Lực Vương Huyền Vũ

Chương 37: 37: Lục Sư Muội - Thập Lục Đại Thiên Lôi





Trong chánh điện
Lâm Bách Tùng đại trưởng lão tức giận:
"Tiểu tử này lại đánh chủ ý với Tần Minh, đúng là không tự lượng sức."
Nhất Long vô lo:
"Nếu hắn muốn thì cứ để bọn chúng cọ sát với nhau".
Lưu Thanh Thư chưởng môn lên tiếng:
"Chuyện của bọn trẻ cứ để chúng tự giải quyết, môn phái chúng ta cũng khuyến khích các đệ tử cọ sát với nhau để mau tiến bộ, chuyện quan trọng bây giờ là vấn đề mở bí cảnh vào ngày mai."
Phùng Viễn Sơn nhị trưởng lão:
"Cũng rất lâu rồi chưởng môn sư huynh mới có suy nghĩ mở lại bí cảnh của Thiên Đạo Môn, xem ra huynh rất xem trọng bọn trẻ này."
Lưu Thanh thư chưởng môn khẽ gật đầu:
"Chúng ta đã biết việc mở bí cảnh quan trọng như thế nào, đây không phải là Tàng Thư Các để cất giấu những bí tịch và bảo khí thông thường mà còn là những bí tịch có liên quan đến tương lai.
Giống như khi xưa ta chúng ta đã được sư phụ cho vào bí cảnh nhưng món đồ của ta nhận được là bí tịch Nhãn Tâm Giảm Tốc lại không thích hợp với ta mà thích hợp với Đặng Phàm, đệ tử của ta, cũng như Huyền Thiết Thương mà tam sư đệ đã nhận được trong bí cảnh."
Ngô Kim Bằng ngũ trưởng lại vẻ mặt buồn bã:

"Mong sao không có đứa trẻ nào nhận được món đồ tà môn giống như lục sư muội."
Nhắc đến đây, vẻ mặt của Nhất Long trầm xuống, một nét buồn thắm nhuộm qua khuôn mặt.
Huyền Như Ngọc nhìn thấy Nhất Long như vậy cũng thoáng buồn theo.
Lưu Thanh Thư lên tiếng phá tan bầu không khí buồn bã:
"Đó là do số trời định đoạt, chúng ta chỉ có thể cố gắn giúp cho bọn chúng không có tâm ý đi vào con đường tà đạo là được."
Cuộc thảo luận vẫn cứ tiếp diễn.
Ngày hôm sau tại chánh điện, các trưởng lão và sáu người được đi vào bí cảnh đã tập trung lại.

Lưu Thanh Thư đưa mọi người vào trong một mật thất ở dưới tầng hầm bí mật ngay giữa chánh điện.

Phía dưới tầng hầm là một khoảng không rộng tầm hai mươi mét, ở giữa có một vật giống như hòn đá lớn bị xiềng xích xung quanh và có 6 đạo minh văn được vẽ xung quanh hòn đá.
Lưu Thanh Thư dặn bọn người Tần Minh:
"Sau đây chúng ta sẽ khai mở pháp trận này, khi mở pháp trận chúng ta sẽ phải tập trung tất cả tinh thần lực để khống chế bí cảnh không để chúng đóng đột ngột, lúc đó chúng ta không thể cử động hay nói chuyện được, các con mau chóng đi vào trong, mỗi người sẽ được đưa đến một không gian khác nhau và vượt qua khảo nghiệm của bí cảnh để lấy thứ bí cảnh trao tặng cho các con, khi lấy xong lập tức đi ra khỏi bí cảnh nếu không sẽ bị nhốt và bị lạc mãi mãi trong bí cảnh."

Căn dặn xong, sáu người Lưu Thanh Thư đã đi đến 6 phía quanh hòn đá và bắt đầu dùng hồn lực để phá giải minh văn.
Mỗi người trưởng lão hay chưởng môn đều phụ trách một minh văn trong số sáu đạo minh văn quanh hòn đá.
Một lúc sau, tất cả sáu đạo minh văn đều được hoá giải cùng một lúc.

