Văn phòng Kiến Vi Tri Trứ.
Xung quanh im lặng, chỉ có tiếng gõ bàn phím của Lục Yên vang lên.
Lục Yên nhìn màn hình máy tính, tốc độ gõ nhanh hơn, ánh sáng màn hình phản chiếu lên gương mặt cô, nhìn có chút nhợt nhạt, cô bận rộn đến mức quên ăn, hiệu suất làm việc của Lục Yên đặc biệt nhanh, có mấy lần ở lại văn phòng làm tăng ca đến khuya, đối với cô mà nói, công việc này là cả tình yêu và nguồn sống của cô, mỗi ngày đi làm là một ngày vui vẻ của cô.
Đương nhiên, cũng phải cảm ơn ông chủ vì đã đánh giá cao khả năng làm việc của cô.
Lần đầu tiên Tịch Phong gặp cô là khi, Lục Yên đang ôm một tệp giấy chứng nhận và một đống các tác phẩm thủ công, váy đen, mắt cá chân tinh tế, nhìn từ phía sau, cái cổ trắng ngần như thiên nga trắng.
Lúc phỏng vấn, cô trả lời trôi chảy, không luống cuống, khi gặp phải vấn đề không hiểu, sẽ thành thật nói ra, sẽ không ra vẻ là mình hiểu.
Trong văn phòng có một cái rèm bằng hạt màu đỏ, được làm từ gỗ, khi vén lên có tiếng kêu xoạt xoạt, Tịch Phong vừa bước ra cửa, thì Lục Yên tiến vào, hôm đó rất nóng, cô đạp xe từ trường đến, khuôn mặt có chút đỏ, trên gương mặt còn có mấy giọt mồ hôi, ánh mắt của cô rất sáng, ngay cả khi cô chưa nói xin chào, thì đôi mắt của cô cũng đã nói trước.
Tịch Phong không biết cái cảm giác này được gọi là gì, chỉ một ánh mắt, một câu nói, trong đầu liền nhớ lại hình ảnh ngày đầu tiên gặp cô, mắt cá chân tinh tế, cùng cái cổ như thiên nga trắng.
Nhiều lần tan làm rồi nhưng vẫn thấy cô đang nghiêm túc tập trung vẽ bản thiết kế, bên cạnh có một số mảnh vải, hỏi thì được biết rằng cô đã bắt đầu làm những thứ này từ năm mười tuổi. Khả năng nắm bắt được dự án của Lục Yên rất là cao, anh rất tò mò, cô phải có bao nhiêu nhiệt huyết thì mới có được thành tựu như này?
Càng tò mò, càng tìm hiểu, sau đó, dĩ tiểu kiến đại*
(*dĩ tiểu kiến đại = thấy nhỏ gặp lớn, là thành ngữ Trung Quốc, có nghĩa là thông qua những thứ nhỏ bé có thể nhìn thấy những thứ to lớn.)
Mặc dù cô không phải là người ưu tú nhất, nhưng cô có khả năng không ngừng khiêu chiến giới hạn của bản thân.
Ngoài ra, cô còn là một người rất chuyên tâm, chú trọng vào công việc.
Cô luôn theo đuổi giới hạn của bản thân, đúng là rất đáng ngưỡng mộ.
Anh đánh giá rất cao những người nhân viên như này, và anh cũng hướng dẫn cho Lục Yên rất nhiều, thấy cô ngày càng tiến bộ, Tịch Phong cảm thấy rất vui.
Khi anh nhận ra được, thì đã quá muộn, đã rơi vào lưới tình rồi.
Tối nay, cô lại một mình ở lại làm thêm giờ.
Tiếng gõ bàn phím lách ca lách cách, bản thảo ném ở một bên, điện thoại để chế độ máy bay, tránh bị người khác làm gián đoạn công việc.
Khi Lục Yên làm việc thì cô chỉ biết cúi đầu vào làm, nếu có ai đó gọi làm phiền, cô sẽ không nghe máy.
Gõ đến mệt mỏi, cô tựa lưng vào ghế, cầm một con búp bê lên, khâu vài đường chỉ.
Cô đang làm phiên bản số 2 của Tạ Đạo Niên, nó được làm cải thiện hơn so với phiên bản trước.
Một tách cà phê được đặt lên bàn, cô ngẩng đầu lên nhìn, là Tịch Phong, anh đang uống cà phê.
"Lão đại."
"Nghỉ làm đi, đừng để bản thân quá mệt mỏi."
"Sắp xong rồi, làm xong cái này sẽ về."
Anh gật đầu, nhìn con búp bê trong tay của cô, "Đây là em tự tay làm à?"
Cô giơ lên cho anh nhìn, "Nhìn đẹp không?"
"Đẹp, ai vậy?" Anh không nhớ ra được nhân vật anime nào có hình dáng như này.
"Người yêu của em." Cô nói xong lời này thì miệng khẽ mỉm cười, trong ánh mắt tràn ngập sự dịu dàng.
Tịch Phong sửng sốt, nụ cười trên mặt anh cứng đờ, nhưng anh không thể thu lại được, nhìn có chút mâu thuẫn.
