Lục Yên, Anh Yêu Em

Chương 90: Thê mộng




Editor: Yang3S

______

Thời gian trôi qua nhanh như một cơn gió.

Vào buổi sáng yên tĩnh cuối tuần, Lục Yên cầm chiếc quạt giấy quạt quạt, Tạ Đạo Niên chăm sóc những bông hoa trong sân, cô đặt chiếc quạt lên bụng, đôi mắt chăm chú nhìn anh.

Một cơn gió thổi qua, làn váy của cô lay động, Lục Yên cảm thấy trên cổ mát lạnh, cái ghế treo* ngồi dưới mông lắc lư qua lại, cô cũng lắc lư theo.

Lấy cái quạt ra, cái bụng đã nhô lên rất cao, đã 9 tháng, cũng sắp đến ngày sinh dự tính, cô đã xin nghỉ phép, ở nhà chờ sinh.

Tạ Đạo Niên cầm bình tưới tưới nước cho cây hoa anh thảo, ngón tay của anh đặt bên mép chậu hoa, trên người mặc một cái áo ba lỗ màu trắng và một cái quần short đen, dáng vẻ nghiêm túc, trông như thể đang làm một tác phẩm nghệ thuật.

Anh trồng một khóm cây xương rồng, có mấy cây đã nở hoa.

Lục Yên từ từ đứng dậy, chống eo đi đến đó, cầm cây quạt giấy quạt cho anh.

Anh đưa tay lên che đầu cho cô, "Trời nắng to, đừng ra ngoài."

"Cũng không thể ở trong nhà mãi được."

"Vậy cũng không được phơi nắng quá lâu."

Tạ Đạo Niên ôm chầm lấy cô, tiếp tục tưới cây.

Lục Yên sờ lên cánh hoa, "Trường Canh, anh rất thích hoa anh thảo?"

"Ừm, cảm thấy rất đẹp."

(Yang: Với đặc tính chỉ nở vào ban đêm, hoa anh thảo được coi là biểu tượng của tình yêu lặng thầm.)

Lục Yên nhìn về phía bụi hoa Thất Lý Hương ở trong sân, từ khi cô mang thai, cô không có thời gian chăm sóc nó, nên vào cuối tuần Trường Canh sẽ chăm sóc, cắt tỉa cành lá cho nó.



Nó trông đẹp hơn đợt cô chăm sóc, trước đây cô cắt tỉa nó trông như chó gậm.

Hai vợ chồng cũng không thích đi chơi, cuối tuần ở nhà, anh viết thư pháp, cô vẽ, anh pha trà, cô may vá, trong không gian yên tĩnh, tận hưởng khoảng thời gian ngắn ở bên nhau.

Bỏ bình tưới nước xuống, Tạ Đạo Niên đỡ cô đi vào trong nhà, "Để bố nghe xem con của bố của ngịch ngợm đạp bụng mẹ không nào."

Lục Yên ngồi xuống ghế sofa, tay vẫn cầm quạt giấy quạt quạt, Tạ Đạo Niên ngồi xổm xuống nhẹ nhàng đưa tai dán sát vào bụng cô, "Em đoán xem con đang làm gì?"

"Chắc là đang ngủ."

Tạ Đạo Niên nói với cái bụng của cô, "Con đang làm gì thế?"

Lục Yên nở nụ cười, "Con có nghe thấy không?"

Anh nghiêm túc nói, "Giao tiếp để gần gũi với con hơn."

Lục Yên đưa mắt nhìn anh, Tạ Đạo Niên tiếp tục dán tai vào bụng cô lắng nghe động tĩnh, bảo bối trong bụng cũng nể mặt anh mà đạp một cái, Lục Yên khẽ kêu a, Tạ Đạo Niên có chút sợ hãi, vội vàng hỏi cô: "Đau không?"

"Không đau, nhưng mà không ngờ lần này con đạp mạnh đến vậy."

Lúc trước Tạ Đạo Niên nói với con, con chỉ được đạp nhẹ thôi đó.

Tạ Đạo Niên nhẹ nhàng vuốt ve bụng của cô, nói thì thầm, "Không được làm mẹ đau."

"Nãy anh còn nói muốn giao tiếp."

"Giao tiếp bằng ngôn ngữ, không được giao tiếp bằng chân."

"...."

Anh càng ngày càng thích trêu chọc cô.

......

Tạ Vân Bằng vào bếp làm món ngon, kêu hai người sang ăn, Lục Yên vừa đến Vân Phù Cư, A Bảo chạy xông ra từ góc nào đó, rúc dưới chân cô liên tục kêu meo meo meo, như muốn nói: chị đến rồi, em nhớ chị muốn chết.



Lục Yên đỡ bụng từ từ ngồi xuống ghế sofa, A Bảo nhảy lên theo, nhìn cái bụng nhô lên cao của cô, nghiêng đầu suy nghĩ, có chút hoài nghi.

Sao chủ nhân của nó sao lại biến thành như này?

Lục Yên xoa đầu nó, "A Bảo, em có nhớ chị không?"

"Meo meo ~ "

A Bảo được Trần Lộ nuôi cho béo tốt, nhìn rất có sức sống, Lục Yên không ngừng vuốt ve bộ lông của nó, A Bảo nằm trên ghế sofa, dần dần phát ra tiếng ngáy nhỏ.

Trần Lộ đang cầm hoa quả đi ra, cười nói: "Con đừng nhìn bộ dáng ngoan hiền biết điều này của nó, nó thường xuyên sang nhà bác Lâm ở bên cạnh đánh nhau với con chim sáo của bác ấy, bị bác ấy đánh cho không dám bước ra khỏi nhà."

Bàn tay đang vuốt ve giơ lên cốc vào đầu của nó, "Em hư thế?"

