Lúm Đồng Tiền Nhỏ Của Em

Chương 53: Được




Được

Edit: Qing Yun

Di động bị tịch thu đặt trên bàn trà.

Buổi tối, Hứa U tắm rửa xong bèn ngồi ở bên cửa sổ thất thần thật lâu.

Ánh đèn đường bao phủ lên cây lá một lớp ánh sáng mờ.

Ngôi sao thưa thớt ảm đạm, không thể chiếu đến đoạn đường đen nhánh.

Thứ hai đi học, mắt Hứa U hiện rõ quầng thâm.

Dư Nghệ thấy thế thì hỏi cô có khỏe không, sắc mặt cô thật sự không tốt.

Hứa U cố nâng cao tinh thần, lắc đầu nói, "Tớ không sao."

Cô thu dọn đồ rồi đi ra ngoài.

Hứa U chờ bên ngoài phòng học, bạn nữa ngồi cạnh cửa sổ thấy cô thì ló đầu ra, "Hôm nay Tạ Từ không đi học."

"Không đi học?" Hứa U sửng sốt. Cô cúi đầu suy nghĩ, lại hỏi, "Tống Nhất Phàm có đi không?"

Bạn nữ kia lại nhìn quanh một vòng, "Không đi."

"...Ừ."

Cô kéo bước chân quay về phòng học.

Ngày hôm sau, ngày thứ ba, ngày thứ tư....

Tạ Từ vẫn luôn không đi học, Tống Nhất Phàm cũng không thấy bóng người.

Buổi chiều Hứa U lại đi qua, đụng phải Từ Hiểu Thành. Cậu ta vừa lúc đi ra ngoài, vừa xoay người thì nhìn thấy Hứa U đứng ở hành lang, hơi sửng sốt.

Cậu còn chưa nhúc nhích, Hứa U đã đi tới.

Cô nói chuyện với Từ Hiểu Thành không được mấy câu, nhưng cũng biết quan hệ của cậu với Tạ Từ rất thân thiết, "Bạn học, cậu có biết mấy ngày nay Tạ Từ đi đâu không?"

"A?" Từ Hiểu Thành hơi cười, ngữ khí nhẹ nhàng, "A Từ à, mấy ngày nay cậu ấy trầm mê chơi game nên trốn học đi tiệm net, thật là chó thì không bỏ được thích ăn phân, chị dâu đừng tức giận, khi nào gặp tôi sẽ mắng cậu ấy giúp cậu."

"Điện thoại của cậu có số của cậu ấy không?"

Hứa U nhìn thẳng mắt cậu, biểu cảm trên mặt không thay đổi.

Từ Hiểu Thành dần dần thu lại nụ cười. Chậm rãi lắc đầu.

"Cậu cho tớ mượn điện thoại với, tớ chỉ nói với cậu ấy mấy cậu thôi." Cô nói rất bình tĩnh.

"Không phải... Chỉ là..." Cậu càng chột dạ hơn.

"---- tớ không tìm được cậu ấy."

Những lời này thành công bóp chết lời Từ Hiểu Thành định nói. Cậu im lặng hồi lâu.

Sau một lúc, Từ Hiểu Thành thở dài lấy điện thoại ra.

Hứa U cầm điện thoại gọi mấy lần nhưng mãi không có ai nghe, sau đó là tiếng tút tút liên tục. Cô không tin, lại tiếp tục gọi đi.

"Hứa U, đừng gọi." Từ Hiểu Thanh nói.

Cô giống như không nghe thấy, máy móc lặp lại động tác trên tay.

"Tạ Từ sẽ không nghe." Cậu nói.

Hứa U không nghe, vẫn duy trì động tác.

"Thật sự, cậu đừng gọi, vô dụng..."

Từ Hiểu Thành không đành lòng nhìn cô như vậy, chậm rãi nói: "Tạ Từ, cậu ấy nằm viện."

Những lời này như sét đánh ngang tai, khiến cô phát ngốc.

Nằm viện?

Tạ Từ nằm viện?

Nhìn Hứa U tinh thần hoảng hốt không nói nên lên, Từ Hiểu Thành thật sự không giấu nổi, chần chờ nói: "Tôi đưa cậu đi...."

Ra khỏi trường học, ngồi lên xe taxi, đến bệnh viện.

Dọc theo đường đi, cô không nói một lời. Bên ngoài lại bắt đầu đổ mưa, âm u bao trùm cả thành phố, vô số bọt nước va chạm tan biến trên mặt đường. Ra khỏi xe, vì hai người đều không mang ô nên cả người bị mưa ướt đẫm.

