Lục Yên, Anh Yêu Em

Chương 74: Kết hôn




Hôm nay, có gió tây nam, nhiệt độ ngoài trời là 28 độ, trời nhiều mây, thời tiết tương đối đẹp.

Mặt trời bắt đầu ló mình ra khỏi những rặng mây.

Về đến đường Phân Phương là lúc 2 giờ chiều, mọi thứ vẫn như xưa.

Trong Vân Phù Cư.

Hôm nay là mùng một, hương được đốt nơi cửa Phật, một làn khói trắng nhẹ nhàng bay lên, từ từ bay lên cao, giống như ống tay áo của người đào kép* trong các vở kịch.

Sau cuộc trò chuyện, căn phòng rơi vào bầu không khí im lặng.

Trên bàn tròn có đặt một ấm trà, một quả cà chua bi màu đỏ au lăn ra khỏi cái đĩa*, lăn lông lốc vào tay Lục Yên, làm nổi bật lên chiếc nhẫn kim cương trên ngón tay của cô, ánh sáng của chiếc nhẫn phản chiếu lên quả cà chua, trong góc phòng có một chiếc quạt điều hòa đang chạy, mọi người đều đã thấy lạnh. Đào Nhạc và Ngụy Tĩnh Hàm ngồi đối diện với Tạ Vân Bằng và Trần Lộ, hơi nóng từ ấm trà bốc lên, gia đình hai bên ngồi nhìn nhau.

(*cà chua bi: từ gốc là "圣女果" = quả thánh nữ, còn được gọi tên là cà chua anh đào. Nó có tác dụng kích thích cơn khát, tăng cường dạ dày và tiêu hóa, thanh toán bù trừ nhiệt và giải độc, làm mát máu và làm dịu gan, nuôi dưỡng máu và nuôi dưỡng máu và tăng sự thèm ăn.

Thuốc có thể chữa bệnh khát và chán ăn. Nó có thể được đặt hoặc thêm vào các món ăn nguội hoặc nước dùng.)

Tạ Đạo Niên và Lục Yên ngồi ở một bên, mười ngón tay của hai người đan vào nhau.

Có một vài giọt nước trên ấm trà, Đào Nhạc ma sát miệng chén trà, ngón áp út có đeo một chiếc nhẫn ngọc bích, giống chiếc nhẫn đeo trên tay của Ngụy Tĩnh Hàm.

Ngón tay của Tạ Vân Bằng nhẹ nhàng gõ xuống bàn, nói với Đào Nhạc: "Cứ quyết định vậy đi?"

Đào Nhạc trả lời, "Tôi không có ý kiến." Bà nhìn Tạ Đạo Niên, nói, "Trường Canh, bác muốn nói chuyện riêng với cháu một lúc."

Tạ Đạo Niên rút tay ra khỏi tay của Lục Yên, gật đầu, "Vâng ạ."

Đào Nhạc nhìn Trần Lộ, sau đó Trần Lộ liền hiểu, ba người cùng đi lên phòng khách trên tầng hai.

Đợi đến khi ba người biến mất ở lối rẽ cầu thang, Lục Yên cầm quả cà chua bi kia lên, bỏ vào miệng cắn, vừa có chút chua chua vừa có chút ngòn ngọt.

Tạ Vân Bằng rót trà vào chén cho cô, "Chọn ngày nào đó rồi cùng Trường Canh đi đăng kí đi."

Lục Yên ngẩng đầu lên, lặng lẽ nhìn ông, cắn môi, nhẹ nhàng nói tiếng cảm ơn bác.

Cà chua bi vừa có vị chua vừa có vị ngọt, nhai vào trong miệng cảm giác vô cùng rõ ràng.

Tạ Vân Bằng rót thêm nước sôi vào ấm, hơi nóng bay lên, cách một lớp hơi nóng màu trắng Lục Yên nhìn thấy được sự mâu thuẫn giữa việc muốn thể hiện sự yêu thương và sự nhẫn nại của ông.

Tạ Vân Bằng mua một căn hộ trong Nhã An Hoa Viên* để làm quà cưới tặng cho hai người họ, vừa nãy cô mới biết.



(*Nhã An Hoa Viên: tên một khu chung cư cao cấp của Trung Quốc)

Chuyện này, ngay cả Trường Canh cũng không biết gì.

Cuộc nói chuyện diễn ra suôn sẻ, Đào Nhạc nhận được cuộc điện thoại của Ngụy Tĩnh Hàm, từ chuyện chọn ngày kết hôn, đến chuyện tình hình kinh tế của hai nhà, rồi đến chuyện chọn nơi tổ chức rồi chọn đồ cưới, là những chuyện vô cùng quan trọng, và những chuyện này dường như gia đình hai bên đều đã chuẩn bị tốt.

Vì vậy, chuyện kết hôn này, cô và Trường Canh không phải chuẩn bị gì hết.

Giống như chuyện đối phương đã chuẩn bị xong hết tất cả, rồi mới nói cho bạn biết, con đường đã được trải xong, bạn chỉ cần bước lên nó và đi thôi.

Mà Đào Nhạc và Ngụy Tĩnh Hàm cũng mua cho Lục Yên một căn hộ ở phía nam thành phố Ngô, và chuyện này Lục Yên cũng vừa mới được biết.

Điều hòa có chút lạnh, nhưng lòng bàn tay của Lục Yên có chút nóng, và đổ một ít mồ hôi.

