Tiêu Trường Ninh nghiêng đầu ngồi trên giường ngửi cái áo choàng khoác trên người. Áo choàng đen rất lớn, giống như bóng đêm bao lấy toàn thân nàng, nàng còn ngửi được mùi bụi đất nhàn nhạt sau khi bôn ba trên đường dài.
Tiêu Trường Ninh hỏi: "Chuyện mật thám Bắc Địch còn chưa giải quyết xong sao?"
Thẩm Huyền vẫn chưa trả lời. Hắn chỉ cởi áo choàng trên người nàng ra rồi tiện tay đặt cạnh giường, sau đó ngồi xuống bên cạnh nàng hỏi: "Hôm nay tiến cung sao lại không nói cho ta một tiếng?"
Nhìn thấy quan tâm dưới đáy mắt Thẩm Huyền, Tiêu Trường Ninh có chút áy náy nhỏ giọng đáp: "Chàng gần đây bận rộn như thế bổn cung sao có thể để chút việc nhỏ đó quấy rầy chàng? Vốn nghĩ rằng ra cửa nửa ngày sẽ không có việc gì ai ngờ lại bị như vậy."
Nghe vậy Thẩm Huyền duỗi tay ôm nàng vào trong ngực, gương mặt cọ cọ ngay cổ nàng thấp giọng: "Về sau đừng tùy tiện như thế. Chuyện của nàng đều quan trọng hơn so với chuyện khác."
Tiêu Trường Ninh cười ngoan ngoãn gật đầu: "Được, về sau nếu bổn cung ra ngoài nhất định sẽ thông báo cho chàng." Nàng suy nghĩ rồi lại hỏi: "Chàng nhất định còn công vụ cần xử lý đi, chúng ta trở về sớm chút được không?"
Thẩm Huyền trầm mặc, sau đó hắn mới ngẩng đầu lên nói: "Trường Ninh, hôm nay không cần về Đông Xưởng."
Tiêu Trường Ninh sửng sốt trong chốc lát: "Không cần về Đông Xưởng.... Là ý gì?"
Thẩm Huyền giơ tay khẽ vuốt gương mặt nàng giống như vô cùng quyến luyến, bao cổ tay bằng thiết cọ cằm nàng mang theo cảm giác hơi lạnh làm nàng run rẩy. Hắn gọi tên nàng: "Mấy ngày nay nàng tạm thời ở lại Tẩy Bích Cung, sẽ có người chiếu cố nàng thật tốt."
"Vậy còn chàng?" Tiêu Trường Ninh cơ hồ là theo bản năng hỏi, ngữ khí cấp bách: ""Tạm thời" là bao lâu?"
"Có lẽ là mấy ngày hoặc cũng có lẽ là mấy tháng." Thẩm Huyền hôn môi nàng trấn an, đôi mắt thâm thúy, giọng nói hết sức thâm trầm: "Ta sẽ thường tới thăm nàng."
Hô hấp Tiêu Trường Ninh cứng lại đột nhiên đẩy Thẩm Huyền ra.
"Mấy tháng?" Khi nói chuyện đáy mắt Tiêu Trường Ninh đã có ánh nước, đôi mắt đỏ hoe nói: "Từ lúc thành thân tới nay bổn cung chưa bao giờ tách ra cùng chàng lâu như thế. Lúc trước bổn cung đối với chàng tránh còn không kịp nhưng lại cố tình không trốn được chàng, hiện tại không muốn trốn nữa chàng lại muốn bỏ ta mà đi...."
"Nàng biết không phải là như thế mà Trường Ninh." Thẩm Huyền duỗi tay chạm vào Tiêu Trường Ninh nhưng lại bị nàng né tránh.
Có lẽ từ lúc nàng hôn mê tỉnh lại đã đoán ra được cái gì đó, lúc này nghe Thẩm Huyền muốn để nàng ở lại Tẩy Bích Cung một mình càng chứng thực phỏng đoán của nàng, thấp thỏm cùng kiên trì trong lòng như hồng thủy vỡ đê phá vỡ cảm xúc của nàng thành nhiều mảnh.
Đáy mắt Tiêu Trường Ninh có nước mắt, nàng nhấp môi một lát mới nhẹ nhàng đưa tay đặt trên bụng nhỏ, hỏi: "Chàng nói cho bổn cung, có phải trong bụng bổn cung có đứa nhỏ hay không?"
"Đúng vậy." Khuôn mặt Thẩm Huyền thản nhiên, bàn tay thon dài sạch sẽ vuốt ve dọc theo eo nàng cuối cùng dừng lại trên bụng nhỏ nắm chặt năm ngón tay nàng, giọng nói nhu hòa không ít: "Con của chúng ta."