Kỳ thật, lúc trước cô muốn nói với Tạ Từ.

Cô bị tịch thu di động, về sau không thể nói chuyện với cậu mỗi ngày được.

Cô muốn nói với cậu, hy vọng cậu kiên nhẫn một chút.

Cô sẽ không đòi cậu cái gì, nhưng nếu cậu nguyện ý chờ, sau khi bọn họ thi xong đại học sẽ lại có thể ở bên nhau.

Cô sẽ nói cho cậu, đáp án câu hỏi buổi tối ngày đó, khi cậu cúp điện thoại trước khi cô kịp mở lời.

Cô muốn chính miệng nói với cậu, cô sẽ không khinh thường cậu, cô chưa bao giờ ghét bỏ cậu cùng những thứ xung quanh cậu.

Cô muốn giúp cậu trở nên tốt hơn, cho dù cậu chỉ có thể học hết cấp ba, cũng muốn nỗ lực sinh hoạt.

Cô là người rất nghiêm túc trong tình cảm, cậu đối tốt với cô, cô vẫn luôn nhớ rõ.

Cô nghĩ tới có lẽ cậu sẽ tức muốn hộc máu, nghĩ tới có lẽ cậu lại muốn chiến tranh lạnh với cô, nghĩ tới cậu mặt dày mày dạn không đồng ý, nghĩ tới cậu...

Chính là cô không nghĩ, cuối cùng cậu xuất hiện trước mặt cô.

Là cậu nằm trên giường bệnh, yếu ớt đến mức giây tiếp theo có thể tan thành mảnh nhỏ.

Hứa U che miệng, chỉ trong nháy mắt, đau đến mức không thở nổi.

Cô liều mạng an ủi chính mình, không cần nghĩ gì cả, đừng nghĩ...

Tạ Từ vẫn hôn mê, mang bình thở oxy, mua bàn tay cắm kim tiêm, bên người có máy móc kêu tích tích.

Cô chậm rãi đi qua, cẳng chân đều đang run.

Tạ Từ không có chút động tĩnh, không còn nhìn thấy dáng vẻ vui mừng khi nhìn thấy cô. Sắc mặt tái nhợt, cậu nhắm chặt mắt, lông mi tạo thành một bóng ma, phảng phất đã đi vào giấc ngủ.

Hứa U cảm thấy trái tim đau nhức, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, chân mềm nhũn ngồi xuống mép giường.

Phía sau có người đi tới.

Cô thật sự không chịu nổi chuyện này, thanh âm gần như hỏi mất, kêu một tiếng, "Tạ Từ..."

"Nó không bị nguy hiểm đến tính mạng."

Tằng Kỳ Lân đứng sau cô, cúi người nhẹ giọng nói, "Không thể ở đây quá lâu, đi ra ngoài trước rồi nói."

Ngồi ngơ ngác trên ghế dài ở hành lang bệnh viện cả một buổi trưa.

Tằng Kỳ Lân ngồi cạnh Hứa U, hai chân tách ra, tay chống đầu, đứt quãng kể cho cô.

"Lúc trước trường học chúng tôi có mâu thuẫn với bên Nhị Trung... Cuối tuần trước xảy ra tranh cãi, sau nháo lớn, bọn họ gọi mấy người xã hội đến..."

"Lúc ấy hơi hỗn loạn, một thằng tóc vàng thừa dịp mọi người không để ý đã lấy dao đâm vào bụng Tạ Từ."

Nói tới đây, Tằng Kỳ Lân nhắm mắt, dường như không muốn nhớ lại cảnh tượng lúc ấy. Cậu nắm chặt tóc của mình.

Tiếng người thét chói tai cùng màu đỏ của máu.

Cuối cùng là hình ảnh Tạ Từ ngã xuống đất.

"Là tôi có lỗi với nó..." Tằng Kỳ Lân lẩm bẩm.

Hứa U giống như đã chết lặng, cô không nói lời nào, hai tay nắm chặt để trên đầu gối.

Chờ người bên cạnh nói xong, cô nhẹ giọng hỏi một câu, "Người kia, đã vào cục cảnh sát chưa?"

"...." Tằng Kỳ Lân sửng sốt, hỏi: "Cái gì?"

"Người cầm dao."

Hứa U thực bình tĩnh, chăm chú nhìn mặt đất, nhắc lại câu hỏi vừa rồi, "Cậu ta vào cục cảnh sát chưa?"

