Editor: Đào Tử
___________________________
Trăng thiếu đêm trầm, thời gian trôi cực nhanh.
Theo mặt trời lặn về phía tây, tiểu viện nông gia sáng lên ánh nến.
Bởi vì không còn thừa gian phòng an trí Chử Diệu, Thẩm Đường muốn đem gian phòng nhường lại —— Cô tùy tiện kiếm chỗ nào đó ngủ tạm một đêm, đến mai lại nghĩ biện pháp, Chử Diệu bình thường gầy gò lại lớn tuổi, để người ta ngủ hành lang không tốt —— Nhưng Chử Diệu không đồng ý, cuối cùng vẫn là Kỳ Thiện để ông chen cùng mình một gian mới coi như xong.
Quyết định này, Thẩm Đường cầu còn không được.
Dùng xong bữa tối bà lão đưa tới, Chử Diệu cất đầy bụng tâm sự, đi trong viện hóng mát, bên tai nghe được tiếng nước ào ào. Theo tiếng nhìn lại, gặp một góc vắng có một cái bóng. Xích lại gần mới biết là Thẩm Đường, đang xắn tay rửa một bồn quả mơ.
"Ngũ lang muốn làm gì thế?"
Thẩm Đường ngẩng đầu, thấy người tới là Chử Diệu liền thẳng thân trên lên, cung tay thành quyền đấm nhẹ eo mỏi, khom người quá lâu cũng mỏi nhừ, miệng nói: "Rửa mơ đó. Dự định làm chút rượu mơ thanh miệng. Đợi vào đông tuyết trắng phủ thành, ngắm cảnh uống rượu."
Chử Diệu nghe vậy cụp mắt, nhìn quả mơ chìm nổi trong chậu gỗ, thở dài nói: "Phung phí của trời, Ngũ lang sẽ không hối hận?"
Thẩm Đường không hiểu ra sao: "? ? ?"
Không phải chứ, sao cô lại phung phí của trời rồi? ? ?
Chử Diệu lại hỏi: "Vị Kỳ Thiện tiên sinh không có ngăn cản cậu?"
Thẩm Đường khó hiểu nói: "Nguyên Lương ngăn cản ta làm gì?"
Sắc mặt Chử Diệu dần dần chìm, dưới mặt ngoài bình tĩnh bắt đầu ấp ủ lửa giận, không phải với Thẩm Đường, mà là hướng về phía Kỳ Thiện.
Thẩm Đường không biết ông tức giận cái gì, nhưng hơi e dè —— Khí thế Chử Diệu tức giận không khỏi làm cô nhớ tới biên tập giục bản thảo, còn có chủ nhiệm lớp xụ mặt —— Thanh âm giảm bớt, tỏ ra yếu thế: "Vô Hối tiên sinh, ngài và Nguyên Lương đều rất kỳ quái, lúc trước ta dùng ngôn linh hóa ra quả mơ, huynh ấy cũng hỏi ta sẽ hối hận không, nói ta lỗ mãng. Dù sao cũng nên cho ta biết tại sao phải hối hận chứ?"
Chử Diệu thu hồi sắc mặt giận dữ, ngạc nhiên nói: "Cậu không biết?"
Thẩm Đường lắc đầu: "Không biết."
Biểu lộ Chử Diệu một lời khó nói hết, thở dài nhưng lại không nói vì sao, chỉ nói: "Thôi, cậu tình huống này cũng không phải không được."
Thẩm Đường: "..."
(╯‵□′)╯︵┻━┻
Có chuyện thì nói thẳng.
Nói một nửa lưu một nửa là mưu sát chứng mãn tính của cô!
Chử Diệu giúp Thẩm Đường đem một chậu mơ rửa sạch sẽ, hai người hợp lực mới làm xong giai đoạn ướp mơ, rượu mơ ngược lại rất dễ, đem mơ rửa sạch để vào cái hũ, đổ vào số lượng rượu Đỗ Khang vừa phải, Thẩm Đường còn ném vào bên trong tầm mười viên đường mạch nha.
