Lục Yên, Anh Yêu Em

Chương 69: Chờ đợi 2




Gió thổi, vừa lạnh vừa ẩm ướt, rất lạ.

Lục Yên không dám tùy tiện vào trong Cục tìm anh, cô đi lại trước một cửa hàng ở gần đó, sắc trời đã tối, không khí có chút oi bức. Cô đi ngang qua một nhà hàng bún ốc Liễu Châu*, bị hương thơm của nó hấp dẫn, đưa tay lên sờ bụng, đúng thật là có chút đói, đi vào cửa hàng gọi một bát bún, sau đó đi ra ngoài chọn một cái bàn rồi ngồi xuống.

(*bún ốc Liễu Châu: Từ gốc là "螺蛳粉" = bột ốc, là tên một món bún, phở nổi tiếng ở thành phố Liễu Châu, Quảng Tây, Trung Quốc)

Một lúc sau một bát bún được bưng lên, bún ốc có vị vừa thơm vừa chua, cô nhịn không được liền bê bát lên húp một ngụm nước.

Lúc ăn, cô vẫn luôn để mắt đến cái điện thoại, nhưng vẫn chưa thấy anh trả lời lại tin nhắn của cô, Lục Yên có chút thất vọng, "Trường Canh, anh đang làm gì vậy?"

Trời có chút lạnh, có chút khô hanh, cánh tay của Lục Yên nổi hết da gà lên, cô khịt mũi mấy cái, "Sao tự dưng lại lạnh như thế nhỉ?"

Bầu trời tối sầm lại, sau đó, soạt soạt một trận mưa đá rơi xuống, gần đây khối khí lạnh và khối khí nóng cùng nhau đổ về, đặc biệt là vùng duyên hải này, thời tiết lại càng không ổn định. Mưa đá ngày càng lớn, rơi lộp độp xuống mái nhà, người đi đường chạy nhanh vào các điểm trú mưa, chó mèo cũng lối đuôi nhau chạy mưa, thỉnh thoảng bị hạt mưa đá rơi trúng mà ngã trái ngã phải.

Trong nháy mắt, cả con phố trở lên hỗn loạn.

....

Tạ Đạo Niên bàn xong chuyện công việc với Tạ Thanh Phàm, đi xuống cầu thang, sờ xuống túi quần, lúc nãy Tạ Thanh Phàm tìm anh gấp, nên anh đã để quên điện thoại ở phòng làm việc, anh nói với bọn Phương Tư Hiền, "Các cậu đi trước đi."

"Ê, bên ngoài mưa to đó, nhớ mang ô theo."

"Ừm."

Quay về phòng làm việc, Tương Mạn Lệ đang nói chuyện với mấy đồng nghiệp, vừa nhìn thấy anh liền nở một nụ cười.

Tạ Đạo Niên gật đầu, cầm điện thoại di động lên, bật máy, thấy một loạt tin nhắn được gửi đến từ một tiếng trước, sắc mặt anh liền lập tức thay đổi.

Anh cầm ô lên, Tương Mạn Lệ gọi anh lại, "Đạo Niên, tối nay cùng đi ăn cơm đi."

"Không, cảm ơn." Nói xong liền bước nhanh ra khỏi phòng, vội vàng đi về hướng khu chợ gần đó.

Tương Mạn Lệ nhìn lên bầu trời, nở một nụ cười, giọng điệu tự tin và chắc chắn, "Không tin cô không tức giận."

.......

Cơn mưa đá ngày càng to, rơi lộp bộp xuống mặt đất nhìn có chút dọa người, nên người người không dám đi ra ngoài, Tạ Đạo Niên ngay cả đồng phục cũng chưa thay, đã vội vàng chạy đến nhà hàng bún ốc kia, đến nơi thì thấy bàn ghế ở ngoài đã bị cơn mưa làm cho lộn xộn, đã không còn ai ngồi ở đó nữa, những người khách ngồi trong quán nhìn thấy sắc trời bên ngoài đều nhíu mày lại.

Anh đứng giữa trời mưa, ánh mắt dò tìm khắp nơi, không hề có mục tiêu, cũng không hề có một phương hướng nhất định.

Cơn mưa bắt đầu nhỏ dần lại.

Điện thoại di động rung lên, anh lấy ra nhìn, có một tin nhắn vừa mới gửi đến.



------- Em đang ở trước cửa hàng điện thoại Thiên Hú, đợi anh.

Anh thở phào nhẹ nhõm, chạy đến cưa hàng điện thoại ở gần bên đường đối diện kia, thấy một dáng người quen thuộc, góc váy đã bị ướt, ngồi bên cạnh còn có một ông cụ đang kéo đàn nhị, ông cụ đang nói chuyện với cô.

Cô ấy có khóc hay không?

Tạ Đạo Niên đi chậm lại đó, cơn mưa đá đến nhanh mà đi cũng nhanh, người công nhân vệ sinh quét những viên đá lại vào một góc, góc đó liền tỏa ra những đợt khí lạnh.

