Editor: Đào Tử
______________________
Khác thường!
Cực kì khác thường!
Thẩm Đường nhịn không được hết nhìn đông tới nhìn tây, xoa xoa con mắt.
Sau khi vững tin cảnh tượng trước mắt không phải mộng cảnh, cô hỏi Kỳ Thiện: "Nguyên Lương. . . Chúng ta không đi sai chỗ chứ? Có phải không cẩn thận bước vào huyễn cảnh kì quái gì không, hoặc vượt qua cánh cửa xuyên không nào đó. . . Nó, nó không thích hợp lắm. . ."
Cô không khỏi quay đầu nhìn về phía cửa thành lúc đến.
Liếc nhìn đội ngũ trông không thấy đáy còn đang chầm chậm nhúc nhích tiến về trước.
Những người dân này phần lớn quần áo tả tơi, tinh thần rất kém, bách tính thành nội lại là mặt mày phơi phới, quần áo sạch sẽ.
Khác biệt quái đản tạo thành đánh vào thị giác làm cô hoài nghi nhân sinh.
Kỳ Thiện mặt không biểu tình: "Là lạ chỗ nào rồi?"
Thẩm Đường chỉ chỉ phương hướng cửa thành.
"Huynh nhìn ngoài thành kìa, rồi nhìn thành nội, nơi nào thích hợp?"
Thường thấy tràng cảnh thảm nát hoang vu đìu hiu, lại nhìn bên trong Hiếu thành phồn hoa náo nhiệt, để người ta bỗng sinh hoài nghi hai cảnh tượng này thật sự tồn tại cùng một khoảng trời? Nhưng hiện thực là -- Cả hai chỉ cách một mặt tường thành, một con hào hộ thành.
Kỳ Thiện nghe vậy liễm mắt, chẳng biết tự lúc nào khóe môi đã mang vài phần mỉa mai, tư thái một phái lão thành: "Thẩm tiểu lang quân à, cậu còn phải đi nhiều nhìn thêm một chút, về sau sẽ không cảm thấy kinh ngạc."
Thẩm Đường bất mãn: "Huynh nói ta đại kinh tiểu quái?"
_Ngạc nhiên một thứ nhỏ không đáng chú ý.
Không nể mặt cô một chút?
"Tại hạ chính là ý tứ này."
Đúng, không cho một chút mặt mũi!
Thẩm Đường: ". . ."
Hằng ngày đều muốn nhảy cẫng lên giải phẫu mổ sọ cái thằng này ra.
Tắt ngang một nhà tửu quán, Kỳ Thiện chỉ vị trí bên cửa tửu quán, căn dặn cô: "Thẩm tiểu lang quân, cậu chờ ở chỗ ấy trước, tại hạ đi nghe ngóng một ít chuyện, ước chừng một canh giờ sẽ trở lại. Cậu nghìn vạn lần đợi ở đây, đừng chạy lung tung."
"Nghe ngóng sự tình? Tìm tung tích chủ nợ huynh?" Thấy Kỳ Thiện không trả lời thẳng, Thẩm Đường lại thờ ơ khoát khoát tay, "Muốn đi thì đi sớm tí, đi sớm về sớm, ban đêm chúng ta còn phải tìm chỗ đặt chân đấy, ta không muốn ngủ bên vệ đường hoặc dưới gầm cầu đâu. . ."
Kỳ Thiện: ". . ."
Tâm tình phức tạp như lửa nóng thiêu đốt trước kia bị lời Thẩm Đường ngắt như thế, lập tức như quả bóng da xì hơi, không tiếp nổi tâm tình. Một cỗ khí không thể đi lên lâm vào thế bí, cuối cùng lăn lộn hỗn tạp trong lồng ngực một vòng, hóa thành một tiếng thở dài.
Anh ta bất đắc dĩ lặp lại: "Ừ, cậu nhớ đó, đừng có chạy lung tung."
Thẩm Đường nghe lời đợi tại bên cửa tửu quán, đưa mắt nhìn bóng lưng Kỳ Thiện khuất ở cuối đường, cho đến hoàn toàn không thấy, ánh mắt cô bỗng dưng sáng lên -- Tuy rằng xuyên qua gần một tháng, nhưng mỗi ngày cơ bản đều đồng hành cùng Kỳ Thiện, căn bản không có thời gian hoạt động riêng tư.
Dĩ nhiên cô cũng chưa xem kỹ thế giới này.
Tại nguyên chỗ đợi một hồi, quay đầu thuê ông chủ tửu quán một ghế xếp nhỏ, Mô-tơ cũng thuận thế nằm xuống cùng.
"Vị tiểu nương tử đây xưng hô thế nào?"
Ước chừng qua một khắc, đỉnh đầu truyền đến giọng nam giả bộ đoan trang. Thẩm Đường nghe tiếng ngẩng đầu, nhanh chóng nhìn thấy một người đàn ông trung niên có vẻ hơi phúc hậu, ngũ quan thô ráp đang nhìn thẳng mình.
Cô nâng ngón tay chỉ mình, hỏi: "Gọi ta?"
Lúc này chỉ có meme có thể biểu đạt tâm tình cô.
Quỷ thần ơi! (ٱ ٥ ٱ ლ)
Xuyên qua gần một tháng, lần đầu có người hô đúng giới tính!
Những bách tính trước kia, không một ai không bị Kỳ Thiện mang vào rãnh.
Thật sự quá nghiệp chướng, Kỳ Nguyên Lương!
Người đàn ông trung niên cười xích lại gần nói: "Phải phải."
Dung mạo Thẩm Đường xinh đẹp, niên kỷ mười tuổi ra mặt đã có thể nhìn ra tiềm lực tướng mạo, chỉ cần nuôi một hai năm là có thể xuất chuồng kiếm tiền. Màu da trắng nõn, khí chất sạch sẽ, chỉ là ăn mặc không phú quý, đoán chừng không phải nhà đại phú gì.
