Editor: Đào Tử
_____________________________
Chử Diệu thỏa mãn khẽ vuốt mái tóc Lâm Phong.
Vui mừng cuống quýt: "Tốt tốt tốt, đứa trẻ ngoan."
Không biết nghĩ đến điều gì, đuôi mắt lại ửng đỏ.
Một ngày làm thầy, cả đời làm cha.
Nhận học trò đối với văn sĩ thời đại này là chuyện lớn vô cùng thận trọng. Chử Diệu đáp ứng nhận người nữ học trò Lâm Phong này, cũng không hoàn toàn là xem mặt mũi Thẩm Đường hoặc là danh hiệu "Người đầu tiên thu nữ học trò có văn tâm", ít nhiều cũng có chút đồng cảm.
Tuổi Lâm Phong còn nhỏ, mới chừng tám tuổi, nếu như năm đó Chử Diệu không xảy ra chuyện, sớm đã thành gia lập nghiệp, con cái thành đàn. Ông cũng không biết sau này mình có thể thành gia không, nếu không, Lâm Phong chính là con gái nuôi, người truyền thừa y bát của ông.
"Thầy!"
So với Kỳ tiên sinh ở chung ít, Chử tiên sinh càng hòa ái dễ gần, mặt mũi hiền lành, để cô nàng không nhịn được nghĩ tới tổ phụ ở nhà. Nếu không phải lý trí vẫn còn tồn tại, tiếng "Ông" đã xông khỏi yết hầu.
"Liên quan tới việc con có văn khí, trước giấu diếm, đừng lộ trước người khác." Cảm xúc Chử Diệu tới nhanh, đi cũng nhanh, lý trí vững vàng chiếm thượng phong, cẩn thận căn dặn chỗ Lâm Phong cần chú ý.
Lâm Phong nghiêm túc nhớ kỹ mỗi một việc.
"Vâng, học trò nhớ rõ."
Chử Diệu: "Vì lý do an toàn, sau này học cách ăn mặc nam trang."
"Thế nhưng Vô Hối à, gương mặt Lâm Phong nhìn thế nào cũng không giống con trai..." Thẩm Đường ở bên cạnh điên cuồng ám chỉ, "Chẳng lẽ gặp người nào cũng nói muội ấy nam sinh nữ tướng?"
Chử Diệu lại không cảm thấy chỗ nào có vấn đề.
Đứa trẻ còn nhỏ phần lớn là trống mái khó phân biệt, vốn liếng càng tốt ngũ quan đặc thù thì càng có vết tích khác phái. Lâm Phong đóng vai làm con trai, người ngoài nhìn sẽ chỉ nói đứa nhỏ này trong trắng trẻo đáng yêu, nam sinh nữ tướng. Đợi cô nhóc lớn tuổi chút, ngưng ra văn tâm, hẵng tính toán sau.
Chử Diệu hơi ngừng, nói với Kỳ Thiện: "Nguyên Lương, lần sau xuống núi chọn mua người, xem có đứa bé gái tư chất tốt hay con gái nhà gia đạo sa sút không. Chúng ta phải xem thử Lâm Phong có phải lệ riêng hay không, liên quan đến an bài sau này."
Kỳ Thiện: "Còn cần ngài đặc biệt căn dặn?"
Vừa rồi anh ta đã có quyết định này.
Nếu chỉ có mình Lâm Phong là lệ riêng, mặc kệ là xuất phát từ lý do gì, Lâm Phong muốn sống, cả đời cô bé phải che giấu giới tính chân thực. Nếu không phải lệ riêng mà là có thể ổn định phỏng chế "Kỳ tích", vậy —— Cái này sẽ trở thành át chủ bài của Thẩm tiểu lang quân, bù đắp rất nhiều cho cơ sở non kém thiên phú chư hầu "Việc nhà nông" mang lại.
Thẩm Đường là người vốn không ngồi yên.
Thấy nơi này không có chuyện gì nữa, cô lại điên cuồng ám chỉ: "Nguyên Lương, Vô Hối, hai người còn có chuyện khác không?"
Kỳ Thiện vuốt mi tâm: "Không có."
Thẩm Đường lại hỏi: "Thật không có? Xác định không có việc gì? Hai người có cần suy nghĩ lại một chút? Không có việc gì thật, vậy ta lui đó nha?"
Kỳ Thiện nghiến răng nghiến lợi: "Lui đi!"
Thẩm Đường bước tới nửa đường, nháy mắt ra hiệu với anh ta nhìn lại gương mặt của mình chút đi: "Ta lui ra thật đó?"
Huyết áp vừa hạ của Kỳ Thiện lại có có xu thế đi lên, hai tay vịn bả vai Thẩm Đường đuổi cô ra ngoài, ngoài miệng nói: "Đi đi đi, đi ngủ sớm, chỗ này không có việc của cậu nữa."
Bớt nghe Thẩm Đường nói nhảm hai câu, anh ta có thể sống lâu hai năm.
Bị xô đẩy đuổi ra cửa - Thẩm Đường: "..."
╯︵┻━┻
Bĩu môi, kéo Lâm Phong cùng đi.
Vừa đi hai bước đã nghe sau lưng truyền đến tiếng cửa gỗ khép lại cái ầm, tựa như không kịp chờ đợi đuổi cô ra, Thẩm Đường tức giận đến quay người vung quyền, thầm thì trong miệng: "Sau này đừng có hối hận!"
