đó là một nụ hôn.
Nhưng não Viên Lai bị chấn động, gần như ngay khi nhận được cái hôn ấy, cậu nhảy dựng khỏi ghế sô pha.
Một giây sau, một cú đấm nện thẳng vào xương sườn của Thư Thanh Lãng.