Lực Vương Huyền Vũ

Chương 9: 9: Gặp Lại Rùa Nhỏ - Điện Lôi Thập Tứ Kích





Sau khi trở về, Nhất Long cho đệ tử nghỉ ngơi một ngày.
Sáng hôm sau, vẫn như những ngày trước, 3 người Tần Minh tập trung và ăn sáng rất sớm.

Nhất Long vẫn như thường lệ, vẽ vòng tròn trận pháp nhưng hôm nay to hơn một chút và có nhiều linh thạch hơn,3 người Tần Minh tập hợp, Nhất Long lại tăng thêm trọng lượng bao cát cho Tần Minh lên 40 ký và đi vào trong phòng đem ra một khối sắt màu đen to lớn hình giống như chiếc búa đặt vào trận pháp.

" Hình như cái này là..." Tần Minh suy nghĩ.
" Đúng vậy, đây là vật từ nhà con, nó quả thật quá nặng, ngay cả ta cũng vất vả mới có thể đem nó từ nhà con về đây.

Từ nay con hãy dùng nó luyện tập, nó sẽ có ích rất lớn đối với con sau này.".

Nhất Long dặn dò.

Tần Minh nhìn khối sắt mà lòng lại mang máng nhớ nhà, nhớ rùa nhỏ, vẻ mặt cảm kích " vâng sư tôn".
" Tần Minh hôm nay con luyện bộ Đã Long Quyền chiêu thứ nhất "Xuyên Giáp Long" đánh vào khối sắt này 2 canh giờ.".
Nhất Long nhìn qua xuân tử và đưa 2 thanh sắt, sau chuôi sắt có một lỗ nhỏ :" Xuân Tử, trong 2 canh giờ, con hãy thay song thủ bằng 2 thanh sắt này, dùng kiếm pháp cố gắn đánh trúng lên người Tần Minh nhiều nhất có thể, 2 thanh sắt này nặng hơn song chuỷ thủ của con rất nhiều đấy.".
Nhất Long lại nhìn qua Thiên Sinh, trong nhẫn không gian lại đem ra một thanh sắt dài khoảng 2 mét : " Thiên Sinh, trong 2 canh giờ,con hãy cầm thanh sắt này luyện chiêu thứ nhất của Vạn Lôi Kích là Điện Lôi Thập Tam Kích đánh lên người Tần Minh mạnh nhất có thể.".
An bài xong, Nhất Long quay người vào phòng, nhập định tu luyện.
3 người Tần Minh nghe theo lời dặn dò, luyện tập chăm chỉ.
Tần Minh xem qua sách rồi đấm quyền vào khối đá, mỗi đấm tay Tần Minh cảm thấy xương giống như vỡ vụn, đau không chịu được, nhưng Tần Minh cố gắng chịu đựng, không muốn phụ lòng của sư tôn.
Xuân tử lúc này cũng cố gắn tung chiêu, 2 thanh sắt đánh tới người Tần Minh, nhưng Tần Minh cũng đang luyện quyền pháp, thân thể di chuyển, khó thể đánh trúng, 10 đòn trúng 1,2 đòn, quả thật, sợi dây này rất khó điều khiển song sắt.
Thiên Sinh cũng xem qua sách rồi dùng thanh sắt đánh mạnh vào lưng Tần Minh nhưng hình như bị yếu đi vài phần vì thanh sắt này hơi nhẹ.

Tuy vậy, cũng đủ khiến Tần Minh đau như có một luồng điện đâm vào cơ thể.
Nhất Long trong phòng nhắm mắt mĩm cười hài lòng.
Buổi trưa ăn trưa xong, Nhất Long đưa cho 3 người Tần Minh 3 chiếc áo bên trong là cát : " Các con từ người vào phòng ta mặc áo này bên trong, sau này mỗi ngày đều mặc nó và đeo bao tay, ngay cả khi ngủ, áo của Thiên Sinh và Tần Minh là 40 ký,áo của Xuân tử là 20 ký,.."
Tần Minh thắc mắc cắt ngang : " Thưa sư tôn, khi con luyện quyền có cần cởi ra không ?".
Nhất Long mĩm cười trả lời : " Con vẫn mặc bình thường, vì áo này rất đặc biệt, nó không làm giảm sức mạnh của những đòn đánh và khi mặc áo ngoài rồi, không ai nhìn biết các con mặc thêm áo bên trong, các con thay xong rồi ra đây chạy 2 canh giờ, chiều nay ăn cơm xong về phòng nghỉ ngơi 1 canh giờ, tối nay trở lại học chữ và minh văn pháp trận.
Cả 3 thay xong ra chạy, hôm nay chạy mệt hơn mọi hôm rất nhiều vì thêm cái áo cát nặng bằng 2 bao tay, người nào người nấy mồ hôi đầm đìa, nhất là Xuân Tử, là thân con gái, tu vi lại kém mà phải mang nhiều vật nặng như vậy để chạy.
Sau 2 canh giờ chạy bộ mệt mỏi, 3 người ngồi nghỉ rồi vào ăn, hôm nay 3 người ăn nhiều hơn mọi khi dù Thiên Sinh và Tần Minh đã lên Tụ Khí cảnh, chắc có lẽ cường độ tập luyện càng cao càng cần nhiều dưỡng chất để bổ sung.

