Lui Ra, Để Trẫm Đến!

Chương 157: Hành động (14)




Editor: Đào Tử

____________________________

 Người thiện chiến, không trách móc binh sĩ, mà sẽ tập trung vào thế cuộc.(*)

Thế thái hiểm trở tựa như dây cung đã giương hết mức, tiết tấu tiến công tựa như là lấy nỏ phóng tên.(**)

_(*), (**): Trích câu nói Tôn Tử, Thiên Binh Thế

Vị Dương Đô úy này cũng không phải tân binh lần đầu lên chiến trường, nhưng biểu hiện làm cho người ta trố mắt lần này cũng xác nhận một điểm ——

Mấy năm nay ông ta thất bại cũng không phải không có nguyên nhân.

Mấy tên quan bộ hạ vây quanh.

Nét mặt nặng nề lẫn khẩn trương cầu cứu.

Trong đó có lão binh đi theo Dương Đô úy nhiều năm, cũng có quan bộ hạ mới được đề bạt lên hai năm, kinh nghiệm thực chiến không có mấy lần, nhiều nhất là tham dự gϊếŧ phỉ. Những tên giặc cướp ấy, hơn phân nửa là sống không được buộc vào rừng làm cướp, còn có thể là lưu manh quận huyện phụ cận lẩn trốn tới, có tám chín phần mười đều là người bình thường.


Đối phó bọn họ đương nhiên không có khó bao nhiêu.

Nhưng lần này địch nhân vừa vào sân chính là hai tên văn sĩ võ giả không biết thực lực nội tình, vẫn chưa biết còn bao nhiêu người trong tối. Bọn họ chẳng thấy mặt địch nhân, doanh địa đã có hơn bốn mươi tên quân sĩ xách đao tự sát, máu tươi phun tung toé, rưới đầy xe gỗ.

Tình cảnh này mang tới lực xung kích rất lớn so với những tên thổ phỉ không có bao nhiêu năng lực phản kháng, vị quan bộ hạ quen phỏng đoán tâm tình cấp trên lúc này bị dọa đến hoảng hồn.

Nhất thời đã quên chính hắn cũng là võ giả võ đảm.

"Đô úy —— "

Một tên quan bộ hạ khác bên người trực tiếp thúc khuỷu tay với hắn.

Lớn tiếng như vậy làm cái gì?

Sợ địch nhân không biết Đô úy ở chỗ nào?

Bắt người trước hết phải bắt ngựa, bắt giặc bắt vua trước.


Dương Đô úy bỗng nhiên tỉnh táo lại, chậm một hai nhịp mới ý thức hành vi của mình không ổn, đang muốn ra tay bù đắp, Địch Nhạc đã trước ông ta một bước làm chuyện ông vốn nên làm. Thiếu niên mặc bộ giáp đen trầm ổn quả quyết, không loạn chút nào.

Trong thoáng chốc, còn tưởng rằng cậu mới là chủ tướng.

Lòng Dương Đô úy cũng không cái gì không vui, tình thế cực kỳ nghiêm trọng trước mặt, ngăn địch mới là trọng yếu nhất, ân oán cá nhân hoàn toàn có thể để một bên.

Doanh địa có một ngàn quân lính.

Địch Nhạc là Thất đẳng công đại phu có thể lựa chọn hóa ba trăm năm mươi binh, cũng có thể lựa chọn hóa ra võ giáp binh khí số lượng ngang nhau.

Dương Đô úy chính là Thập đẳng tả thứ trưởng, số lượng nhiều hơn cậu ta, chừng năm trăm. Lúc đầu ông ta cũng nghĩ làm theo, nhưng bị Địch Hoan cắt ngang.


Tiếng nói của Địch Hoan dùng hình thức mật ngữ truyền vào bên tai.

Anh ta nói: "Hóa binh! Bày trận! Tụ thế!"

Cái này xem như là giọng điệu mệnh lệnh.

