Lui Ra, Để Trẫm Đến!

Chương 140: Huynh ấy đang nuôi lợn




Editor: Đào Tử

____________________________

 Địch Hoan trời sinh tính lạnh lùng nội liễm, trước mặt người ngoài ăn nói thận trọng, nhưng đối với thân nhân xưa nay không keo kiệt nét cười, đặc biệt là đường đệ Địch Nhạc anh ta trông nom lớn lên, là người hiểu rõ cậu ta nhất.

Nói một câu thô tục, thằng nhóc Địch Tiếu Phương vểnh mông lên, là anh ta biết trong bụng nó chứa cục phân gì, suy nghĩ chủ ý gì.

Liền hỏi: "Tiếu Phương đang nghĩ gì?"

Nụ cười Địch Hoan mang vài phần nguy hiểm.

Địch Nhạc thấy vậy vô thức thẳng lưng, e sợ nói: "Đệ đang suy nghĩ... Có vẻ a huynh... Không mong chuyện này thuận lợi?"

"Dĩ nhiên, loạn một chút càng tốt hơn."

Chuyện thuế ngân, có lẽ là một que diêm.

Địch Nhạc bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn đường huynh, miệng đóng mở muốn nói nhưng lại không biết bắt đầu nói từ đâu. Cậu ta lau lau lòng bàn tay túa mồ hôi trên vạt áo, thì thầm: "Sao lại tốt... A huynh cũng từng thấy tháng ngày của những bách tính..."


Thế cục yên ổn mới có lợi cho bách tính nghỉ ngơi lấy lại sức.

Cho dù là trận chiến nhỏ giữa hai thôn cũng ảnh hưởng cuộc sống bách tính, chớ nói chi là chiến sự lớn mấy vạn người.

Ngẫm lại cảnh tượng dọc đường, Địch Nhạc vẫn hi vọng có thể không đánh trận thì đừng đánh trận, ít nhiều để bách tính qua sống yên ổn mấy ngày đi.

Sao a huynh có thể không hiểu đạo lý ấy chứ?

"Ha ha, Tiếu Phương nghĩ thật đơn giản. Tây Bắc không lớn, nhưng người có chủ ý lại nhiều. Chỉ có quấy đục một ao nước mới biết là ai không an phận." Địch Hoan biết rõ đại lục Tây Bắc đại loạn là chuyện sớm hay muộn, cục diện hiện tại chẳng qua là yên tĩnh trước bão táp.

Có dây dẫn nổ hay không, kết cục không khác mấy.

Thế cục đại lục Tây Bắc, cơ bản có thể dùng câu —— Miếu nhỏ gió lớn, ao cạn rùa nhiều —— để hình dung. Nhìn như là thế cục cân bằng ngán chân lẫn nhau, kỳ thực chính là một ngọn núi lửa tích đủ lực lượng sắp phun trào.


Địch Nhạc ngoại trừ thở dài không thể làm gì khác hơn.

So sánh với toàn bộ thế cục, chỉ một cá thể quá đơn bạc.

Cậu không nhịn được thầm oán —— Lãng phí thời gian dính líu với mấy chuyện ấy, chẳng bằng tìm Thẩm huynh uống rượu chơi đùa, thoải mái quá thảy!

Địch Hoan vừa nhìn liền biết đường đệ lại ngồi không yên, buồn cười nói: "Đệ có thể đi ra ngoài chơi, nhưng gần đây không thể gây chuyện thị phi. Nếu có người xa lạ muốn làm quen với đệ, cần cảnh giác hơn."

Nếu thứ hộ tống thực sự là thuế ngân ——

Dù là vị quận thủ ấy ám chỉ đó chỉ là đội ngũ giả đánh lạc hướng tầm mắt bên ngoài, Địch Hoan cũng không dám phớt lờ. Dù sao hạng người quen luồn cúi bè lũ xu nịnh như quận thủ, danh tiếng khá thấp, trời mới biết hắn nói thật hay giả?


Dù biết đường đệ không phải loại mãng phu thiếu khôn ngoan, anh ta cũng vẫn lo lắng Địch Nhạc sẽ vô tình bị người ta lợi dụng.

Hai tay Địch Nhạc ôm quyền vờ lĩnh mệnh.

Trầm giọng trả lời: "Lời a huynh dặn dò, không dám không theo."

Địch Hoan cười lắc đầu.

Trong lúc huynh đệ hai người nói chuyện, tàn cuộc trên bàn cờ đã dọn xong, anh ta nói: "Tiếu Phương, đánh hai ván với vi huynh đi."

"Được, nhưng đánh xong, a huynh cũng phải uống hai chén rượu với tiểu đệ." Lắc lắc vò rượu mang về từ chỗ Thẩm Đường với anh ta.

Địch Hoan cười nói: "Được, tùy đệ."

Bên này là bầu không khí huynh đệ hòa hợp, bên Thẩm Đường không tốt lắm —— Cái này phải nói từ hôm nay cô và Chử Diệu cùng xuống núi vào thành. Chử Diệu có việc phải bận rộn, thuận đường báo cho một học trò hờ khác, kẻo nhà đồ tể cho là ông xảy ra chuyện bỏ chạy.
Thẩm Đường không tiện đi theo hành động.

Cô và Chử Diệu hẹn thời gian địa điểm hội họp xong liền nhàm chán tìm một con phố, làm nghề cũ —— Bán rượu, bán tranh.

Đúng vậy, không nhìn lầm, còn có bán tranh.

Vẽ tranh tại chỗ, báo giá tranh chân dung không thấp, cùng cấp bậc với rượu. Bách tính đi ngang qua bị mùi rượu hấp dẫn, thi thoảng từng có người đến hỏi giá, nhưng phần vẽ tranh lại không ai hỏi thăm. Thẩm Đường không vội, đội mũ cỏ lau thô ráp nhàn nhã phơi nắng.