Nơi đây không có đường phèn, chỉ có thể dùng đường mạch nha thay thế.
Bịt kín bảo tồn, khoảng tháng sau là có thể mở vò dùng.
Làm xong những việc vặt vãnh này, Thẩm Đường sờ tóc dài hơi có mùi khác thường, múc nước rửa mặt tắm rửa. Thay y phục sạch sẽ, ngồi dưới hiên dùng khăn khô ráo lau tóc dài ẩm ướt. Vừa xoa vừa chờ tóc hong khô, trong đầu chậm rãi hiển hiện hình tượng ban ngày Địch Nhạc uống rượu.
Ngồi dưới hiên ngắm trăng uống rượu hong tóc...
Thật rất có ý cảnh.
Nói làm là làm, cô thoắt cái xoay người đi đông trù lấy chén sành, mặc niệm ngôn linh là có một bát đựng đầy rượu Đỗ Khang, mùi rượu tản mát. Cô trước tiên là dùng mũi khẽ ngửi, ngửa đầu nhắm mắt dốc một ngụm.
Chất rượu thuần hậu lướt qua yết hầu vào lục phủ ngũ tạng.
Không bao lâu, nhiệt ý lan tràn toàn thân bay thẳng đại não.
Một nơi khác ——
Hai người Chử Diệu và Kỳ Thiện đang đánh cờ, ngươi một cờ ta một nước. Hai người đều mặt ngoài nhìn như nguội, kì thực sâu trong nước tĩnh vẫn chảy xiết. Chử Diệu so với Kỳ Thiện càng chơi tốt hơn, từng nước cờ trí mạng, thế công tấn mãnh như lôi đình mưa sa, cho người ta cảm giác áp bách cực lớn.
Không bao lâu Kỳ Thiện đã có dấu hiệu thua.
Rốt cuộc, gian phòng trước kia yên tĩnh chỉ có âm thanh đặt cờ thêm tiếng người, Chử Diệu hỏi: "Ngũ lang ngây thơ, tại sao cậu không ngăn cản?"
Kỳ Thiện bật cười: "Thiện ngăn cản như thế nào?"
Anh ta cũng là về sau mới biết trên người vị tiểu lang quân này có quốc tỷ, còn nữa, ai có thể ngờ "Đạo chư hầu" thức tỉnh sớm như thế, tuỳ tiện như thế? Chư hầu bình thường có "Đạo chư hầu", không thiếu tế thiên thù thần, dựa vào quốc vận mới có thể hiển lộ.
Lúc ấy Kỳ Thiện cũng cả kinh suýt nữa mất năng lực ngôn ngữ.
Chử Diệu không nói, đến phiên Kỳ Thiện hỏi: "Chử Diệu, Chử Vô Hối, đã từng là một trong tam kiệt Chử quốc, năm đó hào quang cỡ nào? Chỉ qua mấy năm, một người ngũ mã phanh thây nơi pháp trường, một người treo xà tự vẫn trong ngục, một người mất tích ngàn dặm vô ảnh không tin tức... Ai ngờ rằng ngài vẫn luôn ẩn giấu ở Hiếu thành nho nhỏ. Ngài đi theo Thẩm tiểu lang quân là cảm thấy cậu ta có thể giúp mình xoay người? Đáng tiếc, đạo chư hầu của cậu ấy lại..."
Chử quốc là một quốc gia rất nhỏ.
Thay vì nói quốc gia, chẳng bằng nói là nửa châu quận.
Nhưng những quốc gia nhỏ bé lại sinh tầng tầng lớp lớp nhân tài, đặc biệt là "Tam kiệt" một lần dương danh các quốc gia Tây Bắc, ba người đều là văn tâm nhị phẩm thượng trung ít có, tuổi tác mặc dù khác biệt nhưng chí hướng hợp nhau. Nếu như cho ba người đủ thời gian đứng vững gót chân, Chử quốc có lẽ có cơ hội nổi bật giữa các nước Tây Bắc, trở thành một trong cường quốc.