"Quỳ thủy tháng này chưa đến bổn cung sớm nên nghĩ tới...." Phỏng đoán trong lòng được chứng thự, trên mặt Tiêu Trường Ninh xẹt qua một chút vui mừng nhưng rất nhanh chút cao hứng này lại bị lo lắng thay thế.
Từ khi cửa ải tế tổ cuối năm qua đi trong cung trải qua mấy lần náo động, thân phận bí mật của Thẩm Huyền tràn đầy nguy cơ dưới sự ngờ vực của Tiêu Hoàn. Mà lần này nàng ngoài ý muốn có thai chắc chắn lại làm thế cục đầy nguy hiểm của Đông Xưởng bị bịt kín thêm một tầng sương lạnh. Nhớ tới bộ dạng nói chuyện của Thẩm Huyền cùng Tiêu Hoàn trong thủy đình vừa rồi, lại nhớ đến khuôn mặt có chút âm trầm của Tiêu Hoàn, Tiêu Trường Ninh càng thêm hốt hoảng.
"Cho nên chàng mới vội vã muốn tách ra với ta?" Tiêu Trường Ninh đè tay Thẩm Huyền lại: "Thẩm Huyền, chàng rốt cuộc đã nói gì với Hoàn nhi? Đứa nhỏ trong bụng ta có phải sẽ mang đến phiền toái cho chàng đúng không?"
"Đây là chuyện vui không phải phiền toái. Thân phận ta nếu Hoàng thượng muốn biết chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi, nàng phải tin tưởng ta có thể xử lý thỏa đáng." Thẩm Huyền duỗi tay lau giọt nước mắt ngay khóe mắt nàng nàng, giọng nói trầm ổn đáng tin cậy: "Còn để nàng ở lại Tẩy Bích Cung là do ta cùng Hoàng thượng quyết định. Sát khí Đông Xưởng quá nặng, nữ quyến cũng ít, thái giám trong xưởng cũng không hiểu cách chiếu cố thai phụ, đối với người đang dưỡng thai như nàng chỉ bất lợi."
Tiêu Trường Ninh cảm thấy mọi việc cũng không đơn giản như thế. Nàng ngơ ngẩn nhìn khuôn mặt tuấn mĩ của Thẩm Huyền, nhìn lệ khí còn sót lại giữa mày hắn hỏi: "Chàng không có chuyện khác gạt bổn cung?"
"Không có." Thẩm Huyền nói.
"Chàng thề?" Khóe mắt Tiêu Trường Ninh còn treo nước mắt hung tợn nắm vạt áo Thẩm Huyền, chóp mũi cơ hồ dựa sát hắn, nghiêm túc nói: "Ta cho chàng một cơ hội nói thật nữa, mặc kệ chàng có nỗi khổ gì ta đều nguyện ý cùng chàng gánh vác. Nhưng mà nếu chàng gạt ta, cho dù là tốt cho ta thì tương lai ta cũng không định tha thứ cho chàng!"
Thấy nàng khí thế mạnh mẽ Thẩm Huyền buông tiếng thở dài từng chút hôn lê khóe mắt nàng, sau đó lại đi xuống dừng nụ hôn cực nóng đó trên môi. Tiêu Trường Ninh giận dữ trong lòng hung hăng cắn một ngụm dưới môi hắn, thẳng đến khi giữa môi lưỡi nếm được mùi máu tươi nhàn nhạt.
Thấm Huyền thấp giọng hừ một tiếng, không những không rút ra mà còn giống như dã thú hôn càng thêm mãnh liệt.
"Đừng khóc Trường Ninh." Hắn thấp giọng nói bên tai nàng, trong sự ôn nhu xen lẫn một chút cuồng vọng mới thấy: "Ta đã khi nào lừa gạt nàng."
Tiêu Trường Ninh hùng hổ chất vấn lại chỉ nhận được kết quả không rõ ràng như vậy, nàng cảm thấy buồn chán trong lòng chỉ đành dùng chăn che lại nửa khuôn mặt nằm trên giường, xoay người sang chỗ khác không nhìn hắn phảng phất như đang dùng bóng lưng chứng minh tức giận.
"Trường Ninh?" Thẩm Huyền lắc vai nàng, Tiêu Trường Ninh không để ý.
"Phu nhân?" Thẩm Huyền nhéo tay nàng, Tiêu Trường Ninh ném đi.
Phía sau truyền đến tiếng cười trầm thấp sau đó liền không có động tĩnh. Tiêu Trường Ninh ôm chăn nằm nghiêng trên giường, con ngươi chuyển động, lỗ tai bắt lấy hơi thở phía sau, nàng thấy thật lâu vẫn không có động tĩnh cũng không rảnh giận dữ, nghĩ thầm: Chẳng lẽ Thẩm Huyền đi rồi?
Lại qua một lát: Sẽ không thật sự bỏ mình lại rồi đi chứ!