Trên người cô bị ướt, tóc cũng dán hai bên sườn mặt, hàn khí từ lòng bàn chân bốc lên.

"Vào." Cậu nói.

Sau một lúc lâu, cô gật đầu, "Ừ."

Sau đó, hai người không nói gì nữa.

Không biết qua bao lâu.

Ánh sáng ngoài cửa sổ dần ảm đạm, đèn dây tóc trên đỉnh đầu sáng lên, trắng bệch một màu.

Có người đi ra đi vào. Hứa U cũng không biết cuối cùng mình rời đi như thế nào.

Ký ức về ngày hôm đó thật sự quá mơ hồ.

Chỉ nhớ rõ mưa xối lên người, rất lạnh.

Tinh thần và thể xác đều rất mệt mỏi, trong lòng lại cực kỳ bình tĩnh.

Tựa như đất trời yên tĩnh sau khi có một trận tuyết lớn bay tán loạn.

- -

Không bao lâu sau, khắp nơi trong trường học đều truyền chuyện này. Truyền ra rất nhiều phiên bản, chỉ cần là bát quái, mọi người đều lười xem xét mức độ thật giả.

Từ sau ngày đi bệnh viện, Hứa U không đến lớp 7 nữa. Mỗi lần ra chơi cô đều ngồi yên một chỗ, không đi nơi nào, tan học thì trực tiếp về nhà. Xung quanh có bạn học nghị luận chuyện này, cô chỉ yên lặng dời ánh mắt, cái gì cũng không nghe, cái gì cũng không nói.

Có đôi khi đi ở trên đường sẽ nhận được những ánh mắt tìm tòi nghiên cứu.

Thật ra, Hứa U phát hiện bản thân rất kiên cường, ít nhất có thể ở trong mắt bạn bè, trong mắt thầy cô, còn cả trước mắt bố mẹ giữ nguyên thái độ bình tĩnh, chỉ là ngày càng ít nói.

Mấy ngày như vậy qua đi, giữa hai tiết học, Từ Hiểu Thành đến tìm cô, nói Tạ Từ đã tỉnh.

Lại đi bệnh viện, Tạ Từ đã chuyển từ phòng chăm sóc đặc biệt sang phòng bệnh thường.

Cậu mắc đồng phục bệnh nhân sọc xanh trắng, một bàn tay quấn vải trắng, nửa dựa vào mép giường.

Hứa U tiến vào phòng bệnh, giây phút ánh mắt hai người chạm nhau, đồng thời sinh ra tia hoảng hốt.

Cô đi lên vài bước, "Tạ Từ, cậu đỡ hơn chút nào không?"

Cách nhau vài bước, Tạ Từ mở miệng, thanh âm như bị giấy ráp mài giũa.

Cậu không dám nhìn cô, ánh mắt dừng ở nơi khác, "Hứa U, em đi đi."

Cô dừng bước chân, ngây ngẩn cả người.

Hứa U nắm chặt quai đeo cặp sách.

Từ Hiểu Thành đứng phía sau, đôi mắt trừng lớn, miệng há hốc, lại ngậm lại.

"....Tạ Từ?"

Một hồi lâu, cô rốt cuộc tìm lại thanh âm của mình.

Tạ Từ nhìn ngoài cửa sổ, sắc mặt tái nhợt nhưng không có chút phập phồng.

"Em đi đi." Cậu lặp lại, thanh âm yếu ớt nhưng rõ ràng, từng chữ truyền vào tai cô.

"---Tôi sẽ không đi học."

Nhất thời, người bên cạnh chưa ai phản ứng lại, phòng bệnh im ắng.

Hứa U nhìn cậu với ánh mắt không dám tin tưởng.

Những lời này người khác cũng nghe thấy, Từ Hiểu Thành càng là không nhịn được, tiến lên một bước, "Tạ Từ, cậu điên à?!!"

Hứa U cứng đờ đứng tại chỗ, không biết mình muốn nói gì, qua thật lâu mới mở miệng, "Mặc kệ cậu đã xảy ra cái gì thì vẫn nên suy nghĩ thật kỹ trước khi nói ra những lời này, tớ đi trước."

Nói xong, cô liền xoay người bước đi.

"Hứa U."

Tạ Từ kêu cô, cách nửa giây mới nói, "Em đặc biệt thất vọng về tôi đúng không?"

Cậu rất suy yếu, cả giọng nói cũng có thể nghe ra hữu khí vô lực.

