Lục Yên, Anh Yêu Em

Chương 16: Chương 5-1: Mảnh ghép kí ức (1)




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Móc khóa táo đỏ kia, cuối cùng anh vẫn dùng nó làm móc treo thìa khóa phòng.

Treo xong, Tạ Đạo Niên suy nghĩ lại, anh nhảy từ trên giường xuống, muốn bỏ cái móc khóa kia ra, nhưng khi chạm vào quả táo đỏ được may tỉ mỉ, thì anh ngừng lại.

Đồng hồ báo thức kêu reng reng, nghe âm thanh báo thức khiến trong đầu anh nhớ đến mội vài chuyện.

_____ Dây buộc tóc màu đỏ tươi ở trên đầu cô, mũi chân ma sát mặt đất tạo thành một cái hố nho nhỏ.

Tạ Đạo Niên lại quay về giường nằm.

Dừng dừng, ý thức vô thức mà nhớ lại, thôi cứ thuận theo tự nhiên đi.

______ Cô sẽ kiên trì bao lâu nhì?

Hôm nay trời nắng đẹp, Tạ Đạo Niên lấy cuốn sách trên giá sách xuống mang ra sân phơi khô, năm nào anh cũng mang sách ra phơi, có rất nhiều truyện tranh biếm họa không còn xuất bản nữa, có hệ liệt Lão Phu Tử, hệ liệt Kim Dung. Trước đây Tạ Vân Bằng không cho anh đọc những bộ truyện vô bổ, bắt anh nghiêm chỉnh đọc sách, khi còn bé Tạ Đạo Niên thường hay chùm trăn bật đèn pin để đọc những bộ truyện đó.

Một cậu bé nghiêm cẩn*, mỗi lần đọc đến tình tiết khôi hài, cũng ôm bụng cười to trên giường. (*nghiêm cẩn = nghiêm túc + cẩn thận)

Đấy là những bí mật của anh.

Tạ Vân Bằng định ra rất nhiều quy củ* cho anh, Tạ Đạo Niên đã sống trong quy củ rất nhiều năm. (*quy củ: tập quán, khuôn phép, thói quen...)

Có ai vừa sinh ra đã nhã nhặn lịch sự chứ? Anh cũng từng có một thời gian hồn nhiên nghịch ngợm.

....

Trước năm mới, đằng trước cửa hàng Vân Phù Cư có một bàn để câu đối, Tạ Đạo Niên ngồi ở trước bàn, nhấc tay viết chữ, có nhiều người đang xếp hàng chọn lựa chiều dài của tờ giấy, sau đó đưa tờ giấy nháp có viết câu đối cần viết câu đối rồi bảo anh viết.

Giá cả đã được niêm yết, anh đã viết nhiều năm, hàng xóm gần xa đều rất quen thuộc, mỗi lần chuẩn bị đến năm mới đều đến đây đặt một câu đối.

Tạ Vân Bằng thỉnh thoảng đi ra nhìn anh, khi mặt trời lên cao thì cầm một cái ô to che cho anh, Trần Lộ pha cho anh một ấm trà la hán *, viết câu đối từ giờ cho đến năm mới, chắc là có thể kiếm được một chút tiền. (*la hán: tác dụng nhuận phế, làm hết khát nước, nhuận tràng, chữa ho, khản tiếng...)

Có mấy cô gái chen lấn, xô đẩy nhau, sau khi đến lượt mình thì đi lên trước bàn câu đối với khuôn mặt xấu hổ.



"Anh Đạo Niên, viết câu đối giúp chúng em với ạ."

Anh đang viết chữ, ngẩng đầu lên nhìn các cô, hỏi "Phòng khách, hay phòng bếp, hay mua cả bộ?" ( Yang: Ý của Niên ca là mua câu đối cho phòng khách hay phòng bếp hay mua cả bộ câu đối.)

"Cả bộ ạ."

Anh dừng bút, "Bao nhiêu mét?"

Mặt cô gái càng đỏ hơn, đem câu đối đã viết ra nháp cho anh, "Hai mét."

Tạ Đạo Niên gật đầu, nhận lấy tờ giấy nháp, sau đó lấy tờ giấy đỏ trên bàn, "Buồi chiều đến lấy."

