Lung Linh Ảnh

Chương 10




Nam nhân quả nhiên nghe lời không trói hai tay y lại nữa, nhưng toàn bộ quá trình đều nắm cổ tay y đè xuống giường, dù sao cũng không nhúc nhích được, chẳng khác gì trước đây lắm.

Vân Dịch dùng đầy từ ngữ thô tục mắng chửi hắn trong lòng, ngoài miệng lại chỉ ân ân a a gọi giường.

Đợi tinh dịch một lần bắn vào bên trong, cao trào làm cho nam nhân trong nháy mắt buông lỏng, động tác áp chế đôi tay cũng buông ra.

Vân Dịch vui vẻ, bất chấp toàn thân mềm nhuyễn, đôi tay vênh váo muốn sờ tấm vải đang che mắt.

"Ngươi đã đáp ứng không làm bậy." Âm thanh trầm thấp khàn khàn vang bên tai, nghe không ra vui giận.

Tay bị túm lại khiến Vân Dịch ngẩn người, đột nhiên bẹp miệng, giả vờ khóc thút thít.

"Ê, sao lại..." Nam nhân dường như có chút bối rối.

Khóc hề hề chít chít một hồi, nam nhân liền sờ sờ khóe mắt y, vỗ vỗ lưng y, cuối cùng ôm y trong ngực, đôi tay xoa xoa an ủi.

"Ngươi chỉ biết bắt nạt ta..."

"Uổng công ta để ngươi ngủ ta lâu như vậy, ngay cả dáng vẻ ngươi ta cũng chưa từng thấy..."

Nam nhân cúi đầu hôn tai y, "Ngoan, chờ ta đem hết thảy mọi chuyện tra rõ, tự nhiên sẽ giao mình cho ngươi."

"Ta mặc kệ! Chuyện quan trọng gì đều chỉ là cái cớ, ngươi muốn bội tình bạc nghĩa! Ta làm sao mạng khổ như vậy... trong sạch cũng không có... cha mẹ đều không còn... không người thương yêu...." Nói xong, nhắc đến song thân thật có chút khổ sở, để cho y dễ dàng nặn ra hai giọt nước mắt.

"Ai, ta không phải, ta không có." Nam nhân hoảng hốt chối, "Ta nhất định sẽ phụ trách tới cùng, chẳng qua là bây giờ, ai, thật, vẫn chưa thể bại lộ. Ta đáp ứng ngươi, chờ mọi chuyện chấm dứt, do ngươi xử trí, không lừa gạt ngươi. Không tin bây giờ ta hướng ngươi thề độc, chỉ cần một câu nói láo liền chết không được tử tế, chết không toàn thây."

"Hừ! Chính là mượn cớ! Lại không bắt ngươi tiết lộ bí mật, nhìn một chút xem ngươi thế nào, có cần nghiêm trọng đến vậy không!"

"Ta..."

Vân Dịch cố ý giãy giụa một lúc, bộ dạng không cao hứng.

"Ta đã là người của ngươi, không biết tướng mạo ngươi, cũng không biết tên họ, nhà ngươi ở đâu, có ai thân thuộc, đã thành gia thất chưa, cái gì cũng không biết!" Trời mới biết y dùng bao nhiêu định lực mới nói ra được những lời này, cả người nổi đầy da gà, thân hình khe khẽ run rẩy thật giống như quả thật bị tổn thương.

"Xin lỗi, ta..."

"Chẳng lẽ dáng dấp ngươi rất khó nhìn?" Thử thăm dò.

Nam nhân không nói lời nào.

Vân Dịch lập tức bổ sung nói, "Dáng dấp ngươi xấu cũng không sao. Trừ khi ngươi chê ta thân thể quái dị, lại là một nam nhân, định trước một đời cô độc..." Vừa nói vừa làm bộ muốn khóc.

"Cái này, ráng chờ chút nữa, chờ một đoạn thời gian ta nhất định sẽ để ngươi nhìn."