Ăn xong, 3 người ai về phòng nấy.
Tần Minh về phòng, như thường lệ, không bỏ phí thời gian, ngồi nhập định tu luyện.


Trong khi tu luyện, Tần Minh cảm thấy được thức hải của mình đang từ từ ổn định, có thể vào trong thức hải.

Nghĩ là làm, Tần Minh tiến sâu vào trong thức hải
Thức hải Tần Minh bây giờ chỉ mới là một mảnh đất khoảng 2 mét, xung quanh không có gì, Tần Minh tiến lại gần mảnh đất thì bỗng thấy một bóng mờ ảo, Tần Minh nước mắt không kìm được bay tới ôm lấy " rùa nhỏ, đúng là rùa nhỏ rồi " .
Rùa nhỏ cũng cảm nhận được hạnh phúc, vui vẻ vội liế.m nước mắt của Tầm Minh " Chào Tần Minh ca ca!".
Tần Minh giật mình hoảng hốt 2 mắt mở to nhìn rùa nhỏ " ngươi..ngươi đang nói chuyện với ta sao?"
Rùa nhỏ 2 mắt nhìn xuống giống như có điều giấu giếm" Đúng vậy Tần Minh ca ca, giờ ta là linh hồn yêu thú đã ký ước hồn với ca ca nên ở trong thức hải của ca ca nên có thể hiểu suy nghĩ và lời nói của nhau, bây giờ ta có thể ở bên cạnh Tần Minh ca ca rồi, ta rất vui.".

" Nhưng ngươi là rùa đực hay rùa cái để ta tiện xưng hô, ngươi đã gọi ta là ca ca rồi ,ta phải xưng hô cho đúng lễ mới được, với lại ta thấy ngươi hình như lớn hơn không ít rồi.".

Tần Minh sực nhớ nói.
Rùa nhỏ cười to " Hahaha!, ta là rùa đực, ta không biết vì sao linh hồn ta lại có thể phát triển, nhưng trong tiềm thức của ta biết hồn thú khi ký ước, nếu gặp được cơ duyên khách quan thì cũng có thể tiến hoá.".
"Tần Minh ca ca, ta có thứ này cho ca ca.." Rùa nhỏ đang nói thì bên ngoài có tiếng gọi đánh thức Tần Minh.

" Nhị sư huynh, Nhị sư huynh".

Tần Minh mở mắt, thì ra là Xuân Tử sư muội, Tần Minh mở cửa thì thấy cả Nhất Sinh đứng ở đấy.
Xuân Tử lo lắng hỏi " Nhị sư huynh có sao không, ta gọi huynh nãy giờ muốn khàn giọng, đại sư huynh tính phá cửa xông vào đấy.".
" Ta không sao, đại sư huynh, Xuân Tử sư muội, có chuyện gì vậy?" Tần Minh ngơ ngác hỏi.
Xuân Tử lo lắng " Huynh còn hỏi sao, giờ này là giờ nào rồi, đã trễ giờ đến phòng sư tôn học chữ rồi, lão sư thấy huynh chưa đến nên kêu muội và đại sư huynh sang xem huynh có chuyện gì không, thôi, không sao là tốt rồi, mau đi đến phòng sư tôn, đừng để sư tôn lo lắng.".
Lúc này Tần Minh mới giật mình vội vàng xin lỗi Xuân Tử và Thiên Sinh rồi 3 người đi đến phòng Nhất Long.
Nhất Long lão sư thấy Tần Minh lo lắng hỏi : " Con không sao chứ? Ta dùng thần thức xem qua phòng con thấy con nhập định nhưng không phản ứng nên ta kêu Xuân Tử và Nhất Sinh đến xem, có phải vì huấn luyện cực khổ nên mệt không? Nếu mệt thì đừng quá sức, con về nghỉ ngơi thêm đi.".
Tần Minh thấy Nhất Long lo lắng cho mình vẻ mặt Tần Minh tự trách "Thưa sư tôn, con không sao, xin lỗi sư tôn, vì con mà khiến sư tôn và sư huynh sư muội lo lắng, con vẫn có thể học, không cần nghỉ ngơi đâu ạ.".
" Không sao là tốt, không sao là tốt, nếu không sao thì bây giờ chúng ta bắt đầu học, hôm nay ta sẽ dạy là...".