Hắn bất ngờ, rất muốn đến ôm nó thật chặt, nhưng khựng lại, rồi xoay lưng.
”Nghỉ ngơi đi.” Nói rồi hắn rời đi.
Nó nằm đó, nước mắt cứ từ từ mà rơi xuống, chuyện gì đang xảy ra với nó vậy?
Nó đã làm gì sai sao? Yêu hắn, là tội lỗi sao? Nếu như biết sẽ thành ra
như vậy, nó sẽ không bao giờ mở lòng ra, bởi nó...rất đau, đau đến mức
làm nó không thể thốt nên lời.
Hắn ra đi rồi, kết thúc thật rồi,
không còn mỗi ngày chờ đợi tin nhắn đón nó đến công ty của hắn nữa,
không còn hơi ấm khi hắn ôm nó, không còn ngọt ngào khi hắn hôn nó, tất
cả...đã không còn gì cả.
Bởi không còn gì hết, nên nó phải biết
từ bỏ thôi, giữ lại càng làm nó mệt mỏi, phải từ bỏ, và không bao giờ để trái tim mình giao động vì ai một lần nữa.
Những ngày sau đó, nó bắt đầu thích nghi với việc mất đi thị giác, cũng có khó khăn, đôi lúc
rất bất lực, cảm giác hận thù dâng lên, nhưng khi muốn giảm đi cảm giác
ấy, nó lại nghĩ...cần gì phải tốn thời gian, cảm xúc của mình chỉ để hận một người đáng lẽ ra không cần phải để tâm đến?
Lòng nó đã lạnh
rồi, không còn gì có thể làm trái tim của nó trở lại như xưa, và nó sẽ
không để cho trái tim của mình tan chảy vì ai nữa, bởi nó không muốn lặp lại tình trạng này, rất khó chịu.
Hơn một tháng sau, nó lại bắt đầu kế hoạch trả thù của mình, mẹ kế và em gái nó đã xử xong, chỉ còn cha của nó.
Vì bị vướng vào chuyện không hay kia, nên đã làm hoãng lại kế hoạch của
nó, nhưng không sao, không phải mất đi thi giác thì nó mất đi sự hận
thù, nó sẽ trả đủ.
Một buổi tối se lạnh, cha của nó đang đi vào
một khách sạn sang trọng, ông ta rất lịch lãm, không mất đi vẻ điển trai thời còn trẻ.
Nó ngồi trong một chiếc xe, bên tai là tai nghe bluetooth, Hanne đang nói cho nó biết tung tích của ông ta.
”Ông ta đang tiến vào khách sạn, số phòng là 1368. Bây giờ tôi sẽ đi theo ông ta, có gì mới liền báo cho cô.” Hanne nói
”Phải luôn giữ máy, không được tắt. Ông ta không dễ đối phó đâu.”
”Vậy được.” Hanne nói xong liền đi đối ngược ông ta, giả bộ là chiếc cao gót làm cô bị ngã, nghiên đến phiá ông ta.
”Ối!! Tôi xin lỗi, xin lỗi!” Cô hoảng hốt nói, tay vội gắn một mảnh giấy mỏng lên áo của ông ta.
”Không sao, cũng tại tôi không nhìn đường.” Ông cười và đỡ cô đứng ngay thẳng lại.
”Cám ơn.” Hanne cười và rồi quyến rũ bước đi.
Ông ta nhìn cô, rồi tiếp tục đi vào thang máy.
”Xong rồi, bây giờ chỉ ngồi trên sảnh xem tình hình.” Hanne báo.
”Tốt lắm, dõi theo ông ta, xem ông ta gặp ai vào giờ này tại khách sạn?” Đã
hơn 11 giờ đêm, nó không tin là không có chuyện mờ ám ở đây.
”Biết rồi.” Hanne gắn chip theo dõi ông ta, mở máy tính. Ông ta đang đứng trước một phòng.
Cửa mở ra, là một người phụ nữ, lạnh lùng đến mức chỉ cần nhìn theo ánh nhìn của cô ta thì Hanne đã rùng mình.
Hanne mở volume to lên một chút để nghe cuộc hội thoại của hai người.
”Vào đi.” Cô gái ấy xoay người, ông ta đi theo sau và nói:
”Trễ đến giờ này, cô còn gọi tôi đến?” Ông ta nới lỏng cà vạt ra.
”Không có việc gì thì không gọi được à?” Cô gái mỉm cười và bước đến gần ông ta, cuối người xuống nhìn vào nơi vạt áo của ông.
”Xem ra ông khá chủ quan đấy, chip theo kế bên mà không biết à?” Cô cười rồi đưa tay lấy con chip được giấu kĩ lưỡng.
”Cái gì??? Sao cô ta biết!” Hanne bất ngờ.
”Chip? Sao có thể....cô gái vừa nãy va vào tôi...thật không ngờ đấy.” Ông cười nhếch mép.
Cô gái xinh đẹp kia chỉ nhún vai và cầm con chip lên ngắm nghía một hồi rồi nói với con chip.
”Cô bé, đừng dùng chip dễ lộ như thế này chứ, lại càng không nên dùng con
chip có tầng số cao như vậy, chị nghe được hết đấy.” Nói rồi lại thì
thầm nhỏ thật nhỏ chỉ một mình cô nghe.
”Nghe này cô bé, biết rắn nơi nào thì đừng dại bước đến. Cô em không biết chị là ai đâu. Nên đừng thử sức.” Kết thúc, cô gái bóp mạnh con chip, vỡ tan trong tay cô.
”Không thể nào! Cô ta là ai? Phải báo cho Nhi biết liền.”