Vào mùa mưa, thời tiết của thành phố Ngô có chút lạnh, lá của cây đa cổ thụ hiền hòa đã bắt đầu chuyển sang màu vàng, cái bụng của Lục Yên ngày càng to, thắt lưng cũng dần dần cong về sau.
Những hạt mưa như cây kim từ trên bầu trời rơi xuống đất, chân của cô bị chuột rút đau như kim đâm, mỗi đêm Tạ Đạo Niên đều phải xoa bóp cho cô cô mới có thể ngủ ngon hơn một chút.
Trằn trọn vào mỗi đêm, đều có thấy anh thỉnh thoảng mở mắt ra, cô chỉ cần hơi chút kêu lên đau đớn, anh liền như hoảng sợ, vô thức đưa tay qua vỗ về cô.
Buổi trưa cô sẽ đến Vân Phù Cư ăn cơm, Trần Lộ thay đổi cách ăn cho cô, Tạ Vân Bằng đưa mật ong rừng cho cô, để mỗi sáng cô hòa nước uống.
Cô rất cẩn thận khi mang bầu, nhưng các bậc phụ huynh còn cẩn thận hơn.
Chịu đựng khó khăn trong mấy tháng đầu tiên, sau này sẽ sinh dễ hơn.
Đào Nhạc và Ngụy Tĩnh Hàm thường hay đến thăm cô, Đào Nhạc đã mua rất nhiều quần áo bà bầu xinh đẹp cho Lục Yên, muốn cô làm một bà bầu xinh đẹp, bà yêu thương đứa cháu ngoại chưa ra đời như chính con ruột của mình.
Những ngày Trường Canh không có ở nhà, Ngụy Tĩnh Hàm sẽ đưa đón cô đi bệnh viện khám thai, liên tiếp mấy tháng, kể cả gió to mưa lớn.
Vào một buổi chiều mưa rả rích, Lục Yên khám định kì xong đi ra, ông bật ô lên che cho cô, vai ông ướt một nửa, sau khi lên xe, Lục Yên lấy khăn giấy đưa cho ông, "Bố, lau mặt một chút đi."
Ngụy Tĩnh Hàm sửng sốt nhận lấy chiếc khăn giấy trong tay của cô, sau đó lại nhìn về phía cô một lần nữa, vẻ mặt ngạc nhiên.
Bên ngoài cửa sổ, dòng xe tấp lập đi qua đi lại, những đứa trẻ được phụ huynh che chở dưới chiếc ô, bước chân vội vã, ánh đèn đường chiếu xuống lớp kính thủy tinh, những hạt nước trong suốt, từng hạt từng hạt như một ngọn đèn nhỏ, ướt át nhưng lại không thể xâm nhập vào trong.
Cô gọi lại một lần nữa: "Bố."
"... Ừm, Tiểu Yên, thắt chặt dây an toàn."
"Vâng ạ."
Chiếc xe từ từ lăn bánh, những gánh nặng ngày xưa dường như đã bay tán loạn vào trong làn mưa.
Kể từ hôm đó, cô vẫn gọi ông là bố, mỗi lần cô gọi, ông đều đáp lại một câu, hai người giống như bình rượu được ủ trong một thời gian dài, trong ánh mắt hiện lên sự ăn ý.
........
Trời đã ngừng đổ mưa, mặt trời bắt đầu ló đầu ra, vết tích của cơn mưa loáng cái liền biến mất không còn dấu vết.
Buổi sáng cuối tuần, trong phòng tắm yên tĩnh, cô cất tiếng hát, cắt đi phần đuôi tóc trẻ ngọn, xoẹt xoẹt, dần dần những sợi tóc màu đen rơi xuống đất, giống như một làn khói, nhẹ nhàng, không có tiếng động rơi xuống mặt đất.
Xoay người dựa vào chậu rửa mặt, trên người cô chỉ mặc một cái váy ngủ hai dây màu trắng, dây áo trượt xuống cánh tay, để lộ ra một nửa bộ ngực, tiếng quạt thông gió đang quay, một bông hoa năm cánh xuất hiện trên sàn nhà, nó vẫn đang quay tròn đều.
(Yang: đoạn trên kiểu bóng của chiếc quạt thông gió in xuống sàn nhá á.)
Cái bụng đã nhô lên rất cao, đã 7 tháng.
Cô vừa mới tắm xong, nhìn đồng hồ, giờ này chắc Tạ Đạo Niên cũng mua thức ăn về đến nhà rồi.
Cô chia tóc ra làm nhiều phần, chiếc dép xỏ ngón mang trên chân, lắc lư lắc lư.
Có tiếng động từ ngoài cửa, Lục Yên lấy chiếc khăn mặt trên móc xuống nhúng vào nước, vừa mới vắt khô, thì Tạ Đạo Niên bước vào.
Anh xắn ống tay áo lên, kéo vạt áo từ trong quần ra, bật vòi nước để rửa tay, "Mới vừa tắm xong?"
"Ừm, tiện thể gội đầu luôn, mới vừa sấy khô."
Lục Yên lấy khăn mặt đưa cho anh, anh lau mặt xong, treo nó lên chỗ cũ, thấy vẻ mặt không vui của cô, hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Sau khi cô có thai, tâm trạng dần trở lên chán nản hơn, khiến anh vô cùng lo lắng.