Lâm Phong: "Lang quân định nói gì với tiên sinh?"
Thẩm Đường khẽ nghiêng đầu, ác liệt câu môi: "Vừa rồi muốn nói, nhưng bây giờ không muốn nữa , chờ hai người bọn họ tự mình phát hiện. Dù sao cũng không phải chuyện lớn, muội nói xem đúng không?"
Lâm Phong trố mắt không hiểu, nhưng nhìn vẻ mặt lang quân hẳn là việc nhỏ.
Cô nàng gật đầu nói: "Ừm."
Thẩm Đường ngẩng đầu nhìn ánh trăng, nhẩm tính thời gian: "Sắc trời không còn sớm, muội đi ngủ trước, dưỡng đủ tinh thần... Đúng giờ Dần đi chấp lễ đệ tử, ngẫm lại đã cảm thấy phát rồ, ôi, chín năm học tập bắt buộc hạnh phúc hơn nhiều, tốt xấu gì bảy tám giờ mới đi học."
Lâm Phong dần quen thuộc những suy nghĩ linh tinh làm người ta khó hiểu của Thẩm Đường, cung kính thi lễ: "Lang quân cũng đi ngủ sớm."
Thẩm - cú đêm - Đường: "..."
Ngủ sớm là việc không thể nào.
Đặc biệt là cô vừa nằm xuống đã nghe đến loáng thoáng thanh âm "Cốp cốp cốp", cô không chút buồn ngủ ngồi thẳng dậy, phủ thêm y phục lần theo tiếng tìm qua. Mượn ánh trăng, mơ hồ nhìn thấy "Đài luyện võ" Cộng Thúc Võ mở ra có một bóng đen cao lớn.
Xa xa liền nhận ra thân phận người này.
"Ly Lực, sao giờ còn chưa ngủ?"
Âm thanh cốp đột nhiên dừng lại, người kia xoay người, quả nhiên là Ly Lực. Trong tay hắn nắm cán trường côn gỗ, luyện tập đâm cột gỗ. Cũng không biết luyện ở chỗ này bao lâu, y phục sớm bị mồ hôi thấm ướt nhẹp dán vào da, theo hô hấp mà đều đều chập trùng.
Chợt nhìn, giống như một mãnh thú tụ lực chờ phân phó.
Thẩm Đường đến gần, Ly Lực dùng sức, cắm gậy gỗ vào đống cỏ khô, lạnh nhạt trả lời: "Dĩ nhiên bởi vì ngủ không được."
"Đúng dịp, ta cũng ngủ không được." Đống cỏ khô cắm đầy gậy gỗ dùng để luyện tập, Thẩm Đường rút ra một cây, mời Ly Lực, "Hì hì, đã ngủ không được, muốn giao lưu hay không?"
Vận động vừa phải trước khi ngủ giúp ngủ ngon.
Ly Lực xoay người nói: "Không được, bây giờ đi về ngủ."
Thân là người có thể hô hấp đến độ cao không khí hai mét so với mặt nước biển, Ly Lực có thể dùng thị giác nhìn xuống dò xét cánh tay bắp chân nhỏ nhắn của Thẩm Đường. Đùi vị tiểu lang quân này còn chẳng thô bằng tay hắn, lại là văn sĩ văn tâm, đối với lời khiêu chiến của cô Ly Lực không thấy hứng thú.
Cốp!
"Trong lòng có lửa, có làm sao cũng không ngủ được, sẽ chỉ càng ngủ càng tỉnh. Chẳng bằng tiết lửa ra, thế nào?"
Gậy gỗ trong tay Thẩm Đường chặn đường đi của hắn, gậy gỗ chìm sâu vào lớp đất dưới chân hắn. Hắn thuận gậy gỗ nhìn về phía Thẩm Đường, mí mắt run rẩy, một cỗ háo thắng tranh cường xông lên đầu. Hắn cắn răng, quả quyết nhổ một cây từ đống cỏ khô, côn nhọn mang theo trận gió quét về phía mặt Thẩm Đường.
Cốp!
Thẩm Đường nâng côn ngăn cản.
Ly Lực quả quyết truy kích.
Cốp cốp cốp!
Côn ảnh dày đặc, hai người ra tay đều vừa nhanh vừa độc.
Ly Lực ỷ vào ưu thế thân cao, đánh công nhanh hàm chứa sức mạnh, đổi lại là người thường đã sớm không chống đỡ nổi, không phải không theo kịp tiết tấu thì là không chịu nổi sức mạnh. Vị lang quân thấp bé trước mặt lại ngoài ý liệu, không chỉ heo kịp, sức lực còn tương xứng với hắn.
Không, nghĩ đến cảnh ban ngày, Thẩm Đường chỉ dùng một tay đã ngăn hắn lại, Ly Lực liền biết đây tuyệt đối không phải toàn bộ sức của Thẩm Đường. Thế là, lửa nóng trong lòng càng tăng lên, ra côn càng nhanh ác hơn.
Răng rắc ——
Trường côn trong tay hai người gần như đồng thời chịu không nổi vỡ ra, Ly Lực lựa chọn vòng qua đống cỏ khô lấy thêm một cây, Thẩm Đường trực tiếp dùng cây gậy gỗ gãy một nửa kia lao về trước.