Lại qua một lát Tiêu Trường Ninh rốt cuộc không nhịn được liền xoay người ngồi dậy kêu: "Thẩm...."
Rồi sau đó nàng lại ngây ngẩn cả người, Đề đốc Đông Xưởng tuấn mỹ đang nín thở ngưng thần ngồi cạnh giường lộ ra một nụ cười đắc ý với nàng.
Thì ra hắn không đi! Tiêu Trường Ninh nhất thời chán nản, vừa thẹn vừa quẫn ngã xuống giường đưa lưng về phía hắn tiếp tục nằm.
Thẩm Huyền biết nàng nếu thật sự không thấy được mình sợ là lại lo lắng, hắn liền cởi ủng cùng áo ngoài ra nằm song song với nàng trên giường, nghiêng người từ phía sau ôm eo nàng, chóp mũi ngửi được mùi thơm từ tóc nàng, giọng nói khàn khàn: "Không tức giận?"
Thật lâu sau Tiêu Trường Ninh mới trả lời: "Tức giận. Ta biết chàng có chuyện giấu diếm ta."
Thẩm Huyền chỉ ôm nàng thật chặt, cánh môi cực nóng hôn khẽ lên cổ nàng thận trọng nói: "Ta có thể mang ác danh cả đời này nhưng chỉ duy nhất mình nàng là ta không muốn làm tổn thương bất cứ điều gì."
Tiêu Trường Ninh cảm động trong lòng, giận dữ cũng tan đi phân nửa chỉ còn lại phiền muộn như có như không, giống như kẹo trái cây ngọt ngào lại xen lẫn vị chua.
Nàng cử động trong cái ôm ấp của Thẩm Huyền xoay người ôm lấy vòng eo cường tráng của hắn, gương mặt dụi vào ngực hắn rồi sau đó lại há mồm cắn xuống mắng: "Đồ xấu xa."
Thẩm Huyền thế nhưng lại thấp giọng thừa nhận: "Ta là đồ xấu xa."
Hoàng hôn mặt trời lặn xuống, A Chu bưng tô cháo tôm bóc vỏ nóng hầm hập, một đĩa vịt nấu rượu nếp cùng thịt bò khô vào, Thẩm Huyền cùng dùng bữa với Tiêu Trường Ninh, hầu hạ nàng rửa mặt chải đầu xong liền dựa vào đầu giường câu được câu không nói chuyện phiếm. Không bao lâu Tiêu Trường Ninh ngáp một cái thật dài rồi tìm một góc độ thoải mái trong ngực Thẩm Huyền mơ màng ngủ, một lúc sau liền phát ra tiếng hít thở đều đặn.
Bóng đêm lặng yên quét qua mặt đất, cung tì cẩn thận thắp sáng ánh nến trong điện che chụp đèn lại rồi nhỏ giọng lui ra. Thẩm Huyền không ngủ chỉ nhìn gương mặt ngủ say của Tiêu Trường Ninh trong lòng ngực, ánh mắt không phân biệt được sáng tối dưới ánh đèn.
Thật lâu sau, hắn hôn một cái trên cánh môi đóng mở của Tiêu Trường Ninh rồi chậm rãi rút tay ra, khoác áo xuống giường.
Mở của lớn Tẩy Bích Cung ra, bóng đêm thâm trầm bao trùm trời đất lấn tới, gió đêm se lạnh cuốn áo choàng Thẩm Huyền bay lên tạo thành một độ cung đen nhánh dưới ánh đèn.
Thẩm Huyền nhìn ánh lửa, ôn nhu trong mắt rút đi khôi phục khí thế lạnh băng giống lúc trước. Hắn cầm đao đứng trong gió thổi phần phật, cằm khẽ nang lạnh lùng nhìn hơn trăm thái giám Đông Xưởng đứng thành trận địa sẵn sàng đón địch ngoài Tẩy Bích Cung.
Nhóm thái giám này đều mặc một thân võ bào đen, thấy Đề đốc bước ra vội quỳ xuống chỉnh tề. Nhóm thái giám đang muốn mở miệng thỉnh an lại bị Thẩm Huyền giơ tay ý bảo bọn họ im miệng.
Tiêu Trường Ninh đang ngủ, hắn không muốn đánh thức nàng.
"Đề đốc, Cẩm Y Vệ đã hành động trước." Phương Vô Kính cũng mặc một thân võ bào đen dùng một sợi dây đỏ buộc cổ tay lại ôm quyền nhìn Thẩm Huyền nói: "Bọn thuộc hạ đều chờ xuất phát, tất cả do Đề đốc phân phó."
Thẩm Huyền gật đầu hỏi: "Mấy huynh đệ trong xưởng hy sinh đã an táng thỏa đáng?"