Trong nháy mắt, Hứa U thật sự đặc biệt đặc biệt khổ sở. Tim như thẳng tắp rơi xuống.

"Tớ không thất vọng, Tạ Từ."

Hứa U biết mình chưa rơi nước mắt, cho nên cô quay đầu, nhìn thẳng vào mắt cậu.

Muốn nói chuyện nhưng đột nhiên lại nghẹn ngào, "Ngoài cậu ra, không ai có tư cách thất vọng về cậu."

Nói xong, cô hơi tạm dừng, sau đó lấy cặp sách trên vai xuống.

Hứa U cầm một bài thi tràn ngập công thức toán trong tay, nhẹ nhàng đặt lên giường cậu, "Cậu để quên đồ."

"Tạ Từ, có nhiều chuyện cậu không nên quyết định quá dễ dàng. Chờ cậu thật sự suy nghĩ kỹ rồi lại nhắn tin cho tớ."

Cửa bị đóng lại.

Cậu nằm trở lại giường. Ánh mắt ngơ ngác nhìn về phía trước, miệng vết thương lại nhói lên thấu tim.

Gió luồn qua cửa sổ tiến vào, bài thi toán bị gió thổi phật phật.

Tựa hồ lại có người đứng sau lưng.

Không biết còn mong chờ cái gì, Tạ Từ đột nhiên căng thẳng. Kiên trì nửa ngày, vẫn không nhịn được quay đầu nhìn.

Tằng Kỳ Lân lẳng lặng nhìn cậu, dáng vẻ có chút không đành lòng.

Hai người đứng gần nhau, Tằng Kỳ Lân thậm chí có thể nhìn thấy mất mát xẹt qua mắt cậu.

Cậu ta hỏi, "Em khóc cái gì?"

Tạ Từ quay người đi, buông di động, nâng tay dùng sức lau sạch sẽ nước mắt.

"Bác sĩ lại nói cái gì với em?"

Trầm mặc thật lâu, Tạ Từ vẫn không nhúc nhích, chuyên chú nhìn chằm chằm đồ Hứa U để lại.

- -

Hứa U xin nghỉ tiết tự học buổi tối. Mấy ngày hôm trước cô dính mưa, mãi ho khan đến bây giờ, cho tới hôm nay hoàn toàn phát sốt.

Trong văn phòng, Vương Hạ Đông nhìn gò má đỏ bừng của cô, nâng tay sờ trán, nóng đến dọa người, lập tức viết đơn xin nghỉ học.

"Em tự về à? Có cần bạn học đưa về không, hay là gọi điện thoại cho bố mẹ?"

Hứa U cầm giấy cho phép nghỉ học, cúi chào Vương Hạ Đông, "Không cần, cảm ơn cô."

"Cũng được." Vương Hạ Đông buông bút, "Em về cẩn thận."

Trong nhà không có một ai.

Phòng khách khá tối, Hứa U đi từng bước đến sô pha.

Không còn sức lực mở đèn, cô liền ngồi như vậy. Không biết qua bao lâu, cô run run mi, rướn thân mình lấy di động để trên bàn trà.

Khởi động máy.

Ánh huỳnh quang của màn hình di động chiếu sáng một khoảng không nhỏ, chỉ còn 10% pin. Kịp xem một tin nhắn cuối cùng.

Cô dùng ngón cái ấn mở.

- -

[Hứa U, chúng ta chia tay đi.]

"Này, làm bài tập vật lí cho tôi."

"Cậu cố ý đúng không, một ngày ngã vào ngực tôi hai lần."

"Chậc chậc, còn tức giận nữa, không phải chỉ nói cậu kêu tôi một tiếng anh trai thôi sao?"

"Một cái kẹo cũng đòi hối lộ tôi?"

"Aii, mặt em thật mềm, có phải tôi cắn đâu, không phải chỉ pi một cái sao..."

"Em đừng sợ..."

"Không phải, tôi chỉ muốn hỏi em một vấn đề, rốt cuộc đến khi nào em mới chịu làm bạn gái tôi?"

"Ông đây thích em nên mới không biết giận, hiểu không?"

"Chờ em một ngày đến cơm cũng không ăn, tuyết rơi suốt buổi chiều, tôi bị đông lạnh cả người, em còn không chịu xuống gặp tôi sao?"

"Có phải em xem thường tôi, còn cả bạn bè của tôi nữa, ghét bỏ chúng tôi học không giỏi, cảm thấy chúng tôi sống xa hoa lãng phí, thú vui thấp kém?"

