Lục Yên, Anh Yêu Em

Chương 82: Buổi tối




Trời sáng, gió nhẹ thổi vào trong phòng, rèm cửa hơi hơi phiêu động, một con ong mật bay vào và lượn vài vòng rồi lại bay ra, chữ song hỷ ( 囍) màu đỏ rực được dán trên tường, quần áo rơi lộn xộn dưới sàn nhà.

Chiếc chăn trượt xuống bên hông, Lục Yên từ từ tỉnh dậy, nheo mắt lại để thích nghi với ánh sáng, nhìn xung quanh, một lúc lâu sau mới phản ứng được rằng đây không phải Tử Trúc Uyển.

Cô đã kết hôn.

Tạ Đạo Niên nằm ở bên cạnh vẫn đang ngủ say, đầu hơi hơi nghiêng, ngực phập phồng từng nhịp chậm rãi.

Cô lặng lẽ nhìn anh.

Mỗi sáng thức dậy, thấy người nằm cạnh mình là người có khuôn mặt quen thuộc.

Loại cảm giác này, không biết nên miêu tả như thế nào?

Giống như khi cắt quả dưa hấu ra, ập vào mũi là một hương thơm, vừa ngọt ngào vừa tươi mát, sẽ không tự chủ được nhắm mắt lại để từ từ thưởng thức.

Lục Yên nở nụ cười, các ngón tay từ từ di chyển trên khuôn mặt anh, Tạ Đạo Niên khẽ giật mình, anh từ từ mở mắt ra, mắt có chút lim dim.

"Tỉnh rồi?"

Anh lặng lẽ nhìn cô một lúc, khóe miệng hơi cong lên, giọng nói có chút lười biếng, "Không phải là mơ a."

"Em cũng tưởng rằng mình đang mơ."

Hai tay anh bóp mặt cô lại, đặt một nụ hôn xuống cái trán của cô, chống người lên, dụi dụi mắt, mở điện thoại lên xem giờ, "Đã tám giờ, lát nữa còn phải về cửa hàng."

Hai người xuống giường mặc quần áo, Lục Yên đột nhiên mềm nhũn chân bên giường, anh đỡ lấy cô, cười nói: "Chân vẫn còn mềm à?"

Lục Yên cười và đánh anh một cái, chỉnh sửa lại quần áo, rồi đi vào phòng tắm.

Căn chung cư này có bốn phòng ngủ, một phòng khách, một phòng bếp, diện tích rất rộng lớn, khu vườn nhỏ chưa trồng cái gì, nên thoạt nhìn có chút trống trải.

Hai người đứng đánh răng cạnh nhau, miệng Lục Yên dính đầy bọt kem đánh răng, cô nhìn Tạ Đạo Niên ở trong gương, vừa mới ngủ dậy nên đầu tóc của anh có chút rối, da trắng, lông mi rất dài, rất đẹp trai.

Cô tiến đến gần anh, nhẹ giọng nói, "Ông xã!"

Tạ Đạo Niên đang cạo dâu, nở nụ cười nhẹ.

Hai người rửa mặt xong, Lục Yên bước ra khỏi phòng tắm, Tạ Đạo Niên đi theo đằng sau, bắt kịp cô, nhanh chóng nói một câu "bà xã" ở bên tai cô sau đó đi vào nhà bếp làm đồ ăn sáng.

Lục Yên đứng tại chỗ, lỗ tai cảm thấy ngưa ngứa, nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ, nhịn không được nở một nụ cười tươi rói.

Bữa sáng là thang phấn*, Tạ Đạo Niên cũng hấp hai cái bánh hoa sen, mỗi người một cái, hai người ngồi ăn đối diện nhau, Lục Yên vừa ăn vừa cười trộm, Tạ Đạo Niên cũng không nhịn được cười, "Giống con vịt (1)."

Quạc quạc quạc.

*thang phấn = canh bột (hình như là tên một loại bún/phở bên Trung.)