Cô hết nhìn đông tới nhìn tây, bộ dáng nhà quê nhìn cái gì cũng tò mò, trông chính là đứa bé sinh non không kinh nghiệm.
Dễ lừa gạt nhất.
Thời điểm Kỳ Thiện và Thẩm Đường xuất hiện, hắn đã chú ý tới.
Ban đầu hắn cũng không ôm tâm tư, dù sao bên người Thẩm Đường còn có Kỳ Thiện đi theo -- Phải biết thế giới này một trong số không thể trêu nhất chính là nam tính trang phục văn sĩ mang phát quan trâm gài nho nhã, trời mới biết bọn họ có văn tâm hay không? Đá trúng tấm sắt không tốt -- Nhưng ai bảo Kỳ Thiện rời đi, chỉ còn lại Thẩm Đường lạc đàn?
Nghe khẩu âm hai người là biết người xứ khác.
Một đầu dê béo như thế không làm thịt, hắn đợi chừng nào khai trương?
Chỉ cần bắt cóc người chuyển đi, Kỳ Thiện trở về cũng vô dụng.
Thẩm Đường lúc này ngoan ngoãn ngồi trên ghế xếp nhỏ, ánh mắt vô tội, còn lộ nụ cười thân thiện với người đàn ông: "Có chuyện gì?"
Người đàn ông cười nói: "Là thế này, lang quân vừa đi cùng bảo ta tới dẫn nương tử đi khách điếm."
Thẩm Đường hỏi: "Nguyên Lương để ngươi đến gọi ta?"
"Đúng vậy, ta là phụ việc khách điếm Phương Hoa. Lang quân đồng hành cùng cô có phải là vị lang quân mặc văn sam màu xanh nhạt, thân cao cao gầy gò, cậu ấy bảo cô đợi trước cửa tửu quán." Người đàn ông vừa nói vừa khoa tay hai lần.
Thẩm Đường một bộ ngây thơ đơn thuần.
Người đàn ông hình dung một câu cô gật đầu một cái.
"Đúng đúng đúng, đó chính là Nguyên Lương. . . Nhưng, huynh ấy chẳng phải nói đi nghe ngóng một ít chuyện, còn để ta ở đây chờ. . ."
Người đàn ông lên tiếng chen lời Thẩm Đường: "Là như này, vị lang quân kia hình như gặp được cố nhân, trong lúc nhất thời không thể phân thân."
Thẩm Đường gặp hắn "Không giống làm bộ", bán tín bán nghi.
Người đàn ông lại hỏi: "Tiểu nương tử lo lắng ta là lừa đảo? Vậy không bằng ta và cô ở đây chờ vị lang quân kia đến, một tiểu cô nương như cô, đợi trên đường rất nguy hiểm."
Thẩm Đường liền vội lắc đầu.
"Không không không, không phải ý này."
Dứt lời, cô suy nghĩ, lại hỏi người đàn ông.
"Ngươi ở chỗ này chờ, sẽ không chậm trễ việc bên khách điếm?"
Người đàn ông hào phóng khoát tay, cởi mở cười đáp.
"Cái đó không có gì đáng ngại, trì hoãn thì trì hoãn, dù thế nào không thể nhìn một mình tiểu nương tử cô đợi trên đường, rất không an toàn."
Hắn nói kiểu này, vẻ mặt Thẩm Đường hình như hơi dao động.
Một màn này cũng rơi vào mắt người qua đường qua lại.
Ông chủ tửu quán ngước mắt liếc qua người đàn ông, khinh thường hừ nhẹ, nhưng không lên tiếng chọc thủng, chủ cửa hàng khác cũng quen thuộc người đàn ông trung niên -- Côn đồ nổi danh vùng này, thường xuyên đi thôn xóm phụ cận Hiếu thành tìm kiếm nam nữ đồng tướng mạo có tiềm lực, thả trong nhà nuôi hai năm, nếu không lệch tướng thì giá cao ra tay bán đi, một vài người xứ khác không biết tình huống cũng là mục tiêu hắn ra tay.
Hiện tại rõ ràng nhìn trúng vị tiểu nương tử đó.
Nội tâm ông chủ tửu quán thầm nhổ một ngụm nước bọt.
Nhưng việc không liên quan đến mình thiếu duỗi tay dài.
Đầu năm nay ai làm ăn cũng không dễ.
Đoạn tiền tài người ta giống như gϊếŧ cha mẹ người.
Đắc tội loại lưu manh này, đừng mơ làm ăn tại Hiếu thành, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, dời mắt xem như không thấy.
Đồng thời nội tâm cũng phì cười, chế giễu Thẩm Đường đơn thuần không não.
Người đàn ông này trời sinh một mắt chuột nhỏ hẹp, tại thời điểm Thẩm Đường không chú ý, ánh mắt dò xét qua lại khuôn mặt và y phục của cô, lại thêm vẻ lỗ mãng, rõ ràng không đàng hoàng. Cũng chỉ có loại đứa trẻ nhà giàu sang không rành thế sự mới ngu xuẩn như thế.
Lại còn cười híp mắt trò chuyện có qua có lại với người ta.
Thật tình không biết, Thẩm Đường có phần kiên nhẫn ấy cũng có nguyên nhân.
Ai bảo hắn là người đầu tiên gọi đúng giới tính?
Thẩm Đường cười tủm tỉm, lúc này mới nguyện ý trò chuyện nhiều với đối phương hai câu.
Sau đó --
Nếu hắn bỏ tâm tư thì tốt, nếu còn giở trò xấu --
Cho hắn sớm lên thiên đường.