Kết quả có thể nghĩ.
Nước láng giềng cảm thấy bị uy hiếp.
Còn cho ngươi thời gian phát triển?
Nghĩ hay lắm, bóp tắt toàn bộ mầm mống!
Quốc quân Chử quốc không tính hoa mắt ù tai, thậm chí có thể nói là nhân từ rộng lượng, biết nặng nhẹ lợi hại, nhưng khó tránh nội bộ mâu thuẫn, mấy người con trai bị xúi giục đấu mắt đỏ. Chử Diệu là người nhỏ tuổi nhất ba người, dương danh nhanh nhất, đồng thời biến mất cũng nhanh nhất.
Có tin tức ngầm nói văn tâm Chử Diệu xảy ra vấn đề, đối với người tuổi nhỏ thành danh như ông đả kích quá lớn, ý chí tinh thần sa sút, không gượng dậy nổi.
"Thật cũng không tiếc, tuy nói mất tiên cơ, nhưng trời không tuyệt người, làm sao biết nước cờ thua không thể liễu ám hoa minh?" Lông mày Chử Diệu giật, nhìn Kỳ Thiện nói, "Hiếu thành tuy nhỏ, nhưng tin tức không bế tắc, cái tên Kỳ Nguyên Lương này, lão phu cũng nghe như sấm bên tai. Lão phu canh giữ ở Hiếu thành là vì chờ đợi thiên mệnh, vậy cậu xuất hiện trên đường Cung thị đi đày là vì sao? Hả?"
Chử Diệu là ở Chử quốc dương danh, Kỳ Thiện xuất thân Tân quốc nhưng không phải dương danh ở Tân quốc mà là ở nước khác, vào mấy năm trước, còn không phải dương cái thanh danh gì tốt lắm. Lý lịch rất phong phú, người khác là áo gấm về quê, anh ta là kéo trở về một đám kẻ thù. Vừa nhìn đã biết là nhân vật hung ác, Chử Diệu không nghĩ ra, cái tên này không đi cường quốc Trung Nguyên mưu đồ phát triển, chạy về đến nơi địa phương nghèo Tây Bắc làm cái gì?
Nếu chỉ như vậy thôi, ông cũng không hiếu kỳ, đã không phải người lương thiện, chỉ kính không thân là được, nhưng người này lại có dính tới thiên mệnh nhà mình ông buộc phải để bụng, muốn xa cũng không xa được.
Trùng hợp chính là, Kỳ Thiện cũng nghĩ như vậy.
Đang lúc hai người ghét bỏ lẫn nhau, hành lang ngoài phòng truyền đến một tiếng "Ầm" cực kỳ vang dội, chắc là tiếng vật ngã xuống đất. Hai người liếc nhau, đứng dậy kéo cửa giấy ra, đã thấy người ngã xuống đất là Thẩm tiểu lang quân (Ngũ lang).
"Ấu Lê!"
"Ngũ lang!"
Hai người nào còn quan tâm việc khác?
Đem hết thảy ném sau đầu.
Một người dò mạch, một người đưa tay dò hơi thở.
Sau đó ——
Mạch tượng ổn định, cực kì khoẻ mạnh.
Hai người: "... ? ? ?"
Nhìn thấy chén sành còn dính một chút rượu, Chử Diệu cầm lên khẽ ngửi: "Là rượu Đỗ Khang, Ngũ lang uống rượu?"
Kỳ Thiện: "..."
Cho nên là uống say?
Bị rượu ngôn linh mình hóa ra chuốc gục?
Ngay lúc hai người im lặng, Thẩm Đường đang nằm trên đất đột nhiên ngồi dậy, như xác chết vùng dậy bỗng nhiên mở hai con ngươi.