"Hôm nay đã hạ táng, trong nhà có cha mẹ thân thích đều đã cho hai mươi lượng bạc." Phương Vô Kính nói: "Nghe nói Bắc Địch bên kia cũng xuất ra mấy tên tinh nhuệ có khả năng ám sát trong phạm vi Đông Xưởng cùng Cẩm Y Vệ, xem ra đám mật thám Bắc Địch này đối với bố trí của chúng ta đều rõ ràng."
Mi mắt Thẩm Huyền nhăn lại, trong mắt hẹp dài ấp ủ sát ý chậm rãi nói: "Man di ở xa vạn dặm thế nhưng có thể rõ ràng bố trí của xưởng vệ trong kinh thành như thế, chỉ có một khả năng."
Phương Vô Kính thưởng thức đao nhỏ trong tay, hiểu rõ: "Bên trong Cẩm Y Vệ hoặc là Đông Xưởng có phản đồ thông đồng với địch."
Thẩm Huyền vuốt ve chuôi đao phân phó: "Để Hữu Phúc ở lại Đông Xưởng tiếp ứng bố trí lần nữa. Mặt khác điều Tưởng Xạ đến Tẩy Bích Cung, ngươi cùng Lâm Hoan dẫn theo phân đội theo bản đốc ra ngoài truy bắt mật thám."
Phương Vô Kính nói "Vâng", sau đó lại há miệng thở dốc có chút muốn nói lại thôi.
"Có chuyện thì nói." Thẩm Huyền không chút để ý.
Phương Vô Kính ho khan một tiếng cẩn thận hỏi: "Ngài cố ý để Tưởng dịch trường có tật không nói ở lại bên người trưởng công chúa điện hạ là không muốn nói cho nàng biết chuyện Đông Xưởng có người bị ám sát sao?"
Thẩm Huyền trầm mặc trong chốc lát rồi mới nói: "Bố trí của Đông Xưởng bị tiết lộ đã trở nên không an toàn, bản đốc không muốn nàng mạo hiểm ở lại chỗ đó chi bằng ban cho Hoàng thượng một ân tình."
Ngày ấy bắt mạch Ngô Hữu Phúc nói Tiêu Trường Ninh khi còn nhỏ chịu tổn thương do giá rét tổn thương nguyên khí nên thân thể có chút yếu ớt, lại mang thai vào lúc này, kiêng kị nhất chính là giận dữ buồn bã. Thẩm Huyền sợ nàng biết liền suy nghĩ miên man vốn định giấu thêm mấy ngày, chờ đến khi tất cả ổn định lại mới nói cho nàng ai ngờ lại có việc bất ngờ đâm ngang....
Tiêu Trường Ninh té xỉu, hoàng đế biết sự thật nàng có thai, thủ hạ xưởng vệ liên tiếp bị giết, Đông Xưởng cùng Cẩm Y Vệ đều lâm vào nguy cơ xưa nay chưa từng có.
Trận ác chiến này thậm chí càng thêm nguy hiểm đáng sợ hơn so với cung biến tế tổ năm ngoái, bởi vì kẻ địch giấu trong chỗ tối bọn họ không nhìn thấy còn lại rõ như lòng bàn tay bố trí cùng hành động của bọn họ.
"Thuộc hạ lo lắng trưởng công chúa sẽ hiểu lầm cái gì, rốt cuộc ngài cũng rời đi lúc nàng cần phải đặc thù chiếu cố...."
"Việc này nàng không giúp được nếu biết chỉ càng thêm phiền não lo lắng, đối với thân thể đang điều dưỡng của nàng vô cùng bất lợi."
Nghe vậy Phương Vô Kính không nói gì.
Thẩm Huyền lấy lại bình tĩnh, nhịn xuống dục vọng muốn quay đầu lại nhìn Tẩy Bích Cung, hắn vung tay lên trầm giọng: "Xuất phát!"
Tiêu Trường Ninh ngủ đến nửa đêm liền tỉnh, nàng duỗi tay sờ bên cạnh, đệm chăn hơi lạnh sớm đã không còn hơi ấm của Thẩm Huyền.
Màn lụa Tẩy Bích Cung lẫn trong bóng đêm thâm trầm có vẻ mơ hồ khó phân biệt. Tiêu Trường Ninh không buồn ngủ trợn mắt nằm trên giường, trong lòng vô cùng tức giận.
Có lẽ là thời gian mang thai dễ dàng thương xuân thu buồn, nước mắt lại không kìm được rơi xuống.
Thẩm Huyền lại đi rồi, thậm chí còn không đánh thức mình để tạm biệt. Tiêu Trường Ninh xoa mi mắt ướt át nghĩ thầm: Lần sau sẽ không bao giờ để ý đến hắn!
