Lục Yên, Anh Yêu Em

Chương 52: Ánh bình minh 1




Sau chuyến đi đầm sen, hai người lại quay về với cuộc sống bận rộn.

Trước khi có kết quả của buổi phỏng vấn, Lục Yên đã mơ thấy một giấc mơ, trong mơ cô ôm một thỏi vàng rất lớn, sau lưng còn có vô số thỏi vàng khác đang rơi xuống, cô vui vẻ đến mức hai mắt hiện lên hình ngôi sao.

Ngày hôm sau cô đi đến cửa hàng, Tạ Đạo Niên đã đứng trước ở cửa sau, lưng dựa lên khung cửa, dáng người cao lớn, đẹp trai ngời ngời.

"Trường Canh, em... mơ.... thấy mình có rất nhiều thỏi vàng, à, cuộc phỏng vấn của anh thế nào rồi?"

Tạ Đạo Niên rất ngạc nhiên, "Em giỏi như vậy a?"

Lục Yên ôm mạnh lấy anh, "Thật không?"

Anh gật đầu.

Cô vội vàng hỏi, "Trường Canh, anh làm ở đâu vậy?"

"Tổng cục thuế quốc gia."

"Ở thành phố Ngô à?"

"Không." Hầu hết những người nhà làm trong cơ quan nhà nước của Tạ gia cũng đều không công tác ở thành phố Ngô.

Cô cầm lấy vạt áo của anh, "Trường Canh, em có thể đi tìm anh được nữa không?"

"Đương nhiên là có thể, nhưng mà, trước tiên em phải lo việc học hành của mình cho tốt đi, còn có một năm nữa là tốt nghiệp rồi."

Cô ngơ ngác nhìn anh, Tạ Đạo Niên nở nụ cười, "Có chuyện gì vậy?"

"Sau này không thể tùy ý đi tìm anh nữa rồi."

"Anh đâu có vào tù đâu, sẽ có ngày nghỉ, nghĩ gì thế hả?"

Lục Yên ôm chặt lấy anh, không nói gì.

"Không cho phép anh được nhìn cô gái khác."

"Có em là đủ rồi."

Lục Yên nhìn anh, bữu môi, bàn tay sờ lên tiểu Trường Canh, Tạ Đạo Niên đứng thẳng người, cô đến gần anh, nói nhỏ, "Nếu anh dám nhìn cô gái khác, em sẽ không bỏ qua cho anh đâu."

Tạ Đạo Niên nở nụ cười, ôm chặt cô vào lòng, "Đồ ngốc, em yêu anh như vậy, anh sao có thể bắt cá hai tay được chứ."

Tất cả tình yêu của anh đều dành cho cô hết, không bao giờ thay đổi.

Lục Yên nở nụ cười, cô ôm chặt lấy anh, gương mặt liên tục cọ vào cổ của anh.

"Cô gái ngốc."



....

Mọi thứ đều diễn ra một cách tốt đẹp.

Cuối cùng Tạ Đạo Niên làm việc trong Tổng cục thuế Quốc Gia ở thành phố Cẩm, cách thành phố Ngô khá xa. Ngày anh đi, Lục Yên ăn mặc rất xinh đẹp, hai người hôn nhau lưu luyến không muốn rời, Lục Yên nhìn theo chiếc xe đến khi nó khuất bóng ở đường rẽ mới thôi.

Tiếp đó Lục Yên đến trường, năm tư đại học rồi nên cô cũng bắt đầu nghĩ đến việc làm tác phẩm tốt nghiệp, cũng bắt đầu xem xét nơi để thực tập, cuối cùng chọn văn phòng "Kiến Vi Tri Trứ*", để đến đó thực tập.

(*Kiến vi tri trứ = nhìn thấy kiến thức vi mô, vi mô = danh từ là đối tượng có quy mô nhỏ trong hệ thống, được coi là cấp thấp nhất, tính từ thuộc cấp đơn vị kinh tế cơ sở.)

Bởi vì đặc thù công việc, nên Tạ Đạo Niên chỉ có thể về nhà vào dịp cuối tuần, Lục Yên thêu một cái khăn tay hình chòm sao bắc đẩu rồi gửi cho Tạ Đạo Niên, khi anh nhận được thì rất kinh hỉ*. Đến ngày nghỉ, hai người mặc đồ đôi đi dạo phố, khả năng chơi gắp thú của Lục Yên ngày càng giỏi, Tạ Đạo Niên đi nhận quà cho cô, khi về thì hai tay ôm một đống thú bông.

(*kinh hỉ: vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ)

Bỗng dưng thời gian gặp nhau bị thu hẹp lại, may mà Lục Yên cũng tương đối bận rộn, bận rộn nên thời gian nhớ anh cũng ít đi.

Nhưng thỉnh thoảng khi nhìn thấy cảnh đẹp, đồ ăn ngon, thì vẫn vô thức nhớ đến Trường Canh, biết anh cách cô rất xa, nên trong lòng liền cảm thấy mất mát.

Bạn cùng phòng hỏi cô, "Tiểu Yên, cậu và người yêu cách nhau xa như vậy, bên ngoài đủ loại hoa thơm cỏ lạ, cậu không lo lắng à?"

Ở đại học cũng đã có đủ loại hoa thơm cỏ lạ.

Lục Yên lắc đầu, "Anh ấy không phải loại người như vậy."

Trường Canh tin tưởng cô, cô cũng tin tưởng Trường Canh.

Gần đây thời gian Đào Nhạc ở nhà nhiều hơn trước rất nhiều, Lục Yên bận rộn với việc thi đấu, rồi cả việc thực tập, nên rất ít khi về nhà, Đào Nhạc muốn tìm cô để nói chuyện cũng không dám làm phiền cô.

