Lục Tổng Phu Nhân Mất Trí Nhớ Rồi!

Chương 77: 77: Rõ Ràng Là Anh Muốn Hôn Em Lại Còn Kiếm Cớ!






Lục Ngạn thoáng hiểu ra được suy nghĩ của Lâm Huyền.

Anh đặt cây bút đang cầm trên tay xuống bàn, ánh mắt nhìn cô tràn ngập ý cười.

"Vậy nên...!em đang ghen sao?"
"Ha ha, em giống như là người như vậy sao? Em mới không thèm ghen đâu." Lâm Huyền ngại ngùng quay mặt, cô còn định đi đến chỗ khác thì tay đã bị anh bắt lại.

Lục Ngạn dùng sức kéo cô về phía mình.

Lâm Huyền mất thăng bằng, cả người lảo đảo ngồi lên chân anh, tay thuận theo vòng qua cổ anh.

"Anh..." Lời con chưa nói xong, đôi môi mềm mại của Lâm Huyền đã bị Lục Ngạn hung hăng hôn lấy.

Cạch! Là âm thanh của tiếng mở cửa.

Bên ngoài, một người đàn ông trung niên tiến vào.

Nhìn cảnh tượng trước mắt, người đàn ông nọ bỗng cứng đờ người, chân chôn tại chỗ không cách nào động đậy.

Lâm Huyền vội vàng đẩy Lục Ngạn ra.

Cô ngại ngùng chạy nhanh ra khỏi phòng giám đốc, cánh môi vì bị hôn mà đỏ ửng lên.

Lục Ngạn cong cong khóe môi.


Nhìn dáng vẻ thất thố này của cô không hiểu sao anh lại cảm thấy vô cùng đáng yêu.

Chính xác là dáng vẻ ăn trộm bị người ta bắt gặp.

"Khụ, khụ." Lục Ngạn che miệng lại ho nhẹ hai tiếng.

Người đàn ông kia lúc này mới giám cất bước đi tới.

Anh ta đặt bản báo cáo lên bàn Lục Ngạn, không dám ngẩng đầu lên.

Lúc nãy anh vừa phá hỏng chuyện tốt của giám đốc, thật sự sợ rằng sẽ bị giám đốc ăn tươi nuốt sống.

[...]
Lâm Huyền tới phòng nghỉ của Lục Ngạn ngồi một mình.

Cảnh tượng lúc nãy quả thật xấu hổ, bây giờ cứ mỗi lần nghĩ lại là hai má Lâm Huyền lại càng thêm một tầng đỏ ửng.

Ở chốn công sở hôn nhau, bị nhân viên nhìn thấy.

Ôi chao, da mặt Lâm Huyền xưa nay đã mỏng, làm sao chịu đựng được kích thích lớn như vậy?
Ngược lại là Lục Ngạn, mặt anh một chút cũng không đổi sắc.

Lúc đó đã nghe tiếng mở cửa còn cố tình không buông cô ra, anh rốt cuộc muốn cô ngại chết sao!
Lâm Huyền vò đầu bứt tai, cố quên hết những gì vừa xảy ra.

Cô định đi tới uống một cốc nước để ổn định lại tinh thần nhưng trong bình lại hết không còn một giọt.

Vừa hay bên ngoài có trợ lý của Lục Ngạn đi tới, cô bèn nhờ vả một chút.

"Chị ơi, có thể lấy cho tôi một ít nước không? Ở đây hết nước rồi."
"Phu nhân muốn uống gì, là nước ngọt hay nước lọc?" Nữ trợ lý kia hỏi lại.

"Tôi không uống nước ngọt có ga, chị lấy cho tôi một chai nước lọc nhé, cảm ơn."
Cô gái kia vui vẻ gật đầu sau đó nhanh chóng đi lấy nước cho cô.

Lâm Huyền đi lại vào trong phòng, tùy tiện lấy điện thoại ra xem tin tức một chút.

Đã khá lâu cô không quan tâm đến mấy tin tức trong giới giải trí lắm, cũng không biết có xảy ra chuyện gì không?
Lướt lướt một hồi, tay của cô bỗng cứng đờ lại.

Hiện tại trên newfeed của cô hiển thị đầy rẫy gương mặt của Lục Cảnh.


Trong hình, Lục Cảnh cùng một cô gái đang sóng vai đi vào bệnh viện.

Mà cô gái trong bức hình không ai khác chính là Lâm Huyền.

Hôm đó hai người bọn họ đi mua đồ ăn sáng, chắc là không cẩn thận để phóng viên theo dõi.

Lâm Huyền lướt vào phần bình luận, đa số mọi người đều đang tò mò về danh tính của cô gái kia.

Nhiều người qua đường hóng hớt còn không quên góp ý một chút, nói rằng cô gái kia có khả năng là bạn gái của Lục Cảnh.

Tập thể fan bạn gái của Lục Cảnh như muốn nổi điên lên rồi.

Fan 1: Cô gái trong bức hình kia là ai đây? Đeo khẩu trang che hết gương mặt rồi.

Fan 2: Rốt cuộc là yêu tinh phương nào lại có thể mê hoặc được nam thần của chúng ta đây.

Fan 3: Mọi người bình tĩnh một chút, còn chưa chắc là bạn gái mà.

Không phải anh yêu của chúng ta có em gái sao?
Lâm Huyền đập tay vào trán.

May mà hôm đó cô cẩn thận, còn đeo khẩu trang, nếu không thì hôm nay xác định bị chửi cho không toàn thây rồi.

Tiếng gõ cửa từ bên ngoài vang lên.

Lâm Huyền nhận lấy nước lọc trên tay của trợ lý, sau cùng còn không quên cảm ơn.

"À đúng rồi.

Phu nhân, giám đốc gọi cô vào trong."

Lâm Huyền gật đầu, ngay sau đó liền ngoan ngoãn đi vào phòng làm việc xủa Lục Ngạn.

Cô cẩn thận đóng cửa lại, phòng trừ trường hợp có người không gõ cửa đã tiến vào như lúc nãy.

Lâm Huyền đi tới trước mặt của Lục Ngạn, trên mặt tràn ngập vẻ hờn dỗi.

"Làm sao?"
"Anh còn hỏi à? Anh hại em xấu hổ chết đi được." Lâm Huyền uống một ngụm nước lọc, không ngừng trách móc Lục Ngạn.

"Còn không phải tại em ghen sao? Anh chỉ muốn lấy lòng em thôi."
Lục Ngạn sắp xếp lại đồ đạc trên bàn.

Anh nhìn vào đồng hồ, bây giờ đã là giữa trưa, cũng nên đi ăn rồi.

"Em ghen lúc nào? Rõ ràng là anh muốn hôn em còn kiếm cớ!"
"Được.

Là anh muốn hôn em." Lục Ngạn cong môi cười, bàn tay nhẹ nhàng xoa đầu cô.

"Trưa nay em muốn ăn gì? Anh dẫn em đi coi như đền tội."
Nhắc đến ăn, hai mắt Lâm Huyền lập tức tỏa sáng.

Trong đầu cô hiện lên vô vàn cao lương mỹ vị, trong lúc nhất thời không biết nên ăn món nào cho phải..