Đến gần hơn nữa, nghe thấy cô nói, "Ông ơi, ông đã kéo đàn nhị được bao nhiêu năm rồi? Ông kéo rất hay."

"Được nhiều năm rồi, ông cũng không nhớ rõ là bao lâu nữa."

"Ông ơi, ông ở gần đây ạ?"

"Ừm. Cháu gái, cháu đangđợi ai vậy?"

"Đợi người yêu của cháu ạ."

"Giờ vẫn đang mưa, không biết cậu ta có đến không?"

"Có, anh ấy nhất định sẽ đến ạ."

Giọng điệu của cô nghe rất bình thường, từ từ, không nhanh cũng không chậm. Hai tay chống cằm, nhìn ông cụ.

Tiếng quét rác soàn soạt của người công nhân vệ sinh...

Bạn có tin vào linh cảm của tình yêu không?

Anh còn chưa mở miệng, cô đã từ từ quay đầu lại, dường như là biết anh đang ở sau lưng của cô.

Hai người nhìn nhau, ngón tay của Lục Yên run rẩy, Tạ Đạo Niên đứng trước mặt cô, tay cầm ô, đầu đầy mồ hôi, đồng phục trên người đều đã ướt sũng.

Cô đứng dậy, đột nhiên tiến đến ôm anh, "Trường Canh!"

Tạ Đạo Niên bỏ ô xuống, hung hăng ôm lấy cô, "Xin lỗi, anh đã đến chậm."

"Em biết, em biết anh nhất định sẽ đến." Giọng nói của cô có chút nức nở.

Tạ Đạo Niên không ngừng xoa mái tóc của cô, Lục Yên xiết tay ôm chặt lấy anh, không muốn buông tay.

Ông cụ lấy một điếu thuốc ra châm, cười cười rồi nhả ra một đợt khói.



Khi đã ôm đủ rồi, tách nhau ra mới thấy vùng áo trước ngực của cô bị bẩn, tóc vẫn còn ướt, giày cũng đen bẩn, anh hỏi cô, "Sao lại như này?"

Nói đến chuyện này Lục Yên liền cảm thấy bực mình, "Lúc em ăn bún ốc, trời tự dưng đổ cơn mưa đá, viên đá to như vậy rơi xuống bàn, rơi xuống đầu em, rơi vào bát bún, nước bún bắn tung tóe, em còn chưa ăn xong nữa."

May là cô đã trả tiền trước rồi, nếu không lúc cô chạy nhanh đến cửa hàng điện thoại, thì ông chủ đã tưởng là cô ăn quỵt của người ta rồi.

Cô đến tìm anh, anh không trả lời tin nhắn của cô, cô cũng không tức giận, còn ở lại đây chờ anh, trái tim Tạ Đạo Niên cảm thấy một đợt ấm áp, anh thấy mặt cô bị dính bẩn, lấy khăn tay ra lau mặt cho cô, "Đi, anh đưa em về, về phải tắm trước."

Lục Yên gật đầu, quay người lại vẫy tay với ông cụ, "Cháu chào ông ạ."

Ông cụ nở một nụ cười tươi như hoa với cô, ông phất tay, "Đi đi, đi đi."

......

Xe chạy một mạch đến ký túc xá dành cho viên chức, anh mở cửa giúp cô xuống xe, vào thang máy, đi thẳng lên tầng ba.

Những đám mây đen bắt đầu tan biến, bầu trời bắt đầu sáng hơn, mưa cũng ngừng rơi.

Vào đến phòng, anh tìm quần áo cho cô, sau đó đi vào phòng tắm vặn nước tắm cho cô, sau đó hỏi cô, "Có đói không, anh đi mua cơm cho em?"

"Anh ăn tối chưa?"

"Chưa."

"Vậy chúng ta cùng nhau ăn đi."

"Trước tiên em đi tắm đi, còn anh đi mua cơm."

"Vâng."

Tạ Đạo Niên đi xuống dưới tòa nhà, gặp phải mấy người Phương Tư Hiền, bọn họ gọi anh, "Đạo Niên, đi đâu vậy, đá bóng đi."

"Không, các cậu cứ chơi đi, lần sau mình sẽ đi." Anh đi thẳng ra con phố bên ngoài, mấy người đồng nghiệp ở lại cậu nhìn tớ tớ lại nhìn cậu.

Phương Tư Hiền nghĩ mãi không ra, "Sao cậu ấy vẫn còn chưa thay đồng phục nhỉ?"

Tạ Đạo Niên gọi một phần cháo thịt trứng muối(1), một phần bánh cuộn (2), một phần gà xé nhỏ (3), sau khi thức ăn được đóng gói lại anh liền trả tiền rồi vội vã cầm túi thức ăn quay về ký túc xá.

Tương Mạn Lệ nhìn thấy anh, đang muốn bắt kịp bước chân của anh, nhưng anh đã đi quá xa.

Nhìn đèn ở tầng ba đã sáng, cô ta có vẻ đã đoán ra được điều gì đó.

Suy nghĩ một lúc, cô ta liền tiếp tục đi theo sau.