Dương Đô úy trời sinh tính không quả quyết, có chứng khó lựa chọn, tính tình bản thân cũng không được tốt lắm, lỗ tai thích nghe lời mềm mỏng, nhưng con người này không phải hoàn toàn không có ưu điểm —— Ông có một cái ưu điểm chính là sẽ nghe theo mệnh lệnh, lực chấp hành cực mạnh, lúc này liền làm theo.

Dù sao cũng là Thập đẳng tả thứ trưởng, đồng dạng là võ khí trùng thiên, trận thế Dương Đô úy dẫn ra lớn hơn Địch Nhạc không chỉ gấp đôi, sóng khí lấy thế chẻ tre bẻ măng, triệt để xua tan bóng ma Chử Diệu mang tới.

Binh sĩ hoàn toàn tỉnh táo lại nhìn thi thể đồng đội nằm trong vũng máu, không rét mà run. Hoàn toàn không nghĩ ra cỗ xúc động muốn tự vận đó từ đâu mà tới... Chỉ biết mình không muốn sống.
Theo khí thế quân trận ngưng tụ, cảm xúc muốn gϊếŧ địch cho sảng khoái vững vàng chiếm cứ thượng phong, sức mạnh vô hình tràn đầy tay chân.

Nhưng theo đó lại xuất hiện tia võ khí thứ ba trùng thiên.

Xem chừng chỉ yếu hơn Dương Đô úy một nấc mà thôi!

Địch Hoan đã có chuẩn bị tâm lý đôi phần, cho nên mặt không biến sắc.

"Nhân có thể phụ chúng, dũng có thể quả cảm, nghiêm có thể lập uy."

Ngũ đức làm người, trí, tín, nhân, dũng, nghiêm.

Ba tia văn khí ngôn linh hòa vào thân thể Dương Đô úy, cái này khiến khí thế ông vốn hùng hậu cường hoành liên tiếp cất cao. Trong nháy mắt, năm trăm binh sĩ bằng võ khí quân trang chỉnh tề có mặt ở bốn phía doanh địa. Nếu nhìn kỹ, liền sẽ phát hiện áo giáp trên thân bọn chúng trông thực hơn trạng thái bình thường, mắt thường cũng có thể thấy, vũ khí tinh xảo sắc bén hơn.
Cùng lúc đó, Chử Diệu cũng phát động "Ngũ đức làm người", chỉ là không giống với Địch Hoan chỉ có ba tia, hắn là năm tia cùng phát động.

Trong nháy mắt san bằng sự chênh lệch đẳng cấp giữa Cộng Thúc Võ và Dương Đô úy.

Nội tâm Cộng Thúc Võ cảm động sắp rơi lệ.

Chử tiên sinh bảo đao chưa già, bản lĩnh có thể xưng là ví dụ mẫu điển hình.

Hắn thống lĩnh quân tốt võ khí kết trận phóng tới mảnh doanh địa tạm thời ấy, quân tốt võ khí hai bên cầm thuẫn chạm vào nhau, tiếng hô gϊếŧ to động trời.

Quân lính võ khí, nói trắng ra là chính là con rối võ khí ngưng tụ thành, bản thân không có ý thức tự chủ tác chiến. Thực lực chịu sự ảnh hưởng trực tiếp từ chủ tướng. Khí thế chủ tướng mạnh bọn chúng mạnh, khí thế chủ tướng yếu bọn chúng yếu, thậm chí sẽ không có lòng ham chiến, chạy tan tác.
Đồng dạng, bọn chúng làm sao tiến công làm sao phối hợp đều cần người chỉ huy, không thì sẽ mù quáng tấn công cả phe mình lẫn địch nhân.

Trong hỗn chiến, sức công phá của võ giả cao cấp rất cường đại.

Hoặc là song phương an tâm ở hậu phương điều khiển binh sĩ võ khí, hoặc là tướng đối tướng, binh với binh, phòng ngừa võ giả võ đảm cao cấp ra tay với binh lính bình thường. Dương Đô úy hiểu đạo lý kia hơn ai hết, ông ta không cần nghĩ ngợi triển khai khống chế quân lính võ khí.

