Cô đã nhớ ra những điều muốn nói ở trong đầu, nhưng khi chuẩn bị nói những câu nói đó ra khỏi miệng thì lại cảm thấy không cần thiết, cô buông micro xuống, xoay người qua ôm lấy cổ của Tạ Đạo Niên, tặng anh một nụ hôn sâu.
Mọi người không hẹn mà cùng nhau phát ra tiếng wow.
Cỗ khẽ cắn môi anh, Tạ Đạo Niên chạm tay lên mặt của cô, hai người môi kề môi, tách ra được một tí, lại chạm môi vào nhau, lưu luyến không muốn rời, tình cảm thắm thiết. Sau khi tách nhau ra, những giọt nước mắt trong mắt cô lại một lần nữa trào ra ngoài.
Tạ Đạo Niên cầm micro lên, nhìn cô và nói: "Anh đã nhận được lời em nói rồi."
Mọi người lại một lần nữa phát ra những âm thanh ngạc nhiên.
Trần Lộ và Đào Nhạc vừa khóc vừa cười, trong một ngày mà nếm được cả bốn vị chua ngọt đắng cay.
Bài phát biểu trong buổi lễ ngày hôm nay đã để lại ấn tượng sâu sắc với nhiều người, mỗi câu nói của chú rể đều phát ra từ tận trái tim, còn có nụ hôn mang theo những giọt nước mắt của cô dâu, và được chứng kiến tình yêu thuần khiết và chân thành nhất.
Buổi tiệc bắt đầu, cô dâu và chú rể cùng đi mời rượu, bàn đầu tiên là kính bố mẹ, Tạ Vân Bằng vỗ vỗ vai của Tạ Đạo Niên, chỉ nói một câu, được. Trần Lộ và Đào Nhạc khóc khiến lớp trang điểm có chút bay màu. Tay của Tiêu Diệu Thường run run kéo lấy tay của hai người, hai mắt bà tràn đầy nước mắt, trong miệng cứ lẩm bẩm câu chúc mừng, hai người nghiêm túc lắng nghe, trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp.
Lần lượt mời rượu từng bàn một, bữa tiệc này đúng là làm quá to, mời rượu xong hết thì mọi người cũng đã ăn xong, khi được ngồi xuống thì hai chân như nhũn ra, Lục Yên và Tạ Đạo Niên đều chưa được ăn gì vào bụng, nên cảm thấy không thể chống đỡ được nữa, Tiểu Ngư len lén lấy một ít bánh đậu xanh* cho Lục Yên, "Tiểu Yên, lót bụng bằng cái cái này đi."
Tiểu Ngư vẫn đi theo sau, Phương Tư Hiền chắc cũng đã có chút mệt mỏi.
Nhân lúc đến lượt Tạ Vân Bằng mời rượu mấy người trưởng bối, Lục Yên bẻ đôi chiếc bánh đậu xanh ra, cùng len lén ăn với Trường Canh.
Sau khi bữa tiệc kết thúc, thức ăn cũng đã nguội, Tạ Vân Bằng gọi nhà bếp ra kêu họ rang cơm cho hai người ăn, hai người yên lặng ngồi ăn trên ghế, cả hai người đều đã mệt mỏi suốt cả ngày hôm nay.
Tạ Đạo Niên mở nắp bát soup ra cho cô, "Cơm rang có nhiều dầu mỡ, uống một ít nước canh đi."
Lục Yên nhận lấy, uống vài hụm, sau đó đẩy về phía Tạ Đạo Niên, anh uống nốt phần còn lại.
Hai người ăn xong cơm, đi tiễn những vị khách còn lại, và chụp mấy bức ảnh với phù dâu phù rể, rồi tặng cho mỗi người một cái lì xì màu đỏ, sau khi nhìn bọn họ rời đi, Lục Yên dựa vào lòng Tạ Đạo Niên, cả đôi chân đều đã mềm nhũn.
Chiếc xe đưa hai người đến Nhã An Hoa Viên, Tạ Vân Bằng và Đào Nhạc đi theo sau.
Nhã An Hoa Viên* cách đường Phân Phương không có xa, căn hộ của hai người ở tầng một, lúc mua xong còn được tặng một vườn hoa nhỏ, mỗi tòa nhà ở đây đều có tám tầng, xung quanh có đều có cây xanh và hoa Canna**, vừa yên tĩnh vừa trong lành.
*Nhã An Hoa Viên: Tên một khu chung cư cao cấp
Ở gần đó có trường tiểu học và trung học*, Tạ Vân Bằng đã tính toán rất xa.
*trung học: trung học cơ sở và trung học phổ thông. Câu trênmuốn nói TVB chọn nơi gần trường học để mai này cháu mình đi học cho gần:)).