A Bảo vùi đầu vào trong vòng tay của Lục Yên, không ngo ngoe, Lục Yên buồn cười vỗ nhẹ vào người nó, khẽ xoa bóp cái bụng mỡ của nó, giọng nói cảm thán: "Mẹ, mẹ đừng cho nó ăn nhiều quá, mẹ nhìn nó đi, béo thành cái dạng gì rồi?"

Trần Lộ yêu thương sờ đầu A Bảo, "Làm gì có con mèo cam nào không mập, có thể ăn được là phúc rồi."

"......."

Trong bữa cơm, A Bảo hết cọ trái rồi cọ phải, mãi cô mới ăn xong, lâu lắm rồi nó không được gặp Lục Yên, dính người không chịu được, Lục Yên ra cửa đi về, nó còn đứng ở cửa nhìn ngó một lúc.

Lục Yên buồn bã nói, "Bao giờ sinh xong, chúng mình đón A Bảo về đi."

Tạ Đạo Niên nhìn qua gương chiếu hậu thấy cái đầu A Bảo ngày càng nhỏ dần, gật đầu nói: "Sinh xong sẽ đón nó về, anh nghĩ nó cũng rất nhớ em."

Hai người đi tản bộ ở bên ngoài một lúc, sau khi về nhà Tạ Đạo Niên giúp cô tắm, cái bụng của Lục Yên quá to, anh lo lắng cho cô, tắm xong liền lấy khăn tắm đóng gói kỹ càng mới bế cô đặt lên giường, mặc đồ ngủ cho cô, "Em đọc sách đi, anh đi tắm."

"Vâng."

Căn phòng của bọn họ được thiết kế thông với thư phòng, trên bức tường của thư phòng có treo bảng phi tiêu, trên bàn có đặt văn phòng tứ bảo*, giá sách có bốn tầng, đều là sách của Lục Yên và Tạ Đạo Niên. Lục Yên từ từ ngồi xổm xuống nhặt tờ giấy Tuyên Thành rơi trên sàn nhà lên đặt lên bàn, sau đó đi trước giá sách của Tạ Đạo Niên, tìm một cuốn sách, cô có chút khó khăn trong việc lựa chọn, Trường Canh đọc khá là nhiều thể loại, thần thoại hay triết học đều có, nhưng mà mới nhìn vào tên sách thôi Lục Yên đã cảm thấy nội dung của nó rất khó hiểu, cô chọn tới chọn lui, cuối cùng không chọn được cuốn nào.

(*văn phòng tứ bảo: là tên gọi của bộ dụng cụ dùng để viết thư pháp, gồm có: bút lông, mực tàu, nghiêng mực, giấy.)



Tạ Đạo Niên tắm xong thấy cô đang nhìn kệ sách với dáng vẻ bối rối, "Có chuyện gì vậy?"

Lục Yên vuốt cằm, "Trường Canh, anh đọc sách triết học.... " Khuôn mặt của cô nhíu lại, "Có hiểu không?"

Tạ Đạo Niên lau tóc, rút quyển sách《Thế giới của Sophie》(1) trên giá sách xuống, "Quyển này rất thú vị, có lẽ... " Ngón tay của anh chỉ và trượt, sau đó lại rút một quyển sách nữa ra, "Đọc của Schopenhauer(2) thì dễ hiểu hơn."

(1) Thế giới của Sophie: là tên một tiểu thuyết của nhà văn Jostein Gaarder. Phần lớn nội dung của của cuốn tiểu thuyết là các đoạn đối thoại giữa nhân vật chính Sophie và một người đàn ông bí ẩn tên là Alberto Knox, đan xem với các tình tiết ngày càng bí hiểm và kỳ quặc hơn. Đây vừa là một tiểu thuyết, vừa là một hướng dẫn căn bản về triết học phương Tây.

(2) Schopenhauer: tên của một nhà triết học nổi tiếng người Đức

"Anh bắt đầu đọc chúng từ lúc nào vậy?"

"Đại học."

"Bỏ qua đi, em muốn đọc cái khác." Nếu như đọc sách triết học để dưỡng thai, chính cô cũng không hiểu, và đứa nhỏ cũng càng không hiểu gì.

Tạ Đạo Niên ôm lấy eo của cô, đặt cằm lên bả vai của cô, "Vậy, anh đọc cho em nghe những thứ dễ hiểu nhé?"

Cô hứng thú, "Đọc gì?"

Anh đặt chiếc khăn lau tóc lên vai, rút một quyển sách ra khỏi giá sách, kéo cô qua sofa ngồi, bật bóng đèn có ánh sáng vàng lên, Lục Yên ngồi bên cạch cái đèn, ánh đèn chiếu vào những đường nét mềm mại trên gương mặt của cô, cô đặt tay lên bụng, khóe miệng cong lên cười, cả người như khoác một tầng ánh sáng.

Ánh sáng của tình mẫu tử.

Tạ Đạo Niên mở cuốn sách, nhìn mục lục một lượt, sau đó mở ra một trang, "Đọc thơ của Byron* cho em nghe nhé?"

( Byron: là nhà thơ lãng mạn nước Anh, thường được gọi là Lord Byron. Ông được coi là một trong những nhà thơ lớn của thế giới thế kỷ 19.)

Lục Yên cầm chiếc gối trên ghế sofa lên ôm vào lòng, nghiêng đầu cười, "Tối nay anh đã mở đầu, thì sau này ngày nào cũng phải đọc đấy."

Anh cười, "Tối nào cũng đọc cho em nghe." Nói xong sờ tay lên bụng của cô, "Cũng đọc cho cả con nghe nữa."

Lục Yên vén tóc ra sau tai, tựa đầu vào vai của anh, ngước mắt lên nhìn anh, "Bắt đầu đọc đi."