Buổi tối, hai người gọi video, anh đang đọc sách, cô đang thêu thùa, hai người đeo tai nghe nói chuyện với nhau, Tạ Đạo Niên thấy nơi nào đó đẹp cũng kể cho cô nghe. Lục Yên đang thêu một cái gì đó, đưa điện thoại lại gần cho anh nhìn, đến 10 giờ tối, hai người nói ngủ ngon, tắt đèn, đi ngủ.

Cứ như vậy, vào buổi tối Tạ Đạo Niên không phải làm việc, hai người đều gọi video cho nhau như vậy, chàng trai trong màn hình đã bước chân vào xã hội, anh đi trước cô một bước, vì vậy cô càng không thể rớt lại phía sau.

Anh rất thích nhìn bộ dạng tập trung thêu từng đường kim mũi chỉ của Lục Yên, có mấy lọn tóc rơi xuống gò má trắng nõn, nhìn thế nào cũng cảm thấy vô cùng dịu dàng.

Lục Yên hỏi công việc của anh có vất vả không, hỏi đồng nghiệp của anh có dễ tính không?

Anh nói, em phải tin tưởng vào năng lực người đàn ông của em chứ.

Mỗi lần nghe được câu này, Lục Yên đều nở nụ cười, cười xong lại cảm thấy nhớ anh hơn, ngón tay sờ lên màn hình, dường như đang sờ lên khuôn mặt của anh.

Mấy người bạn cùng phòng ngồi ở đằng sau, tớ nhìn cậu rồi cậu lại nhìn tớ, ánh mắt tràn đầy sự hâm mộ.

Các tác phẩm trên bàn của Lục Yên ngày càng một nhiều.

.......

Buổi tối, ở sân sau của Vân Phù Cư, yên tĩnh, ánh đèn chiếu xuống chiếc bàn bằng đá, có bốn người đang ngồi xung quanh.

Trên bàn bày một đĩa túy giải*, gà lá sen (1), tôm bóc vỏ rang hạt điều(2), một nồi canh thập cẩm (4), đậu phụ sốt nấm kim châm (5).



(*túy giải = cua say = món cua được chế biến cùng với rượu)

Đây là bữa liên hoan chúc mừng cho công việc đầu tiên của Tạ Đạo Niên, do Tạ Vân Bằng đề xuất.

Lục Yên ngồi bên cạnh Tạ Đạo Niên, Tạ Vân Bằng đưa cho cô một chén trà hoa*, cô vội vàng nhận lấy rồi nói lời cảm ơn.

Chỗ nào có Tạ Vân Bằng thì Lục Yên luôn ngồi nghiêm chỉnh ngay ngắn.

Tạ Đạo Niên gắp cho cô một con tôm đã bóc vỏ, nhỏ giọng nói, "Em nẹp gì đó vào lưng à?"

"Không có." Cô vẫn giữ lưng cho thật thẳng.

Tạ Vân Bằng gắp thức ăn, mạn bất kinh tâm*, nói, "Khi ăn thì thả lỏng người một chút."

(*mạn bất kinh tâm: thờ ơ, không để ý, không đếm xỉa tới...)

Lục Yên cúi đầu thấp xuống, Trần Lộ gắp thức ăn cho cô, "Tiểu Yên a, hôm nọ bác gặp mẹ cháu, bác và mẹ chấu còn vào quán trà ngồi nói chuyện một lúc nữa."

Lục Yên sặc một cái, Tạ Đạo Niên rót nước cho cô uống.

Trần Lộ vuốt lưng cho cô, "Không có chuyện gì đâu, chỉ nói mấy chuyện của phụ nữ thôi." Sau đó khen ngợi một câu, "Cháu lớn lên rất giống mẹ a."

Đều rất xinh đẹp.

Nhưng thật ra là Đào Nhạc tới tìm bà, hôm đó bà đang đi chợ mua thức ăn, một người phụ nữ mặc trang phục tinh xảo đi đến gần bà, chỉ cần nhìn khuôn mặt của người phụ nữ đó thôi Trần Lộ cũng đã biết con gái của người đó là ai.

Chỉ là không ngờ Đào Nhạc giản dị dễ gần như vậy, hôm đó hai người nói chuyện một lúc lâu, Đào Nhạc nói về tình hình công việc và gia đình nhà mình, Trần Lộ cũng biết làm một người mẹ đơn thân không phải là chuyện dễ dàng gì.

Thực sự thì bà cũng rất thích Lục Yên, tính cách của Lục Yên rất tốt, không nhõng nhẽo không tiêu hoang, cũng rất lễ phép với người lớn.

Với lại, Trường Canh còn muốn lấy cô bé đó nữa.

Có thể khiến cho con trai bà vui vẻ như vậy, nhiều năm qua, ngoại trừ bà dì, cũng chỉ có Lục Yên.

Lục Yên không khỏi có chút lo lắng, "Tính của mẹ cháu tương đối thẳng thắn."

Trần Lộ xua tay, "Không đâu, rất dịu dàng."

Mẹ mà dịu dàng? Bà ấy mà mắng chửi người thì đến nhà cũng phải rung.

Lục Yên le lưỡi, không nói lại nữa.

Cô nhìn Tạ Vân Bằng, thấy ông không nói gì, sắc mặt cũng không còn căng thẳng nữa.

Hình như bắt đầu từ ngày Trường Canh tốt nghiệp, thái độ của ông cũng tốt hơn trước rất nhiều?

Thấy cô vẫn giữ vẻ mặt mơ màng, Tạ Đạo Niên gõ vào đầu cô, "Gỗ mục không thể điêu khắc."