Chuẩn bị bắt đối thủ đang ẩn nấp.

Chỉ cần gϊếŧ thủ lĩnh quân địch...

Địch Nhạc cũng có cùng ý tưởng.

Chỉ là khiến hai người không thể ngờ ——

Thủ lĩnh quân địch không phải là tên Cửu đẳng ngũ đại phu xa lạ, mà đổi thành một người khác. hầu như không ai kịp phản ứng, một bóng người như một viên đạn đá uy lực kinh người xông về phía Dương Đô úy, lưỡi đao trong tay người này lưu lại ánh đao trắng trên không trung, chớp mắt liền từ biên giới doanh địa tạm thời hướng thẳng đến người thực lực mạnh nhất ——
Dương Đô úy không hoảng hốt không sợ, vung đao cưỡi ngựa tiến lên, vung vẩy đại đao bổ ra đao khí hơn một trượng. Lưỡi đao hiện ra ánh sáng vàng nhạt, chiến mã dưới hông giống như không chịu nổi gánh nặng phát ra một tiếng hí.

Coong một tiếng!

Hai binh khí hung hăng va vào nhau, sóng khí cuộn trào, cuồng phong bão cát thổi đến nỗi quân lính phổ thông ngã trái ngã phải, vốn là doanh địa hỗn loạn càng không có lề lối hơn. Quan bộ hạ hộ vệ quanh thân muốn tiến lên trợ trận, lại không đề phòng văn khí đen trắng thình lình dâng lên dưới chân.

Tia văn khí quấn chặt bốn vó chiến mã, còn xoắn đến chiến mã đau nhức, kêu thảm thiết không thôi. Bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn địch nhân xông tới không chỉ có không có bị đao khí chặt thành hai nửa, còn vững vàng giẫm lên đầu ngựa, đồng thời nhấc chân đạp bay tấm hộ ngực của Dương Đô.
Một cước kia không biết dùng bao nhiêu lực, trực tiếp đạp Dương Đô úy khỏi lưng ngựa. Một đám quan bộ hạ lúc này mới thấy rõ bộ dáng người tới, một người đàn ông cao lớn vạm vỡ mặt thẹo, mặc quần áo hơi cũ, lồng ngực nửa mở, cơ bắp căng phồng.

Người này còn trông rất ngang ngược, ống quần xắn cao đến đầu gối, lộ ra hai bắp chân tráng kiện, cơ bắp cuồn cuộn, giống hạng người ai nhìn cũng không nhịn được sinh ra ý nghĩ chủ động đưa túi tiền. Điều duy nhất làm người ta cảm thấy không hài hòa chính là ——

Vũ khí của tên tráng hán này không phải là đao to búa lớn, cũng không phải lưỡi mác, mà là một thanh kiếm thon dài xinh đẹp.

Thân kiếm sáng loáng dài nhỏ, tạo hình đơn giản tự nhiên, xuất sắc nhất chính là chuôi kiếm của nó, quấn quanh chín con rồng vàng hình thái khác nhau, hai mắt dùng bảo thạch khảm vào, khiêm tốn lại tản ra một chút xa hoa, mơ hồ còn có thể nghe được tiếng rồng ngâm hổ gầm.
Tráng hán ra tay không luận chút võ đức nào cả.

Đầu tiên là bạo lực đạp người xuống ngựa, lại thừa dịp mấy tên quan bộ hạ bị văn khí vây khốn, dưới chân phát lực đạp gãy cổ ngựa.

Con ngựa đáng thương chỉ kịp phát ra một tiếng kêu rên thảm thiết ngắn ngủi, thân ngựa ngã xuống mặt đất bốc lên bụi mù, tráng hán thì mượn lực thẳng tới Dương Đô úy. Quả thật, tráng hán ra tay quá ngoài ý muốn, Dương Đô úy đột ngột không kịp chuẩn bị ăn thiệt thòi nhỏ.

Nhưng ông ta cũng không chật vật nhiều.