"...... Vậy à."
"Lão đại, anh về trước đi, lúc nào em về sẽ khóa cửa."
"Đừng về quá muộn, tuy rằng tôi rất hy vọng nhân viên của mình chăm chỉ, nhưng không cần phải quá sức, sẽ khiến cơ thể mệt mỏi."
Cô mỉm cười với anh, "Vâng ạ."
Anh uống một hụm cà phê cuối cùng trong cốc, trong miệng cảm thấy thật là đắng.
Tạ Đạo Niên về đến kí túc xá, gọi mấy cuộc điện thoại cho Lục Yên nhưng lại thuê bao, anh gọi video cho cô nhưng cũng không thấy cô nghe máy.
Sau khi tắm xong đi ra ngoài, vẫn không thấy cô nghe máy.
Nhìn lên đồng hồ treo tường, đã 11 giờ đêm.
Anh nhìn màn hình điện thoại một lúc lâu, đặt nó qua một bên, lau khô tóc, nằm xuống giường, tắt đèn và đi ngủ.
Trên bầu trời thỉnh thoảng có tiếng máy bay bay ngang qua, tiếng động cơ chạy dường như cũng nôn nóng hơn lúc trước.
Lật qua lật lại, vén chăn sang một bên, suy nghĩ một lúc, lại với tay lấy điện thoại, mở máy, thử gọi lại, nhưng vẫn thấy thông báo cô tắt máy.
Anh đặt điện thoại vào ngăn kéo, nằm xuống ngủ.
Tiếng máy bay bay ngang qua trong đêm đen yên tĩnh, nghe còn đáng ghét hơn là tiếng muỗi bay vo ve.
.......
Lục Yên hoàn thành xong một dự án, Tịch Phong cho cô nghỉ hai ngày, sau đó đi công tác cùng anh đến thành phố G, thuận tiện tham gia một triển lãm ở đó luôn.
Trước khi đi, cô gọi điện thoại cho Tạ Đạo Niên, "Trường Canh, em sắp đi công tác."
"Đi đâu?"
"Thành phố G."
"Cùng ai?"
"Tổng giám đốc, còn có mấy đồng nghiệp nữa."
Tạ Đạo Niên do dự một lúc, "Bao giờ đi?" Anh muốn đi tiễn cô.
"Một giờ chiều nay."
"Anh đến tiễn em."
Lục Yên nở nụ cười, "Được, khi nào đến nơi, sẽ gọi video cho anh được không?"
"Được."
Cúp mắt, Tạ Đạo Niên tiếp tục làm mấy động tác chống đẩy, nâng mấy quả tạ, rửa mặt, sau đó đi làm.
Hôm nay có rất nhiều chuyến bay, dòng người đông đúc, Tịch Phong và mấy nhân viên đang đứng đợi, Lục Yên hết nhìn đông lại nhìn Tây, sau đó ánh mắt sáng lên.
Tạ Đạo Niên bước đến, hôm nay anh mặc một cái áo sơ mi màu xanh, tay áo được sắn tới khuỷu tay, quần dài màu xám, dáng người cao lớn, đứng ở giữa dòng người như hạc giữa bày gà*.
(*hạc giữa bày gà: có ý nghĩa là nổi bật, nổi trội hơn hẳn những thứ xung quanh.)
Cô chạy vào dòng người, Tịch Phong nhìn theo bóng dáng của cô.
Anh phải mất nhiều thời gian lái xe, nên không có nhiều thời gian cho lắm, Lục Yên ôm cổ anh, hai người nhìn nhau rồi trao cho nhau một nụ hôn.
Tịch Phong quay mặt đi chỗ khác.
"Trường Canh, em rất nhớ anh."
Tạ Đạo Niên đặt một nụ hôn lên trán của cô, kéo cô vào một góc, "Chuẩn bị lên máy bay, có mang mấy đồ bị cấm lên không đó?"
Lục Yên đánh anh một cái, nở nụ cười e thẹn, "Anh là vật cấm ý."
Trong trái tim cô đều là hình bóng của anh, trong mắt của cô cũng chỉ có anh, điều này khiến Tạ Đạo Niên không muốn rời đi.
Tay của anh đặt lên cái mông căng tròn của cô, "Cẩn thận anh bắt em lại đó."
Lục Yên đến gần lỗ tai anh, "Thật ra thì em giấu nó ở trong vali, nhấn nút mở sẽ chuyển động, anh có muốn xem không?"
Tạ Đạo Niên nhìn cô với ánh mắt sâu hút, Lục Yên thổi một đợt khí vào tai anh, "Tối nay cho anh xem." Nói xong thừa dịp không có ai thấy liền sờ soạng tiểu Trường Canh mấy cái, sau đó chạy đi.
Tạ Đạo Niên hít sâu, nhìn xung quanh, "May chỗ này là góc chết (của camera)."
Người phát thanh đang gọi mọi người đến đăng ký, Lục Yên vừa chạy vừa vẫy tay lại với anh, anh đứng tại chỗ, cười nhìn cô rời đi.