Ngay lục đó, dây xích đã tự động rút ra khỏi hòn đá và hòn đá bỗng nhiên phát sáng, 6 người Lưu Thanh Thư phát ra tia sáng và bắn về phía hòn đá, hòn đá hoá thành một làn khói màu hồng nhạt.
Sáu người Tần Minh lập tức nối chân nhau tiến vào trong làn khói đó, vừa bước vào vài bước thì bổng phát hiện người xung quanh đã biến mất.
Tần Minh tiếp tục tiến thẳng vào trong, đi thêm một lúc thì thấy một đường ra.
Ra khỏi làn khói hồng đó, Tần Minh lập tức bị cuốn vào ảo ảnh, Tần Minh thấy mình đang chiến đấu với rất nhiều bóng đen, những bóng đen kết hợp với nhau tung một chưởng cực mạnh về phía Tần Minh.
Tần Minh nhắm mắt vì nghĩ rằng mình sẽ chết ở đây thì một con chim Phượng Hoàng lao đến đứng trước mặt Tần Minh và đỡ lấy một đòn đó.

Phượng Hoàng lấy hết sức cuối cùng phun ra một ngọn lửa màu đen thiêu rụi vài cái bóng đen và biến trở lại hình dạng người con gái rất đẹp.
Người con gái đó nhìn rất quen thuộc, bổng chốc nước mắt Tần Minh thi nhau tuông ra, Tần Minh một tay đỡ lấy nàng ta một tay cầm rìu Bá Thiên tung chiêu chém cuồng loạn, một nhát chém là một đạo sấm sét kinh thiên đánh xuống những bóng đen còn lại.
Chưa dừng lại ở đó Tần Minh tiến lên phá huỷ tất cả nhà cửa xung quanh, Tần Minh lúc này không thể khống chế cơ thể, trong đầu chỉ suy nghĩ đế việc trả thù, giết chóc.

Tần Minh đuổi đánh những bóng đen từng tên từng tên một đến khi giết được tên cuối cùng mới dừng lại.
Lúc này, người con gái trên tay Tần Minh lấy tay sờ lên mặt Tần Minh và bảo:
"Huynh dừng lại đi...!đừng trở thành bọn chúng."
Nói xong nàng ta từ từ hoá thành những đóm sáng nhỏ và biến mất trên tay của Tần Minh.
Tần Minh trong lòng cảm thấy lòng đau như cắt, rất muốn giết hết người trong thiên hạ nhưng nhớ lại lời nói của người con gái đó mà từ từ thức tỉnh, trở về trạng thái hiện tại.
Tần Minh lúc này mở mắt ra thì thấy một quyển sách đang bay trước mặt.

Tần Minh giơ tay đón lấy và trong đầu lại vang lên những câu thơ rất lớn khiến đầu Tần Minh như nổ tung.
Tần Minh ngồi định thần lại một lúc.

Vài phút sau, đầu Tần Minh đã hết nghe thấy tiếng nói kia, Tần Minh đứng dậy và quay trở lại đám mây hồng.
Cũng trong lúc này, Thiên Sinh đi ra khỏi làn khói hồng đó và cũng gặp ảo cảnh, trong ảo cảnh Thiên Sinh thấy mình và Thiên Hồng cùng phụ mẫu đang tất bật làm thịt mấy con gà rừng mới vừa săn được ở kế bên cánh đồng hoa đủ màu sắc, khung cảnh rất ấm áp, nên thơ.
Bổng nhiên, có hai người tự dưng tiến lại và bắt lấy Thiên Hồng, Thiên Sinh và Thiên Cảnh cố gắng ngăn lại nhưng hai người họ quá mạnh, Thiên Sinh lấy Huyền Thiết Thương ra và tung chiêu Điện Lôi Thập Tam Kích, Song Long Lôi Điện lên hai ngượi họ, bọn hắn liền sử Thú Hoá Cuồng Nộ, một người biến thành một con báo hung tợn, một người biến thành một con cá sấu hung ác, cả hai trên miệng loang đầy máu tươi.
Thiên Sinh bổng nhớ chúng là người của Tà Môn, hai tay Thiên Sinh nắm chặt, cơn thù hận ập đến khiến Thiên Sinh không còn lý trí.
Thiên Sinh điên cuồng bay vào hai con dã thú mà ra đòn quyết liệt, cuộc chiến khốc liệt xảy ra, Thiên Sinh sử dụng tất cả chiêu thức cường đại nhất nhưng vẫn chỉ làm cho hai con dã thú kia bị thương nhẹ.
Thiên Sinh trong vô thức sử dụng thất thứ ba trong Vạn Lôi Kích là Song Long Hợp Nhất, Thập Lục Đại Thiên Lôi.