Việc trang trí sửa sang lại căn nhà đã được thực hiện trước ngày cưới, các đồ nội thất trong nhà đều do hai vợ chồng chọn, tối hôm qua Trần Lộ và Tiêu Diệu Thường đã đến đây để trang trí phòng tân hôn, khi mở cửa ra, mùi đồ mới xông thẳng vào mũi.
Bố mẹ hai bên cùng nói chuyện với hai người, thời gian chậm rãi trôi qua, Đào Nhạc thấy trên mặt của Lục Yên lộ vẻ mệt mỏi, trò chuyện một lúc với Trần Lộ, các bậc phụ huynh cũng lần lượt ra về, Tạ Vân Bằng dặn dò một số thứ với Tạ Đạo Niên, sau khi cánh cửa được đóng lại, Tạ Đạo Niên và Lục Yên vươn tay ra duỗi người, sau đó nhìn nhau cười.
Hai người không hẹn mà cùng nói: "Kết hôn đúng là mệt mỏi."
Đứng suốt cả một ngày, cơm cũng không kịp ăn, trong lòng luôn cảm thấy hồi hộp, lo lắng.
Mở cửa phòng ngủ, ngửi thấy mùi của ngọn đèn dầu, trên bàn có đặt một giỏ hạt sen, bên dưới có lót giấy đỏ, hai bát bánh trôi đỏ trắng được đặt ở hai bên cạnh, vẫn còn nóng. Giường màu đỏ, trên tường có dán một chữ song hỷ (囍)* rất to, bức ảnh cưới được treo ở nơi dễ nhìn thấy nhất, ánh đèn dầu tương đối tối, bầu không khí rất đẹp.
*chữ song hỷ (囍): Chúng như thể hiện lời chúc phúc của hai bên gia đình về một cuộc sống hôn hạnh phúc và đầy ấp niềm vui cho các đôi vợ chồng son.
Tạ Đạo Niên cầm bát bánh trôi lên, " Cùng nhau ăn nào."
Đây là phong tục, mang lại điềm lành.
(Ý nghĩa của việc ăn bánh trôi ngày cưới là điền viên và mật ngọt.)
Hai người ngồi trên giường ăn bánh trôi, Lục Yên hỏi: "Trường Canh, sao nó không có nhân vậy?"
Tạ Đạo Niên uống nước đường, lắc đầu, "Anh cũng không biết."
"Ngọt quá."
"Đừng uống nước, ăn bánh trôi là được rồi."
Hai người ăn bánh trôi xong, Tạ Đạo Niên nói: "Em đi tắm trước đi, anh còn dọn dẹp một số thứ nữa."
"Vâng."
Lục Yên đi tắm, Tạ Đạo Niên vặn nhỏ đèn dầu lại để giảm bớt mùi dầu hỏa, mở cửa sổ ra cho thoáng khí, dọn dẹp giường chiếu, ngọn đèn dầu tỏa ánh sáng mờ. Rửa bát đũa xong, cởi áo khoác ngoài, cởi cà-vạt, kéo dây thắt lưng ra và đặt nó xuống giường, cảm thấy cả người nhẹ nhõm, thoải mái hơn rất nhiều.
Một lúc sau, Lục Yên bước ra, cô mặc một cái váy ngủ màu đỏ, ngồi xuống gường, thở dài một cái.
"Chân của em, cuối cùng cũng đã sống lại."
Anh xoa đầu cô, "Nếu em mệt thì ngủ trước đi."
"Vâng."
Anh lấy quần áo rồi vào phòng tắm, một lúc sau có tiếng nước truyền ra.
Lục Yên nằm ở trên giường, ngón tay nhẹ nhàng sờ lên chiếc màn khung, màu đỏ nhìn trông rất hạnh phúc, ngọn đèn dầu trên bàn được thắp sáng, ánh lửa to như hạt đậu, khẽ đung đưa, cô lặng lẽ nhìn nó, nheo một mắt lại, giơ ngón trỏ lên đặt dưới chân đốm lửa đỏ, làm như vậy nhìn ngọn lửa như thể đang cháy trên ngón tay của cô.
Ngọn lửa nhảy nhót, giống như thôi miên.
Dần dần, mí mắt càng trở lên nặng trĩu.....
Rầm, cửa phòng tắm mở ra.
Tạ Đạo Niên vừa lau tóc vừa bước ra, phần thân dưới chỉ được bao quanh bởi một chiếc khăn tắm.
Đi về phía giường ngủ, thấy cô đang ngủ, đắp chăn lên cho cô. Sau khi lau khô tóc, mở điện thoại lên trả lời một vài tin nhắn, trời bên ngoài ngày càng tối, thời gian cũng không còn sớm nữa, anh mặc đồ ngủ, vén chăn lên và chui vào.