Nhưng mà lâu ngày không thấy hắn trong lòng Tiêu Trường Ninh lại vắng vẻ, phảng phất như bị cắt đi cái gì đó trong sinh mệnh.
Tẩy Bích Cung bị nhân mã của Tưởng Xạ bảo vệ thật sự an toàn, ngay cả hoàng đế đi vào thăm hỏi cũng phải trải qua tầng tầng kiểm soát. Nhìn thấy trận địa như vậy dù Tiêu Trường Ninh có ngốc tới đâu cũng thấy thế cục đang khẩn trương, dần dần nàng cũng không dò hỏi tin tức về Thẩm Huyền.
Một ngày này, sau khi bãi triều Tiêu Hoàn lại tới Tẩy Bích Cung vấn an Tiêu Trường Ninh.
Tiêu Trường Ninh ngồi bên cửa sổ luyện chữ nhìn thấy đế vương trẻ tuổi một thân long bào thêu chỉ vàng xốc rèm châu đi vào, nàng bất giác cười: "Trong lúc không để ý Hoàng thượng thế nhưng đã cao lớn như vậy rồi."
Năm trước Tiêu Hoàn chỉ cao bằng Tiêu Trường Ninh, chỉ nửa năm qua đi hắn thế nhưng muốn cao hơn nàng hai tấc, thân hình càng thêm cao lớn tuấn tú. Nếu lại thêm hai ba năm nữa nhất định sẽ là một mỹ nam tử tuấn lãng.
Chỉ là dưới đáy mắt của thiếu niên nhỏ này lại có một chút mệt mỏi sầu lo không át được, hắn ngồi đối diện Tiêu Trường Ninh nói: "Thân thể tỷ tỷ tốt hơn chưa?"
"Nhờ phúc của Hoàng thượng nên đã khá hơn nhiều." Vừa nói ngòi bút trong tay nàng vẫn chuyển động không ngừng, tiếp tục hỏi: "Hoàng thượng thì sao?"
"Trẫm cũng khá tốt." Tiêu Hoàn sai người trình một cái hộp gấm lên, lúc mở ra thì thấy hai bình đựng thuốc màu nho nhỏ. Tiêu Hoàn nói: "Hai bình xanh sẫm này cho tỷ tỷ, dùng để trang trí phong cảnh, nghe nói có thể giữ cho cuộn tranh không bị phai màu trong ngàn năm."
Bút trong tay Tiêu Trường Ninh dừng lại, nàng ngẩng đầu nhìn hai lọ màu xanh sẫm trân quý kia: "Sao Hoàng thượng biết bổn cung đang cần loại màu này để vẽ tranh?"
Tiêu Trường Ninh chỉ nói qua loại thuốc màu này với Thẩm Huyền một tháng trước. Loại màu xanh sẫm cực kỳ trân quý này có nguồn gốc từ Ba Tư, được tinh luyện ra từ đá xanh rất cúng, cực kỳ trân quý, tuy rằng trong cung có không ít nhưng tạp chất rất nhiều kém xa so với hay bình trong tay Tiêu Hoàn.
Màu xanh tươi đẹp sạch sẽ như vậy hẳn là còn trân quý hơn cả hoàng kim, khả ngộ bất khả cầu.
*Khả ngộ bất khả cầu: Đối với bất cứ điều gì đẹp đẽ trên đời, ta chỉ có thể chờ đợi chứ đừng quá gượng ép cưỡng cầu, nếu không đến cuối cùng cũng chỉ mất đi.
Tiêu Hoàn bị Tiêu Trường Ninh hỏi, dừng một chút hắn mới cười nói: "Vừa vặn có sứ thần tiến cống hai bình, để ở chỗ trẫm cũng lãng phí chợt nhớ tới tỷ tỷ am hiểu vẽ tranh liền đem tới đây." Hắn mềm giọng năn nỉ: "Tỷ tỷ mau nhận lấy đi."
Tiêu Trường Ninh nhìn hai bình thuốc màu trân quý đóng gói tinh xảo kia, khóe miệng giơ lên không dễ thấy: "Đặt bên cạnh đi."
Tiêu Hoàn đặt thuốc màu trên bàn lại nghe thấy Tiêu Trường Ninh hỏi: "Khí sắc Hoàng thượng không tốt lắm, đáy mắt nhiều mệt mỏi là do gặp chuyện phiền lòng gì sao?"
Nhiều ngày trôi qua từ khi dọn về Tẩy Bích Cung, Tiêu Trường Ninh bị chặt đứt liên hệ cùng Thẩm Huyền còn Tưởng Xạ lại là cái hũ nút không chịu mở miệng nói chuyện, nàng nhớ Thẩm Huyền trong lòng nhưng lại không có biện pháp. Vừa vặn Tiêu Hoàn lại đến, nàng vốn định nhân cơ hội nghe rõ tình thế Đông Xưởng nhưng ai ngờ Tiêu Hoàn cũng là một người kín miệng, hắn chỉ nói: "Tất cả đều ổn."