(1)Giống con vịt: Ta tra baidu thì thấy dân mạng bên Trung họ giải nghĩa là khi một người nói bạn giống con vịt thì có nghĩa là bạn đáng yêu, tự hào về bạn.

"Trường Canh, em thực sự đã kết hôn với anh?"

Tạ Đạo Niên đặt bánh hoa sen xuống, búng tay vào trán cô, Lục Yên kêu lên một tiếng "ai u".



"Có thấy đau không?"

Lục Yên xoa trán, "Là thật rồi."

"Đồ ngốc!"

Sau khi ăn sáng xong, hai người vào phòng ngủ thay quần áo, Tạ Đạo Niên mặc một chiếc áo sơ mi màu cà phê sậm màu và một cái áo gió màu đen, quần màu lam đậm, dây lưng được thắt chặt lại, anh kéo ngăn kéo ra lấy một cái đồng hồ đeo vào tay, động tác vừa thuần thục vừa đẹp mắt.

Lục Yên dựa vào cạnh cửa nhìn anh, nhìn không chớp mắt.

"Có chuyện gì vậy?"

"Sao em lại cảm thấy dáng vẻ của người đàn ông khi ăn diện trông rất đẹp mắt nhỉ?"

Anh nở nụ cười, "Vậy em cứ nhìn thêm vài lần nữa đi."

Lục Yên tiến đến ôm lấy eo của anh và cười nhẹ, Tạ Đạo Niên đặt tay lên bả vai của cô, "Đi thôi, phải ra ngoài."

Vẫn như một đứa trẻ.

............

Đến Vẫn Phù Cư, Tiêu Diệu Thường đưa cho hai người hai bát bánh trôi, Tạ Đạo Niên và Lục Yên nhận lấy ăn hết bánh rồi uống cạn sạch nước. Đến trưa, Tạ Vân Bằng tự mình xuống bếp nấu ăn, Đào Nhạc và Ngụy Tĩnh Hàm cũng đến, A Bảo cũng cùng đến, béo mũm mĩm nằm núp trong lòng của Đào Nhạc, như quả bí đỏ to lớn.

Cửa sau nằm đối diện với con hẻm nhỏ, vẫn còn chưa quét dọn những mảnh vụn của pháo đỏ, chiếc lư hương ở cửa chứa đầy tàn hương, chữ viết trên câu đối như rồng bay phượng múa, xung quanh vẫn còn giữ nguyên vẹn cảnh vui ngày hôm qua.

Sau khi Lục Yên gả vào đây, đây là lần thứ hai cô nhìn phong cảnh nơi này, có một loại cảm giác không giống trước đây.

Sau bữa tối, bọn trẻ ra sân sau chơi, A Bảo ngủ gật dưới chân của Lục Yên.

Hôm nay cô mặc một chiếc váy màu đỏ, ngồi trên ghế đá, trong tay cầm một chén trà, nhìn thế nào cũng thấy tươi đẹp hơn những bông hoa sơn trà* trong sân.

Cô bé cắn hạt điều ngày đó đang nhìn về phía cô, cô bé đi đến bên cạnh cô rồi nhẹ nhàng kéo lấy làn váy của Lục Yên, chỉ vào A Bảo nói: "Thím ơi, mèo mèo."

"Nó tên là A Bảo."

Cô bé nhìn cái bụng phình to của A Bảo, "Nó thật là béo a."

"Miệng nó lúc nào cũng thèm ăn, nên ăn rất nhiều."

Cô bé ngồi xổm xuống, lặng lẽ vươn bàn tay ra sờ vào người A Bảo, thấy nó không chống cự, mạnh dạn đưa tay vuốt ve từ đầu cho đến đuôi.

A Bảo phát ra tiếng ngáy.

Lục Yên nở nụ cười nhẹ.

Tiêu Diệu Thường và Trần Lộ đứng ở cửa cắn hạt hướng dương, Tạ Đạo Niên bê hai chén trà đến cho hai người, khi bước đến gần đó thì nghe thấy nội dung cuộc trò chuyện của hai người.

Tiếng cắn hạt hướng dương tanh tách tanh tách...