Cho đến ——

Một cỗ huân hương có vẻ quen thuộc lẫn vào chóp mũi.

Thẩm Đường vừa nâng vành nón, vừa hỏi người tới.

"Cố tiên sinh, tại sao lại là huynh?"

Thanh niên cảm thấy buồn cười nói: "Lời này nên để tại hạ hỏi mới phải. Nói chứ đã một hồi lâu không gặp Thẩm lang, dạo này Thẩm lang tốt chứ?"
Thẩm Đường thay đổi tư thế ngồi lười biếng không xương cà lơ phất phơ, vô thức ngồi thẳng thân trên, ngoài cười nhưng trong không cười: "Ta à, rất tốt."

Trong lòng thì oán thầm một câu xúi quẩy.

Người tới chính là khắc tinh trời sinh của Thẩm Đường ——

Cố Trì!

Đạo văn sĩ người này, quả thực là ác mộng của kẻ lắm lời.

Thành Hiếu nói lớn không lớn, nhưng nói nhỏ cũng không nhỏ, mình tùy tiện tìm một chỗ bày quầy bán hàng, sao luôn đụng phải Cố Trì thế này?

Cố Trì nghe tiếng lòng linh tinh của Thẩm Đường, khóe miệng hơi co rút.

Người không biết chuyện nghe lời này, có lẽ sẽ coi Cố Trì là biếи ŧɦái rình rập chực chờ Thẩm Đường, thật tình không biết anh ta chỉ trùng hợp đi ngang qua con phố bên cạnh. Dưới tình huống bình thường, tiếng lòng bách tính đều hỗn độn ồn ào không có Logic, vị tiểu lang quân này thì khác, khi nhàm chán có thể bố trí thoại bản sinh động giàu hình tượng trong nội tâm, anh ta muốn coi nhẹ cũng không được.
"Kỳ Nguyên Lương đâu? Y không đi cùng?"

"Huynh nói Nguyên Lương? Huynh ấy ở nhà trông chừng lợn con rồi, những con lợn ấy vừa thiến xong, cần người chăm sóc." Thẩm Đường nói lời kinh người.

Cố Trì: "... ? ? ?"

Trông chừng...

Lợn con? ? ?

"Kỳ Nguyên Lương chạy đi nuôi lợn?" Anh ta sững sờ một lúc, suýt nữa hoài nghi lỗ tai mình có bệnh, biểu lộ gần như muốn nứt ra —— Kỳ Nguyên Lương vang danh Tây Bắc, kẻ địch đầy đất, không ít thế lực nhắc tới cắn răng nghiến lợi, đổi nghề làm nông chăn lợn?

Thẩm Đường nhìn phản ứng của anh ta, cười phì ra tiếng.

"Nói nghiêm chỉnh thì đám lợn ấy vốn do ta nuôi, nhưng ta phải đi ra ngoài, phải phiền Nguyên Lương hỗ trợ chăm sóc. Bộ dáng này của huynh là sao đây?"

Cố Trì: "... Thật chứ?"

Thẩm Đường: "Chân thật mười phần."

Thổ phỉ quanh thành Hiếu cũng không chỉ một ổ bọn người Thẩm Đường tóm được, hang ổ phải để lại mấy người có thể đánh trấn thủ, Cộng Thúc Võ hoặc là Thẩm Đường cũng nên giữ lại một người. Chử Diệu mất văn tâm, bên người cũng phải có người đi theo, Thẩm Đường liền xung phong nhận việc cùng đi.
Trước khi rời đi, cô dặn đi dặn lại Kỳ Thiện phải chăm lo tốt cho lợn của cô, mỗi con bị "Thiến hình" nguyên khí đại thương, cần tỉ mỉ chăm sóc. Đó không chỉ là một đám lợn con, còn là sườn kho, thịt kho tàu chân giò, sườn chua ngọt, thịt kho mận...

Sắc mặt Kỳ Thiện rất khó coi, nhưng vẫn là đáp ứng.

Bốn bỏ năm, Kỳ Thiện ở trên núi chăn lợn không có gì sai.

Cố Trì cười đầy thâm ý: "Muốn tận mắt nhìn ghê."

Nếu như có thể ăn được một miếng thịt lợn Kỳ Thiện nuôi, hừ, cho dù thịt lợn ấy mùi tanh tưởi khó nuốt trôi, anh ta cũng có thể ăn hai bát!

Thẩm Đường nói: "Có gì hay để xem?"

Cố Trì ngầm lắc đầu.

Vật ly kỳ cổ quái trong thiên hạ anh ta đã nhìn quá nhiều, nhưng Kỳ Thiện chăn lợn anh ta chưa từng xem, cũng vô pháp tưởng tượng cảnh tượng đó.

Chưa từng thấy, cho nên hiếm lạ, cho nên có điều hay xem.
Cố Trì giống như nói chuyện phiếm cũng giống như thăm dò, hỏi Thẩm Đường: "Gần đây ngoại trừ chăn heo, Kỳ Nguyên Lương không có chuyện nghiêm túc khác cần làm?"

Thẩm Đường bất mãn phản bác: "Chăn lợn sao lại không đứng đắn?"

Dân coi cái ăn là trời.

Việc liên quan đến ăn, đều là chuyện đứng đắn!

Cố Trì biết Thẩm Đường đề phòng mình, cũng không muốn xà nẹo nhiều trên vấn đề vô dụng, nói thẳng: "Dạo này sẽ không thái bình."

Không tin Kỳ Thiện không biết điểm ấy. Với tính nết không an phận của Kỳ Thiện, Cố Trì không tin y sẽ an phận chăn lợn.