Tiêu Trường Ninh đặt bút lông xuống cũng không định tiếp tục luyện chữ, chỉ trông mong nhìn Thẩm Huyền: "Đệ đừng gạt ta, đệ rốt cuộc đã nói gì với Thẩm Huyền?" Dừng một chút nàng lại bổ sung: "Hoặc là nói đệ cùng hắn có giao dịch gì?"
"Tỷ tỷ...." Tiêu Hoàn có chút ủy khuất, yếu ớt nói: "Chẳng lẽ trong mắt tỷ tỷ trẫm chính là người không màng tình thân chỉ biết tính kế như vậy sao?"
Tiêu Trường Ninh nhìn hắn không nói gì.
Tiêu Hoàn giải thích: "Thẩm Đề đốc giả mạo thái giám tiến cung lại còn độc chiếm tỷ tỷ, làm tỷ tỷ có thai, lúc mới biết trẫm thật sự tức giận, tức giận đến hận không thể.... Giết hắn."
Tiêu Trường Ninh hít sâu một hơi.
Tiêu Hoàn vội cao giọng: "Nhưng mà trẫm cũng biết tỷ tỷ rất thích hắn. Trẫm đã tổn thương tỷ một lần lại càng hận Thẩm Huyền nhưng trẫm cũng không muốn vì hắn mà tổn thương tỷ lần thứ hai, huống hồ mật thám Bắc Địch ám sát nhiều người trong kinh thành ý đồ làm tan rã Cẩm Y Vệ cùng Đông Xưởng, trẫm sẽ không ngốc đến mức vào lúc này...."
Nói đến đây Tiêu Hoàn ý thức được chính mình lỡ miệng, giọng nói đột nhiên im bặt có chút hoảng loạn nhìn Tiêu Trường Ninh.
Tiêu Trường Ninh dựa vào mấy lời của hắn liền phỏng đoán được tiền căn hậu quả: Có lẽ là bởi vì Đông Xưởng gặp nguy hiểm nên Thẩm Huyền mới quyết định đưa nàng đến Tẩy Bích Cung tĩnh dưỡng vào lúc này?
Tim đập có chút nhanh, Tiêu Trường Ninh cố sức ổn định lại nhìn Tiêu Hoàn nói: "Chuyện bày mưu lập kế hay chiến sự chiến thắng ngàn dặm ra sao cũng được, bổn cung cũng không hiểu lắm. Bổn cung chỉ biết bổn cung không thể không có trượng phu mà đứa nhỏ của bổn cung cũng không thể không có phụ thân."
Tiêu Trường Ninh nhẹ nhàng cầm lắm bàn tay nắm chặt của Tiêu Hoàn kiên định nói: "Cho nên nếu náo động lần này kết thúc mặc kệ phần thắng như thế nào thì tỷ đều mong đệ buông tha Thẩm Huyền, cũng là buông tha cho chính đệ đi."
Tiêu Hoàn há miệng thở dốc, muốn nói lại thôi.
Tiêu Trường Ninh giống như sớm đoán được hắn muốn nói gì liền xen lời: "Bổn cung biết đệ sợ hãi cái gì. Gần đây lời đồn trong triều càng nhiều, có người nói Cửu thiên tuế Đề đốc Đông Xưởng cưới trưởng công chúa càng thêm uy quyền. Trong cung chỉ biết có một Cửu thiên tuế cho nên đệ mới sợ hãi, náo động lần này đệ hy vọng hắn sống sót trở về nhưng cũng không hy vọng hắn sống sót trở về đúng không?"
Tiêu Hoàn hơi thất thần sau đó lại cười tự giễu, đốt ngón tay nắm chặt đến trắng bệch: "Tỷ tỷ, thì ra tỷ nghĩ trẫm như vậy sao?"
Tiêu Trường ninh chỉ hơi mỉm cười, giọng nói chậm lại: "Hoàng thượng hiện tại cũng biết bị người khác hiểu lầm cùng nghi ngờ sẽ thương tâm như thế nào đi?"
Tiêu Hoàn ngẩn ra.
Tiêu Trường Ninh nhìn bình màu xanh sẫm trên bàn nhẹ giọng: "Bổn cung mặc kệ sách sử bình phẩm như thế nào, cũng không để ý đến cái gì mà thiên tuế, ta chỉ muốn bên hắn đến trăm năm."
Tiêu Trường Ninh vĩnh viễn đều như thế, không có lời nói hà khắc cũng chưa từng khóc lóc mắng to nhưng một câu nhẹ nhàng như vậy lại có thể đánh thẳng vào nội tâm Tiêu Hoàn, làm hắn không thể nào che giấu được. Hắn sớm nên biết người tỷ tỷ này chỉ có vẻ ngoài nhu nhược trong sáng giống hắn nhưng kỳ thật nội tâm lại mẫn cảm tinh tế hơn bất kì ai.
