Lui Ra, Để Trẫm Đến!

Chương 59: Phụ trợ tới




Editor: Đào Tử

___________________________

Địch Nhạc bí mật quan sát chiến cuộc.

Một tiễn lao vút đến địch nhân đánh lén "Kẻ trộm".

Bộ pháp dưới chân dịch chuyển, đi đến bên người "Kẻ trộm", thuận đường cứu người ra khỏi vòng vây. "Kẻ trộm" này toàn thân đẫm máu, trước khi bọn họ đến không biết khổ chiến bao lâu. Chuôi đao tuột tay suýt nữa ngã trên mặt đất: "Đa tạ tiểu hữu..."

"Cảm ơn bỏ đi, về sau thay đổi triệt để là tốt rồi."

Bởi vì Địch Nhạc giúp "Kẻ trộm", cậu ta liền thành cái đinh trong mắt một đám địch nhân. Nhìn từng đợt địch nhân từng đợt vây công đến, dù Địch Nhạc có ngốc cũng ý thức được không thích hợp. Hỏi "Kẻ trộm" nói: "Đây là người nào? Tử sĩ nhà ai?"

Có điều cậu ta càng muốn hỏi hơn chính là —— Huynh đài "Kẻ trộm" này đến tột cùng đánh cắp thứ gì, rước lấy truy sát như vậy?

"Kẻ trộm" không có trả lời vấn đề của cậu mà là cắn răng nâng đao chém gϊếŧ địch nhân, Địch Nhạc thấy giao tiếp không thuận, đành phải thở dài phụng bồi.

Nội tâm thì không nhịn được than ——

Thẩm huynh, cậu và "Kẻ trộm", ba người hai võ đảm một văn tâm, thấy thế nào cũng là Thẩm huynh phụ trợ có thể tối đại hóa phần thắng...

"Tinh la kỳ bố!"

Ngay lúc Địch Nhạc vừa bắn tên vừa nghĩ a huynh nhà mình có thể từ trên trời giáng xuống hay không, tràng diện phát sinh dị biến!

Vô số văn tự đen trắng như bọt nước cuồn cuộn, chớp mắt phủ kín toàn bộ thôn xóm, tạo thành bàn cờ to lớn bao phủ khắp nơi.

Địch Nhạc vui mừng kêu to: "A huynh, rốt cuộc huynh đã đến!"

Người tới cũng không đáp lại.

Người này khoan thai thong dong ngâm: "Đã thấu suốt lại thông tuệ, đủ bảo đảm thân, sớm đêm chẳng trễ, theo vệ một người!"

【 Người khôn giữ mình 】!

Văn khí hai màu đen trắng dâng lên giao thoa thành kén, bảo vệ "Kẻ trộm" thương thế nặng nhất, mặc cho lưỡi đao địch nhân chém lung tung cũng không hư tổn tí nào. Theo sát chính là Thẩm Đường, cuối cùng mới là Địch Nhạc. Bởi vì một chi tiết này, không cần quay đầu cũng biết người vừa tới không phải là a huynh.

Ánh lửa ngút trời, vũ khí chạm nhau, máu tươi tung toé.

Vẻ mặt văn sĩ nho sam nghiêm túc, mắt lạnh nhìn chiến cuộc phía dưới hỗn loạn không chịu nổi, hoàn toàn không biết cuộc chiến bắt đầu ra sao.

Chẳng qua cái này đã không còn quan trọng.

Nhìn những thi thể nằm trên mặt đất, Kỳ Thiện liền biết sự tình đã không cách nào kết thúc, vì kế hoạch hôm nay chỉ có thể gϊếŧ sạch tất cả địch nhân ở đây —— So với người sống tạo thành vô số biến số, người chết mới có thể giữ kín miệng! Ánh mắt anh ta lại chuyển hướng Thẩm tiểu lang quân triền đấu chém gϊếŧ với tráng hán cầm liêm thương, trên mặt bình tĩnh không dao động rốt cuộc có một tia gợn sóng.

Cái con ma men này điên thật rồi!

Tửu lượng cạn thì thôi đi, uống say còn nổi tính như thế!

Kỳ Thiện ghét bỏ thì ghét bỏ, nhưng cục diện rối rắm vẫn phải thu dọn, vầng sáng chữ kí văn tâm bên hông lóe lên, môi anh ta khẽ mở.

"Tam tâm nhị ý."

Theo ngôn linh vừa ra, dưới chân Kỳ Thiện nổi hai đoàn văn khí sền sệt như nước chảy, một cái đen, một cái trắng.

Chỉ một hơi thở, văn khí liền kéo dài đến một người cao, cuối cùng hóa thành hai "Người" giống Kỳ Thiện như đúc.

Ba người ba tâm, một người phụ trách một phương.

Phân tâm đa dụng thuộc về ngôn linh tương đối cao cấp của mưu sĩ văn tâm, Ngôn linh này của Kỳ Thiện không chỉ có thể hóa một là ba, còn có thể trong khoảng thời gian ngắn tăng lượng văn khí gấp bội. Đây là quyết tâm chuẩn bị giữ chân toàn bộ những người phía dưới, một người sống cũng không để lại!

Tráng sĩ cầm liêm thương: "..."

Hắn tốn sức ngàn dặm truy sát, vốn cho rằng rốt cuộc đem mục tiêu đuổi tới đường chết, tiến hành thu lưới sau cùng, ai biết liên tiếp có người làm rối. Trước nhất nhảy ra thiếu niên cầm kiếm tuy là văn sĩ văn tâm, nhưng cái tên này vào là đánh, không có chút ý trợ giúp đồng bạn. Thiếu niên thứ hai mặc áo đen tiễn thuật kinh người, nhưng dù sao tuổi tác còn nhỏ, không đủ gây sợ.