Ngụy Tĩnh Hàm thấy cô chà sát hai tay lại với nhau, nhẹ nhàng hỏi thăm, "Tiểu Yên, cháu lạnh à?"

Lục Yên lắc đầu, "Cháu không sao đâu bác."

Tạ Vân Bằng rót trà cho Ngụy Tĩnh Hàm, nói, "Ở lại đây ăn cơm trưa đi."

Ngụy Tĩnh Hàm gật đầu, "Vậy làm phiền gia đình anh vậy."

Ông nhận lấy chén trà, Lục Yên nhìn chiếc nhẫn ngọc bích trên tay của ông, vừa nãy cô cũng thấy trên tay mẹ đeo một chiếc giống như vậy, xem ra trong chuyến đi du lịch lần này, bọn họ đã quyết định được chuyện mình cần làm.

Tạ Vân Bằng nói, "Chọn ngày nào đó, gia đình hai bên cùng nhau ăn bữa cơm, cô bé thấy được không?"

Lục Yên gật đầu, "Dạ được ạ."

Tạ Vân Bằng thấy cô có chút ngẩn người, đặt ấm trà xuống, chăm chú nhìn cô, "Bị ốm?"

"Dạ không phải đâu ạ." Giọng nói của Lục Yên có chút nhỏ.

Ngụy Tĩnh Hàm nhìn cô một cái, sau đó cười cười với Tạ Vân Bằng, nói, "Chắc là Tiểu Yên xấu hổ đó."

Lục Yên cúi đầu, Tạ Vân Bằng pha trà, khói trắng phả ra ngoài miệng, "Bác đây còn chưa từng được thấy bộ dạng xấu hổ của cháu đâu."

Nghe được câu này, Lục Yên càng cúi đầu xuống thấp hơn.

Tạ Vân Bằng nhìn cô, cười cười, sau đó hỏi Ngụy Tĩnh Hàm, "Tôi lớn hơn chú, có thể gọi chú là A Hàm không?"

"Có thể."



Sảnh sau yên tĩnh.........

Dưới nhà có ba người uống tràm trên nhà thì ba người đã nói chuyện xong, Lục Yên nhìn Đào Nhạc và Trần Lộ vừa nói vừa cười, sau đó lại nhìn Tạ Đạo Niên, thấy vẻ mặt anh cũng có chút vui vẻ, liền cảm thấy có chút tò mò về nội dung cuộc trò chuyện của họ.

Tạ Vân Bằng thấy ba người họ xuống, nói với Ngụy Tĩnh Hàm, "A Hàm, uống rượu không? Tôi có một bình rượu ngon, uống mấy chén chứ?"

Nói đến rượu, Ngụy Tĩnh Hàm nở nụ cười, "Vậy thì không khách khí nữa."

Cơm nước xong, Lục Yên rửa bát cùng Trần Lộ, Ngụy Tĩnh Hàm và Tạ Vân Bằng vẫn đang uống rượu, nhìn từ cửa sổ phòng bếp ra ngoài sân, có thể thấy được Đào Nhạc và Tạ Đạo Niên đang đứng trong sân, Đào Nhạc đang nói chuyện gì đó, còn Tạ Đạo Niên thì thỉnh thoảng cũng gật đầu, dáng vẻ vô cùng nghiêm túc.

Lòng của Lục Yên có chút lo lắng.

Rửa bát đũa xong, Lục Yên ra sân sau hỏi Tạ Đạo Niên, "Mẹ nói chuyện gì với anh thế?"

Tạ Đạo Niên xoa đầu cô, "Đừng lo, mẹ chỉ dặn dò anh một số chuyện thôi."

Anh nói, mẹ!

Hoa sơn trà rơi xuống sân sau, dưới sân đầy những cánh hoa màu hồng, còn mang theo một ít hạt mưa của tối ngày hôm qua.

Lục Yên dùng ngón tay cái ma sát chiếc nhẫn kim cương, trái tim cảm thấy chua sót, đôi mắt đỏ lên.

Cô lặng lẽ nhìn anh, một lúc lâu không nói gì.

Người lớn của hai nhà đang ở trong nhà bàn chuyện hôn nhân của hai người họ, Tạ Đạo Niên tiến đến ôm cô, bàn tay nhẹ nhàng xoa mái tóc của cô.

Anh đã nghĩ về khoảnh khắc này vô số lần, khi nó đến, anh tưởng rằng sẽ vui vẻ, nhưng không nghĩ đến ngoài sự vui vẻ còn có những cảm xúc phức tạp không nói thành lời nữa.

Đặc biệt là sau khi biết được bố mẹ gia đình hai bên đã chuẩn bị xong hết mọi thứ.

"Trường Canh, đây là thật đúng không?"

"Ừm."

Cô ngẩng đầu, giọng nói run run, "Tuyệt quá."

Cho dù phải chờ đợi bao nhiêu đi chăng nữa, cho dù có chút bất ngờ, chưa kịp sẵn sàng, nhưng tâm trạng bây giờ là thật.

Trái tim của anh đập mạnh, ôm chặt cô vào lòng, "Ừm."

Nơi cửa phật (Nơi gian Phật), chỉ còn lại màu hồng của phần cuống nhang*, bụi tro đầy đất, tỏa ra hương thơm nhè nhẹ.