"Thực xin lỗi." Đầu Tiêu Hoàn gục xuống giống như đứa nhỏ làm sai chuyện gì, hắn nhỏ giọng: "Thuốc màu này là do Thẩm Đề đốc để trẫm đưa cho tỷ. Tuy rằng ngoài miệng hắn không nói nhưng trẫm biết hắn rất nhớ tỷ."
Tiêu Trường Ninh hơi mỉm cười, bình tĩnh nói: "Bổn cung biết."
Tiêu Hoàn há miệng thở dốc, lời nói ra đến bên miệng nhưng tất cả lại bị nhét vào bụng, hắn chỉ nói Tiêu Trường Ninh dưỡng thai tốt liền đứng dậy rời đi.
Tiêu Hoàn vừa đi Tiêu Trường Ninh cũng không còn tâm tư luyện chữ, ánh mắt không được tự nhiên bị hai bình thuốc màu trên bàn hấp dẫn. Nàng cầm lấy một bình thuốc màu lên, một tay chống cằm một tay mở nắp ra, ngón tay vân vê bột phấn xanh sẫm phảng phất như ở đó vẫn còn lưu lại hơi ấm của Thẩm Huyền, khóe miệng nàng cong thành một nụ cười.
"Đồ ngốc." Bột phấn xanh sẫm trên đầu ngón tay lóe lên ánh sáng đẹp đẽ dưới ánh mặt trời, nàng thấp giọng: "Nếu chàng tự mình đưa tới đây bổn cung sẽ càng vui vẻ."
Tiêu Trường Ninh ngơ ngẩn, thẳng đến khi có tiếng đập cửa vang lên giọng nói trong suốt của Tưởng Xạ truyền đến, hắn gian nan nói từng chữ: "Việt, Dao."
Tưởng Xạ không thích nói chuyện, Tiêu Trường Ninh chỉ đành suy đoán: "Là Việt Dao tới sao?"
Ngoài cửa, Tưởng Xạ gật đầu rồi sau đó lại sợ nàng không nhìn thấy hắn thấp giọng: "Ừ."
Tiêu Trường Ninh vội dẹp thuốc màu đi, phủi bột phấn trên đầu ngón tay vui vẻ nói: "Mau để nàng vào."
Việt Dao mặc quan phục Cẩm Y Vệ, tóc dài búi lên trong mũ cánh chuồn, khi đi vào nàng còn nói thầm: "Ai, hiện tại tới Tẩy Bích Cung vấn an điện hạ còn phải cất đao."
Tiêu Trường Ninh biết thân phận Việt Dao đặc thù, tiên đế khai ân cho phép nàng khi diện thánh không cần quỳ xuống, không cần cất đao, hiện tại tới Tẩy Bích Cung còn phải nộp tất cả đồ vật sắc bén lên trong lòng phân nửa là không vui. Nàng nói: "Tưởng dịch trường cũng chỉ phụng mệnh làm việc, xem trên mặt mũi bổn cung Việt tỷ tỷ đừng ghi hận hắn."
Việt Dao hành lễ rồi ngồi xuống đối diện Tiêu Trường Ninh: "Dịch trường này của muội tướng mại anh tuấn như vậu sao lại là người câm?"
"Hắn không phải người câm, chỉ là trời sinh không thích nói chuyện." Tiêu Trường Ninh giữ chặt tay Việt Dao: "Tỷ tới thật đúng lúc muội có việc muốn hỏi tỷ."
Việt Dao hào phóng nói: "Mời điện hạ hỏi."
Chuyện của Cẩm Y Vệ cùng Đông Xưởng rốt cuộc là như thế nào, sau khi Thẩm Huyền đưa muội đến Tẩy Bích Cung đã nhiều ngày vẫn chưa xuất hiện." Tiêu Trường Ninh hỏi: "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
Việt Dao cười nói: "Điện hạ yên tâm, Thẩm Đề đốc là tai họa để lại ngàn năm mà, hắn rất tốt."
Tiêu Trường Ninh thấy nàng nói Thẩm Huyền là "tai họa" giả vờ tức giận, mi mắt nhăn lại nhẹ nhàng đánh một cái lên tay Việt Dao: "Lại nói bậy."
Việt Dao bị đánh đau đến lông mày đều nhăn lại. Ngày thường Tiêu Trường Ninh cũng hay đùa với nàng như vậy, đột nhiên không kịp phòng ngừa bị nàng dọa sợ vội nói: "Bổn cung không dùng lực! Sao có thể đau được?"