"Bọn trẻ có vẻ thích Tiểu Yên, giống như là thích Trường Canh vậy."

Tiêu Diệu Thường gật đầu, ánh mắt lưu luyến dừng trên người Lục Yên, "Cái mông tròn trịa, bộ ngực cũng nở nang, hai chân vừa thẳng vừa khít, đúng là rất tốt. Khi nào cháu nó sinh dì sẽ về đây một chuyến, bà già này có nhiều kinh nghiệm, đảm bảo có thể chăm sóc thật tốt cho cả mẹ lẫn con."

Nhà bên cạnh đang bật bài hát Đồ ngốc đồ ngốc*.



*Đồ ngốc đồ ngốc: tên một bài hát được trình bày bởi ca sĩ Trần Hách

".... Bà, mẹ, uống trà ạ."

Âm thanh cắn hạt hướng dương ngừng lại.

"......"

"..........."

Cô bé đã ngồi lên đùi của Lục Yên, cái đuôi của A Bảo ngoe nguẩy đảo qua đảo lại, ánh mắt của cô cũng đảo qua đảo lại.

"Cháu thích mèo?"

"Mèo rất đáng yêu." Nói xong liền chỉ vào A Bảo nói: "Nó là con mèo mập mạp đáng yêu."

Lục Yên cười, cô vén tóc lên giúp cháu gái, "Cháu tên là gì?"

"Miểu Miểu, Tạ An Miểu." Miểu Miểu nằm luôn vào lòng cô, dáng vẻ lanh lợi, giương mắt lên lặng lẽ nhìn cô, khiến người ta thích, lòng Lục Yên cảm thấy ấm áp, ôm cô bé chặt hơn một chút.

Tạ Đạo Niên đi tới, xoa đầu Miểu Miểu, "Thích thím thế cơ à?"

Khi Miểu Miểu cười lên liền có má lúm đồng tiền.

"Thím xinh đẹp hơn cả giáo viên âm nhạc ạ."

Tạ Đạo Niên véo má cô bé, "Còn nhỏ mà đã lanh thế rồi."

A Bảo sau khi tỉnh ngủ liền duỗi cái eo lười, sau đó bước chân rời đi, Miểu Miểu thấy nó muốn đi, lập tức xuống đất đuổi theo nó.

"Mèo con, em đừng đi, em đừng đi."

Cô gái nhỏ đuổi theo con mèo mập mạp, vừa hồn nhiên vừa ngây thơ, bước chân vội vã, cái sân nhỏ liền trở lên nhộn nhịp hơn.

Lục Yên nở nụ cười, cô sờ lên ngón tay của mình, ở đó vẫn còn lưu lại sự ấm áp của Miểu Miểu, xúc cảm mềm mại, khiến người khác rất thích.

Tạ Đạo Niên ngồi uống trà ở bên cạnh, dáng vẻ thảnh thơi, tư thế ngồi ưu nhã*.

*ưu nhã: đep mắt, thanh nhã, xinh đẹp, tao nhã....

Lục Yên lặng lẽ nhìn anh.....

Con của cô và Trường Canh sẽ trông như thế nào nhỉ?

Có một đôi chim sẻ đang đậu trên cây cột điện, nhảy và nhảy, nhìn rất là hồn nhiên.

Những đứa trẻ đang chạy vòng quanh cái sân, Lục Yên lại gần anh hơn, sau đó nhẹ nhàng dựa vào vai anh.

Anh cúi đầu nhìn cô, nở một nụ cười nhẹ, đưa tay ra sau ôm lấy eo cô, Lục Yên vùi đầu vào cổ anh, cười khanh khách, thở ra hơi khiến anh ngứa ngáy.

Đào Nhạc đứng ở cửa sổ nhìn hai người, trong tay vốn cầm một nắm hạt dẻ cười, suy nghĩ một chút liền bỏ chúng xuống.

Cô cháu gái nhỏ còn đang chạy đuổi theo mèo, ngay cả cơn gió dường như cũng mang theo một mùi vui vẻ.