"Hứa U, có phải em không thích tôi không?"

"Chiến tranh lạnh thì có thể, chỉ là chia tay thì dù có chết tôi cũng không đồng ý."

"Hứa U, tôi mặc đồng phục không đẹp sao..."

"Có bạn trai đẹp trai như tôi, em rất vui vẻ đúng không?"

"Cho em một lời khuyên thật lòng, chính là ở bên cạnh tôi rất hạnh phúc."

...

Tạ Từ đã đưa ra lựa chọn như vậy. Cho nên Hứa U tôn trọng cậu.

Cô run tay, gõ ra một chữ.

- --được.

Tạ Từ, tớ đồng ý với cậu.

Từ nay về sau, cậu phải sống thật tốt.

- -

Những ngày sau đó không có gì đặc biệt. Hứa U giống như chuyện gì cũng chưa xảy ra, mỗi ngày trôi qua rất bình thường.

Di động bị ném vào ngăn tủ, nhét vào một góc rất sâu, không còn chờ mong có một ngày được lấy ra.

Ngẫu nhiên gặp được bọn Tống Nhất Phàm ở sân trường, nhưng bên trong không có bóng dáng cậu.

Chỉ là ngẫu nhiên có một ngày, vài nữ sinh đi qua cô, vừa đi vừa nói.

"Này, hình như lâu lắm rồi không thấy Tạ Từ...."

Một người nhỏ giọng nói, "Cậu ta thôi học từ lớp 11... Thế mà cậu cũng không biết..."

"Đúng thế, chuyện lớn như vậy..."

Bọn họ càng đi càng xa, thẳng đến khi không còn thấy bóng dáng, Hứa U lại vẫn đứng yên tại chỗ.

Lớp 12 trôi qua rất nhanh, mỗi người đều bận rộn chuyện của riêng mình. Cửa phòng học, cầu thang, nơi nơi đều dán những câu danh ngôn trích dẫn đốc thúc học tập. Tất cả bài thi đều hướng đến thi đại học.

Hứa U ngày càng ít nói, thành tích lại càng thêm nổi bật, cô nghe lời bố mẹ, nghe lời thầy cô, không còn cố gắng muốn đi thi học sinh giỏi nữa.

Cô nói cho chính mình, đừng quay đầu lại, đừng mãi suy nghĩ vẩn vơ. Cho dù gặp khó khăn cũng phải kiên cường.

Khi đó, mỗi một đêm đều có an tĩnh bầu bạn.

Tuần học cuối cùng, tờ lịch đếm ngược rốt cuộc chỉ còn 7 ngày. Phòng học dùng làm phòng thi, ngày dọn dẹp lớp học, tất cả mặt tường đều bị dán giấy trắng lên.

Giáo viên để lại người quét tước vệ sinh, bọn họ bèn đi đến sân thể dục.

Phòng học nhìn ra một con sông, chẳng biết khi nào đã có lớp cỏ mới mọc lên khắp bờ sông.

Mỗi một đoạn cầu thang lại có học sinh lớp 12 đứng chen chúc. Lôi kéo nhau gấp hạc giấy thả bay đầy trời, có bay sà xuống sống trôi đi theo dòng nước. Có người hét về phương xa khiến cầu thang vang lên tiếng cười.

Hứa U xuyên qua đám người, đeo cặp sách đi vào phòng học rồi tìm chỗ ngồi mới ngồi xuống. Đây là vị trí gần cửa sổ, vài tia nắng của mặt trời khi lặn có thể chiếu vào.

Trong lớp ồn ào náo động, cô đang cúi đầu thu dọn sách vở thì đột nhiên có một người đến đứng bên cạnh.

Hứa U ngẩng đầu, nhìn thấy Khâu Thanh Thanh cầm lưu bút đứng đó, cô ấy lắc lắc tay, nghịch ngợm hỏi: "Có thể viết cho tớ không?"

Khâu Thanh Thanh đặt sổ lên bàn Hứa U.

"A, được." Hứa U thấp giọng đồng ý.

Khâu Thanh Thanh bèn đứng bên cạnh chờ cô viết xong.

"Hứa U, thật ra tớ rất hâm mộ cậu." Đột nhiên Khâu Thanh Thanh lên tiếng.

"Cái gì?"

"Tạ Từ đó." Khâu Thanh Thanh nói thật nhẹ nhàng, tựa như đã buông tay, "Thật ra lúc trước tớ rất khó chịu."