"Ta không, cũng không..." Vân Dịch bắt chước tư thái nữ nhân khóc lóc làm nũng cùng tình lang.

Dỗ một hồi không thấy khá hơn, nam nhân cũng không biết nne làm thế nào.

Thấy hắn không thỏa hiệp, Vân Dịch lấy lùi làm tiến, nói.

"Không cho nhìn, vậy ta sờ một cái có được không?"

Lại suy tư một hồi, rốt cuộc đáp ứng.

Tay bị kéo, chạm vào da thịt ấm áp. Từng tấc từng tấc, gương mặt góc cạnh, sống mũi cao thẳng, môi không lớn không nhỏ, lông mi dài quẹt vào lòng bàn tay, ngứa một chút, bất ngờ cảm giác không tệ.

Không biết làm sao-------- Vân Dịch lại không hiểu súc cốt gì hết, sờ một cái cũng không có mấy tác dụng.

Đầu ngón tay y vuốt ve một chút trên đôi môi hắn, đột nhiên bị túm lấy, khí tức nóng bỏng nhào lên, trên môi truyền tới cảm xúc ấm áp.

Đầu lưỡi trơn trượt ướt át liếm giữa khe môi, "Há miệng."

Mới vừa mở ra một kẽ hở, đầu lưỡi lập tức vọt vào trong miệng, trêu chọc lưỡi y đến rối tinh rối mù.

Khêu gợi dây dưa, lục lọi khuấy động, nước bọt từ miệng không kiềm chế được mà rỉ ra.

Đây là lần đầu tiên hai người thẳng thắn hôn môi, Vân Dịch nào hiểu những thứ này, thiếu chút nữa không biết phải hô hấp thế nào.

Bất tri bất giác y đã ngồi trên đùi nam nhân, hai tay ôm lấy cổ hắn.

Hôn rồi lại hôn, dị vật ương ngạnh chọc lên mông y.

Mới vừa làm xong chưa kịp mặc y phục vào, Vân Dịch khẽ nâng mông, hạ thân trần truồng đụng vào dương v*t.

Không nghĩ tới nam nhân đột nhiên thả y ra, còn đem y đặt trên giường nguyên như ban đầu, dùng thủ pháp cổ quái điểm trên ngực y mấy cái.

"Làm người ngươi sẽ bị thương, ngày mai ta lại tới, sau ba nén nhang huyệt đạo sẽ tự giải, ta, ta đi trước..." Dứt lời tiếng gió vụt qua bên tai, nam nhân thật giống như vội vội vàng vàng bỏ chạy.

Ha???

Vân Dịch nằm thẳng trên giường không thể động đậy, phát hiện người thật sự chạy mất tiêu.

Đang chơi thì chạy?

Lột băng vải che mắt ra, Vân Dịch nhìn chằm chằm lớp vải đen dày cộp, trên mặt còn lưu lại xúc cảm nhu mì ban nãy.

Trải qua nhiều ngày xem xét, y đại khái cho ra chút kết luận.

Đầu tiên, nam nhân có chuyện gấp gì đó, hẳn không quá liên quan đến y.

Thứ hai, nam nhân có lẽ rất thành thật, bình thường tương đối mềm mỏng, nhưng gặp chuyện trọng yếu sẽ khác.

Hơn nữa, hắn hẳn không phải một tay tình trường lão luyện gì, không hiểu quá nhiều thủ đoạn mây mưa, làm đến làm đi cũng chỉ làm cái tư thế quy củ nhất, cũng sẽ không tán tỉnh, cứ thế va chạm thô lỗ. Đừng xem Vân Dịch không kinh nghiệm gì, thực tế y nhìn không ít xuân cung đồ với mấy tiểu thuyết diễm tình, vẫn là biết chút lý thuyết suông.

Lấy được những tin tức này, một kế sách dần dần hiện ra trong lòng, chỉ đợi triển khai.