"Thần bị thương." Việt Dao cởi bao cổ tay ra để lộ vải băng trên cánh tay bị thương, nàng nhíu mày: "Trên vai còn thủng một lỗ, nếu không sao thần có thời gian nghỉ phép tới gặp người được?"
Tiêu Trường Ninh hỏi: "Sao lại bị thương nghiêm trọng như vậy?"
"Còn không phải do đám thích khách Bắc Địch kia xuất hiện sao." Việt Dao dăm ba câu khái quát mọi chuyện xảy ra vài ngày trước.
Ngày ấy Việt Dao cùng Ôn Lăng Âm mặc thường phục theo dõi mấy tên Bắc Địch kia ở nhạc phường, tìm ra được người tiếp ứng của bọn họ chính là quản gia của vị thượng thư nào đó, ai ngờ hai bên lại giao chiến mật thám Bắc Địch uống thuốc độc tự sát, manh mối cứ như vậy mà gián đoạn.... Vốn tưởng rằng việc này tạm thời hạ màn ai ngờ ban đêm cùng ngày Việt Dao ở tổng phủ Cẩm Y Vệ báo cáo công tác thế nhưng lại bị ám sát! Nếu không phải Ôn Lăng Âm kịp thời ra tay nàng có lẽ khó thoát một kiếp.
"Sau này chúng ta mới biết được bên trong Cẩm Y Vệ có người thông đồng với địch." Việt Dao giản lược chuyện cưỡng hôn Ôn Chỉ huy sứ trong nhạc phường, chỉ nhặt mấy tình tiết kinh tâm động phách kể lại, sau đó nàng lại nói: "Nghe nói vài thái giám Đông Xưởng cũng bị ám sát."
Trong lòng Tiêu Trường Ninh cả kinh, năm ngón tay đặt trên bàn bất giác nắm chặt lại.
Một lát sau nàng hồi thần lại rồi rót cho Việt Doa một ly trà trà nóng, tầm mắt bất giác dừng lại trên trên cánh tay quấn vải băng của nàng cười nói: "Ai băng bó vết thương cho tỷ vậy, nút buộc này vô cùng đặc thù nghe Thẩm Huyền nói hình như là phương pháp băng bó trong quân doanh quen dùng."
"Đúng không?" Việt Dao nâng cánh tay lên nhìn: "Ôn đại nhân băng bó cho tỷ."
"...." Tiêu Trường Ninh có chút cao thâm khó đoán nhìn Việt Dao: "Tỷ có cảm thấy Ôn Lăng Âm đối xử với tỷ có chút kỳ quái không?"
"Có!" Việt Dao vỗ đùi: "Hắn luôn theo dõi giám thị thần."
Việt Dao nhớ lại mấy ngày nay, sau chuyện ở nhạc phường tần suất Ôn Lăng Âm xuất hiện trước mặt nàng càng ngày càng nhiều. Mỗi lần nàng tuần tra trở về Ôn Lăng Âm đều đứng ngay cửa Bắc Trấn phủ tư gọi nàng: "Việt Sử phủ."
Nàng nửa đêm uống rượu trèo tường trở về, Ôn Lăng Âm cũng đứng ngay cửa gọi nàng: "Việt Sử phủ."
Nàng bị ám sát bị thương, Ôn Lăng Âm một bên mạnh mẽ kéo cánh tay nàng bôi thuốc băng bó, một bên ánh mắt phức tạp gọi nàng: "Việt Sử phủ...."
Ánh đuốc lay động, Việt Dao rốt cuộc nhịn không được cẩn thận buồn bực nói: "Có phải ti chức làm sai cái gì hay không Ôn đại nhân?"
Môi Ôn Lăng Âm khẽ nhếch rồi sau đó lại rũ mi mắt xuống, buộc một cái nút thật chặt cho nàng thấp giọng: "Không, ta chỉ kêu nàng."
Việt Sử phủ, Việt Sử phủ....
Việt Dao chỉ có thể chạy trối chết đến Tẩy Bích Cung tìm sự thanh tịnh.
Sau khi nghe xong Tiêu Trường Ninh cười đến đau bụng.
Vẻ mặt Việt Dao kì diệu nhìn nàng cười rồi hỏi: "Điện hạ cười cái gì?"
Tiêu Trường Ninh nói: "Song hỷ lâm môn, bổn cung không nên cười sao?"
Việt Dao không hiểu gì bưng trà lên nhấp một ngụm: "Sao lại là song hỷ?"
"Một là Việt tỷ tỷ rốt cuộc cũng tìm được phu quân, hai là...." Nàng đặt tay lên bụng nhỏ mỉm cười: "Bổn cung có thai, tỷ phải làm dì cả."
"Phụt!" Ngụm nước trà Việt Dao vừa uống suýt nữa phun ra quả thực không biết nên bất ngờ chỗ nào.