"..."

Mặt Hứa U trắng bệch trong nháy mắt.

Khâu Thanh Thanh nhìn chằm chằm dáng vẻ hoảng hốt của Hứa U, tiếng nói rất nhỏ.

"Thẳng đến khi thấy dáng vẻ Tạ Từ yêu đương với cậu, tớ mới biết cậu ấy chưa từng thích mình."

- -

Trước kỳ thi đại học một ngày, phòng học trống rỗng. Trên bàn học có sách vở hỗn độn. Trên bảng đen có ca từ được người nào đó viết lên.

Bạn luôn nói tốt nghiệp còn xa xa.

Đảo mắt đã ai đi đường nấy.

Tốt nghiệp vui vẻ.

Ngày 7 tháng 6, ngày 8 tháng 6. Trôi qua trong nháy mắt.

Tiếng chuông chấm dứt môn thi tiếng Anh, cũng là môn thi cuối cùng, tất cả thí sinh ở khắp các trường thi trên cả nước ào ra, khuôn mặt mỗi người đều mang thần sắc nhẹ nhàng.

Suốt 12 năm học tập gian khổ, rốt cuộc được giải thoát ở thời khắc này.

Hứa U xách theo bình nước ra đi ra theo đoàn người.

Hết thảy đều kết thúc.

Cuối cùng cũng có kết quả, giáo viên gọi điện thoại cho tất cả học sinh để chúc mừng. Hai thủ khoa ban khoa học tự nhiên của thành phố Lâm đều ở lớp 0.

Hứa U là một trong hai người đó.

Lúc ấy cô đang thu dọn đồ trong phòng ngủ. Trần Tú Văn cầm điện thoại đi vào, trên mặt đều là vui mừng. Không bao lâu sau, thân thích đều biết chuyện này, sôi nổi chúc mừng. Trần Tú Vân và bố Hứa ngồi ở phòng khách, tay tiếp điện thoại không ngừng, dường như trong nhà chưa từng có không khí vui sướng như vậy.

Chuyện sau đó, Hứa U nhớ không rõ lắm. Ngày đó rất mệt, cô tắm rửa xong bên trực tiếp lên giường ngủ, nằm ở trên giường, cô không nghĩ gì cả, trong óc đều thả lỏng, vừa ngủ một giấc là ngủ luôn đến giữa trưa hôm sau.

Trần Tú Vân thấy cô tỉnh dậy thì buông đồ trong tay xuống, cười hỏi: "Muốn ăn cái gì, mẹ mang con ra ngoài ăn nhé?"

"Mẹ, con đến phòng bếp ăn sủi cảo thôi, buổi chiều con ra ngoài có chút việc."

Trần Tú Vân nhíu mày, "Vất vả mới thi xong, phải ăn gì ngon chứ, con ăn sủi cảo làm gì?"

Hứa U nói: "Đột nhiên muốn ăn."

Sủi cảo để trong hộp giữ nhiệt, Hứa U mang theo ra ngoài, ra khỏi cửa tiểu khu bèn tùy tiện bước lên một cái xe bus.

Xe thực xóc nảy, cô dựa đầu vào cửa kính, đôi mắt dõi theo mỗi góc của thành phố.

Bên cạnh có một ông lão hỏi, "Cháu gái, cháu có sao không?"

"Dạ, cháu không sao, chỉ là làm mất đồ thôi." Hứa U nói được một nửa, nước mắt đột nhiên rơi xuống, cô luống cuống tay chân dùng mu bàn tay lau đi.

Ông lão cười ha ha, "Ai... Mất cũng mất rồi, không nên khóc, nói không chừng sau này còn có thể tìm lại được."

Xe lung lay đi qua phố lớn hẻm nhỏ, có trẻ con mặc quần đùi nô đùa chạy qua, có vài người bán hàng rong, gió ngày hè thổi qua từng người. Ánh mặt trời xuyên thấu qua đám lá cây, vụn băng mát lạnh trong tiệm trà sữa, thiếu niên đạp xe đạp, áo sơ mi bị gió thổi phình lên như khí cầu.

Hứa U ngồi trong góc, cúi đầu múc từng miếng sủi cảo đưa lên miệng.

Ăn, ăn, rồi nghẹn ngào.

Cô cúi đầu, vừa ăn vừa khóc.

Chờ xe đến trạm cuối cùng. Đồ ăn cũng đã ăn xong rồi, nỗi buồn cũng có thể quên đi.