Cái thứ ba ——

(╯ ‵ □ ′) ╯︵┻━┻

Má vừa đến đã đằng đằng sát khí muốn hạ tử thủ!

Ba người liên thủ lại thêm một cửu đẳng ngũ đại phu trọng thương... Bất kể nhìn thế nào, muốn gϊếŧ mục tiêu là việc bất khả thi.

Hắn khẽ cắn môi, mắt phẫn hận nhìn "Kẻ trộm" được Địch Nhạc bảo hộ sau lưng, máu ở tim suýt đình trệ làm hắn chết ngạt.

Đây khác nào gieo hạt chăm bón đồng ruộng, trông mong đợi đến mùa thu hoạch bị đạo phỉ nhảy ra quét sạch lúa?

Gieo hạt ông mày gieo, bón phân cũng là ông.

Kết quả hái quả không liên quan tới ông!

Nội tâm giao chiến, cuối cùng vẫn không cam lòng ra quyết định rút lui —— Quân tử báo thù mười năm chưa muộn! Sau này tính tổng nợ mấy người kia! Kỳ Thiện trước tiên phát hiện ý đồ của hắn, lấy văn khí đúc tường thành chặn đường đi.

Tráng sĩ cầm liêm thương cũng không thèm nhìn, vung thương chém đứt.

Khóe môi Kỳ Thiện mang cười lạnh, đương nhiên anh ta biết loại tường thành văn khí không có quân ngũ gia trì rất yếu ớt, chẳng qua có thể kéo dài mục tiêu một lát cũng đủ. Quả nhiên, con ma men rút kiếm nháy mắt gϊếŧ tới, thả người bay vọt, mũi kiếm chỉ ngay mặt.

Một người cưỡi ngựa dùng liêm thương.

Một người bộ chiến dùng trường kiếm.

Nhìn thế nào cũng là Thẩm Đường ăn thiệt thòi.

Nhưng khó đỡ Thẩm Đường so với khỉ còn linh hoạt hơn, trên nhảy dưới tránh, sức lực vô hạn, mà ưu thế tráng sĩ cầm liêm đao ngược lại thành thế yếu, di chuyển không linh hoạt bằng Thẩm Đường, tiến công phòng thủ đều bị cản tay kịch liệt. Cuối cùng, tráng sĩ cầm liêm đao thật sự bị chọc tới đường cùng.

Làm một động tác ngoại trừ Thẩm Đường, những người khác không xa lạ gì —— Điều động võ đảm, tế hổ phù treo bên hông!

Cương khí đỏ thẫm giống như dã thú gầm thét bay thẳng, khí thế thịnh vượt trên văn khí đen trắng cuồn cuộn.

Địch Nhạc thấy lại thầm nói "Không ổn". Một chỗ khác, Kỳ Thiện thấy Thẩm Đường không có quay người lui về, thế mà còn muốn tiến công, nhất thời khó thở. Trông cậy vào Thẩm tiểu lang quân cùng mình "Tâm ý tương thông" là việc không thể, anh ta chuẩn bị cưỡng ép "Di hoa tiếp mộc" chuyển người đi.

Đây hết thảy đều phát sinh trong tích tắc.

Cương khí đỏ thẫm trùng thiên lại như mưa rơi tản mát các nơi, hóa thành từng quân lính toàn thân đỏ thẫm, mặc áo giáp màu đỏ, chợt nhìn chừng ba bốn trăm người. Bát đẳng công thừa, hổ phù võ đảm có thể thúc đẩy bốn trăm binh. Nói đơn giản chính là kêu ra bốn trăm đàn em.

Mà Thẩm Đường ——

Vừa vặn xông vào giữa bốn trăm người.

Cô bị vây công.

Mắt thấy thế cục không tốt, Kỳ Thiện chuẩn bị "Di hoa tiếp mộc" đem Thẩm Đường chuyển ra ngoài giảm bớt áp lực, ai ngờ cục diện lại sinh biến cố.

Thiếu niên áo đen cầm cung cũng tế hổ phù ——

Thất đẳng công đại phu, có thể khống chế ba trăm năm mươi quân.

Theo cương khí màu đen rơi xuống đất hóa thành từng binh sĩ giáp đen, Địch Nhạc dùng hổ phù hạ lệnh bọn chúng giao chiến với binh sĩ giáp đỏ.

Mấy chục người đánh nhau, bỗng đánh thành ngàn người đại chiến!

Áp lực bên Thẩm Đường chợt giảm, ánh mắt lay chuyển.

Đầu người, vẫn là tráng sĩ cầm liêm thương đáng giá nhất.

Cô xê dịch bước chân, cầm kiếm mặc niệm.

"Ngàn dặm không lưu ảnh."

Kiếm ảnh dày đặc, xen lẫn thành lưới.

Đi bộ nhàn nhã đánh tới hướng tráng sĩ cầm liêm thương, dọc theo đường bóng người lướt qua, quân lính giáp đỏ đều một kiếm rơi đầu.

Kỳ Thiện nói: "Giặc cùng đường chớ đuổi!"

Thẩm Đường méo thèm care: "Ông đây đuổi đó! Đuổi bà nội hắn luôn!"

Kỳ Thiện: "..."

"Ngân yên bạch mã huy hoàng, vó câu vun vút như ngàn..."

Thẩm Đường không chút do dự rút ra văn khí trong đan phủ văn tâm, điều động ngôn linh chuẩn bị đuổi theo, kết quả vừa trút nửa câu, đan phủ chỉ còn non nửa nháy mắt trống không. Cảm giác vô lực mãnh liệt lan tràn toàn thân, trường kiếm tiêu tán, hai chân mềm nhũn, phịch một tiếng ngã xuống đất.

Cô, tỉnh rượu.