Các cô gái chưa đi, vẫn đứng ở một bên, nhìn anh viết chữ.

Ở con phố này, dù có nhiều người đẹp trai, nhưng chỉ có anh, tư tư văn văn*, cao ráo, dịu dàng lịch sử, ở xa nhìn qua, liền không chịu được muốn đến gần. (*tư tư văn văn: thành ngữ Trung Quốc, đồng nghĩa với từ nhẹ nhàng, thanh lịch)

Một người như vậy, ngay cả muốn tức giận với anh cũng không được.

Các cô gái một câu lại một câu trò chuyện với anh, Tạ Đạo Niên không muốn tiếp chuyện, nhưng vẫn lịch sự nói một hai câu.

Một lúc sau, có một người phụ nữ dáng người cao ráo đến trước gian hàng, mặc một bộ đồ công sở, tóc búi cao, khuôn mặt xinh đẹp, hút thuốc.

Phụ nữ hút thuốc mà bộ dáng cũng đẹp như vậy sao.

Tạ Đạo Niên cảm thấy bác gái có chút quen mắt, nhưng không nghĩ ra được đã từng gặp ở đâu.

"Chào bác, xin hỏi bác muốn viết gì ạ?"

"Viết cho bác một bộ câu đối, 1 mét 8."

"Ngày mai mới xong, có được không ạ?"

"Được."

Đào Nhạc chưa rời đi, bà đứng ở một bên hút thuốc, nhìn cậu nhóc luôn được con gái mình nhắc đến.



Năm nay rồi mà vẫn còn có người mặc đường trang, kiểu đã được cải cách một chút, tuy mặc nó hợp như vậy, nhưng cũng không mất đi khí chất của bản thân.

Ánh mắt Đào Nhạc rất lợi hại, nhìn lâu như vậy, bà có thể nhìn ra được người tốt hay không tốt.

Cậu nhóc dù bị ánh nhìn của bà soi mói nhưng vẫn thản nhiên, ngồi đoan đoan chính chính*, đầu bút lông vững vàng, lưu loát sinh động như mây bay nước chảy. (*đoan đoan chính chính: mô tả tư thế ngồi đúng - Giữ cột sống thẳng và xương chậu nghiêng nhẹ về phía trước, vai đặt ngay ngắn, không gồng. Xương cột sống thẳng, đầu ở chính giữa và cân bằng với xương sống.)

Đào Nhạc dập tắt điếu thuốc, xoay người bước đi.

Chờ cho đến khi không nhìn thấy bóng dáng nữa, Tạ Đạo Niên mới dừng bút, tự lẩm bẩm, "Sao cứ cảm thấy nhìn quen quen."

.......

Buổi tối, anh thu thập một số thứ mang vào cửa sau, hoa ở Thất Lý Hương đã rụng gần hết, chỉ còn lại lá cây.

Lục Yên ngồi ở cửa sau, bên cạnh có một cái túi to.

Chờ anh đến gần, cô lập tức đứng lên, đôi mắt sáng lên.

Anh dừng lại trước mặt cô, hỏi, "Có chuyện gì không?"

Không hỏi cô xảy ra việc gì không, cũng không hỏi tại sao, mà hỏi, có chuyện gì không?

"Cuối cùng anh cũng dọn hàng về rồi, em đến là để tặng quà cho anh." Cô xoay người mở cái túi kia ta, bên trong là một đống gấu bông, đủ loại. Tạ Đạo Niên nhìn cảm thấy quen quen, đó không phải là mấy con gấu bông ở trong máy gắp thú* bên cạnh nhà anh sao?

(máy gắp thú: Hình như có xuất hiện ở chương 2 rồi mà ta quên không chú thích @@)

Giỏi thật, cô ấy gắp được toàn bộ gấu bông nhà người ta sao?

Lục Yên lấy ra một con gấu bông cậu bé bút chì*, " Cái này gắp mấy lần mới được, tặng anh đó."

(Cậu bé bút chì Shin)

________

Yang: Mấy ngày tới ta có chút việc bận không edit được, khi nào xong việc thì ta sẽ lại edit tiếp nhé, yên tâm là ta không drop truyện đâu ❤.