Lục Yên đưa đuôi tóc ra cho anh nhìn, "Tóc bị chẻ ngọn, trước đây không bị như vậy."
Nhìn kỹ, thì thấy bị khá nhiều.
Tạ Đạo Niên cầm cái kéo lên, "Anh cắt giúp em."
Lục Yên ngồi lên nắp bồn cầu, Tạ Đạo Niên đứng ở bên cạnh, cẩn thận kiểm tra phần tóc bị chẻ ngọn, sau đó cắt từng phần một, "Anh mua ít hạt mè đen về nghiền làm đồ ăn sáng cho em nhé?"
Lục Yên gật đầu, "Để em tự nghiền, bây giờ có em bé, chắc là ăn ít, nên không đủ dinh dưỡng."
Tạ Đạo Niên không nói gì, anh chia tóc của cô thành mấy phần, lấy một cái kẹp kẹp tóc thừa lên cho cô, "Yên Yên, có phải là rất vất vả đúng không?"
Lục Yên nhẹ nhàng lắc lầu, "Không vất vả."
Tạ Đạo Niên đặt một nụ hôn xuống cổ của cô, "Sinh xong đứa này sẽ không sinh nữa, quá hành hạ người."
Lục Yên nở nụ cười: "Có ai mang thai mà không vất vả?"
Anh nói tiếp, "Vất vả một lần là đủ rồi."
Trong phòng tắm yên tĩnh, chỉ có tiếng kéo cắt vang lên.....
Cô ngồi trên nắp bồn cầu, một chân cong lên, một chân duỗi thẳng, hai tay đặt lên bụng, đầu cúi xuống, mái tóc đen chạm vào cánh tay, đường nét mềm mại.
Một sợi tóc rơi vào rãnh ngực sâu hút của cô, anh đưa tay vào đó muốn lấy nó ra.
Cảm nhận được sự mềm mại và nóng bỏng, hô hấp của anh liền trở lên khó khăn, anh cầm lấy nó bỏ ra ngoài, để sang một bên.
Lục Yên nắm chặt tay.
Tạ Đạo Niên cắt tóc xong, xoay người cô lại, hai mắt của cô ướt đẫm, anh rất cao, mỗi lần cô nhìn anh đều phải ngửa mặt lên nhìn.
Lục Yên thấy trên quần của anh có dính một ít rau, liền đưa tay lên nhặt giúp anh.
Tạ Đạo Niên cảm giác bắp đùi tê dại.
Cửa sổ mở một nửa, ánh nắng chiếu vào, những hạt bụi nhỏ li ti trong không khí đang bay lượn.
Bông hoa năm cánh trên sàn nhã vẫn đang chuyển động, liên tục quay tròn.
Dây áo trên vai của Lục Yên trượt xuống, bộ ngực đầy đặn lộ ra một nửa, bởi vì có thai, nên cô mượt mà hơn rất nhiều, đường cong mềm mại, cách lớp váy ngủ màu trắng, anh có thấy được quầng vú sẫm màu.
Dần dần, nụ hoa nhô lên cao, cô đang nhìn anh, hai tay đặt trên đầu gối đang nắm thật chặt, do dự có điều muốn nói.
Yết hầu của Tạ Đạo Niên di chuyển lên xuống, anh cởi cúc áo ở cổ ra, lặng lẽ nhìn cô, sau đó, anh cúi đầu xuống hôn cô. Lục Yên hơi nghiêng đầu, môi của anh phủ lên môi của cô, có chút khô, sau đó dần dần, ướt át, đầu lưỡi của anh không ngừng liếm lấy môi của cô, Lục Yên há miệng ra, anh chui vào trong, quấn lấy đầu lưỡi của cô, liên tục liếm mút.
Lục Yên đặt tay lên chiếc quần tây của anh, bàn tay di chuyển theo cạp quần rồi tiến vào trong.
Trong phòng tắm sáng sủa, anh khom lưng, cô ngẩng đầu lên, hai người trao nhau nụ hôn nồng nhiệt.
Ở miệng vòi nước có giọt nước treo ở đó không rơi xuống, chiếc lược được đặt trên chậu rửa mặt, phía trên còn dính hai sợi tóc.
Tay của anh bắt đầu luồn vào trong áo của cô, cầm lấy bộ ngực nặng trình trịch, xoa bóp vân vê nó thành nhiều hình dạng.
Hơi thở của Lục Yên ngày càng dồn dập, bàn tay của cô vuốt ve trên tấm lưng của anh, di chuyển dọc theo xương cột sống, thỉnh thoảng còn dùng móng tay cào nhẹ xuống.
Dây thắt lưng được cởi ra, hơi thở của anh cũng theo đó mà nặng nề hơn.
Tạ Đạo Niên đứng dậy, bế ngang cô lên, Lục Yên ôm lấy cổ của anh, bước vào phòng ngủ, anh đặt cô lên giường, sau đó liền vén váy cô lên, Lục Yên ngăn anh lại, "Lúc nữa mẹ sẽ đến đây đó."
Dáng vẻ của Tạ Đạo Niên có chút nóng nảy, anh ngậm lấy bộ ngực cao vút của cô, "Yên Yên, anh chỉ hôn nhẹ thôi."