Hai con rồng điện bay lên không quấn lấy nhau và biến thành một con rồng điện khổng lồ và bay vọt xuống Huyền Thiết Thương của Thiên Sinh, Huyền Thiết Thương cũng thay đổi hình dạng, một hình rồng vây quanh thân huyền thiết thương nhìn rất đẹp, xung quanh toả ra những luồng điện nhỏ.

Thiên Sinh gọi đây là Điện Long Thiết Thương.
Thiên Sinh cầm thanh Điện Long Thiết Thương bữa từng kích xuống hướng hai con dã thú, mỗi một kích kéo theo một đạo sấm sét cực mạnh giáng xuống đầu bọn chúng, từng đạo từng đạo thi nhau đánh xuống đến kích thứ mười đã biến bọn chúng thành tro bụi nhưng Thiên Sinh vẫn chưa dừng lại mà đánh tiếp vào tro bụi của bọn chúng, đến khi Thiên Hồng phóng đến giữ chặt thanh thương và gọi Thiên Sinh tỉnh lại.
Thiên Sinh nhìn thấy Thiên Hồng tâm trí liền khôi phục, Thiên Hồng nở một nụ cười đã lâu rồi Thiên Sinh mới nhìn thấy :
"Tiểu đệ của ta đừng vì ta mà lầm đường lạc bước, đệ nhìn đi, cánh đồng hoa đẹp biết bao đã bị đệ tức giận đập phá chỉ còn lại một nhánh, nếu đệ đem theo bộ dạng như lúc nãy để đi trả thù giúp ta thì ta không cần, vì như thế đệ cũng sẽ biến thành bọn chúng, trở thành Ma Tu.
Nếu đệ thật lòng muốn trả thù cho ta thì đầu tiên phải đánh tan cái ma tâm trong lòng đệ trước, khi đó ta mới an lòng."
Thiên Hồng đi đến hái bông hoa tường vy cuối cùng kia và đưa cho Thiên Sinh:
"Một bông hoa đẹp nhất khi nó ở một mình nhưng không thể nào tạo thành vẻ đẹp khi còn nằm trong một rừng hoa."
Thiên Sinh đón lấy cánh hoa, Thiên Hồng từ từ biến thành đóm sáng nhỏ và biến mất, Thiên Sinh muốn giơ tay ngăn lại nhưng trong đầu lại vang lên tiếng nói của Thiên Hồng.
"Đệ đừng níu kéo, đệ hãy nhớ ta mãi mãi sống trong tâm trí của đệ, lúc đệ cô đơn nhất ta sẽ đến bên an ủi đệ."
Thiên Sinh từ từ mở mắt ra, 2 hàng nước mắt lăn dài trên má của Thiên Sinh, trên tay còn cầm một bông hoa tường vy, trước mặt là một cuốn sách đang bay lơ lững, Thiên Sinh vội lau nước mắt và đón lấy quyển sách:
"Đại ca hãy yên tâm, ta nhất định sẽ trả thù cho ca, ta sẽ không để mình trở thành bọn chúng, rồi sẽ có một ngày ta khiến huynh có thể an tâm để đi đến thiên đường."
Nói xong Thiên Sinh tay cầm bông hoa tiến về phía làn khói màu hồng ,từ từ đi ra khỏi bí cảnh.