Một lát sau, Lục Ngạn từ trong phòng tắm đi ra.
Trên người anh mặc một chiếc áo len rộng màu nâu đất, tóc ướt nhẹp rũ xuống vầng trán.
"Em chưa ngủ à?"
"Em ngủ không được..."
Lâm Huyền ngồi dậy, ánh mắt lờ đờ mệt mỏi.
Tất cả đều tại anh đánh thức cô.
Nửa đêm nửa hôm vậy mà mò vào phòng chỉ để nói ba chữ Anh nhớ em cơ.
"Hay là chúng ta làn chuyện gì đó để thời gian trôi nhanh một chút đi."
Lục Ngạn nhìn chằm chằm vào mắt Lâm Huyền.
Không hiểu sao anh lại rất thích trêu chọc cô.
Vẻ mặt vừa ngại ngùng vừa xấu hổ đó thật sự rất đáng yêu!
"Cũng khuya rồi, anh mau đi ngủ đi."
Lâm Huyền nuốt một ngụm nước miếng.
Cô nằm xuống ngoan ngoan ngủ yên.
Nếu nói chuyện cùng anh thêm một lát nữa không biết lại nói đến loại chuyện gì nữa.
"Không phải em vừa nói ngủ không được à?
"Bây giờ ngủ được rồi."
"Nhưng anh lại ngủ không được."
Lâm Huyền hít vào một ngụm khí lạnh.
Cô tức giận ngồi dậy mặt đối mặt cùng Lục Ngạn.
"Lục Ngạn, anh rốt cuộc muốn cái gì hả?"
Lục Ngạn nhìn vẻ mặt tức giận của Lâm Huyền, trong lòng đột nhiên có chút giận dỗi.
Anh tự giác nằm xuống giường sau đó đắp chăn phủ kín lên người, mỉm cười nhìn cô.
Lâm Huyền cụp mắt nằm xuống, cố gắng cách xa Lục Ngạn hết cỡ.
Thế này là xong rồi, làm sao mà cô ly hôn được đây? Lục Ngạn rõ ràng đã thích cô rồi còn gì? Vẻ mặt ngoan ngoãn lúc nãy của anh trong thật là mất hình tượng mà!
Lục Ngạn nằm sát vào người Lâm Huyền sau đó ôm cô từ sau lưng.
Lâm Huyền không muốn phản kháng nên cứ mặc kệ anh.
Dù sao bây giờ phản kháng hay nằm yên thì vẫn vậy à, sẽ không khiến anh ghét cô thêm được mấy phần đâu.
Rõ ràng cô đã cố gắng hết sức để anh ghét mình rồi, nhưng nào ngờ được nó lại phản tác dụng? Bây giờ thì tốt rồi, cho dù cô có muốn tránh xa anh cũng không được nữa.
Nhưng chẳng lẽ cô lại cứ như vậy mà không làm thêm điều gì khác? Lục Ngạn bây giờ thích cô e rằng chỉ là cảm xúc nhất thời, hoặc là tính chiếm hữu của đàn ông đối với người phụ nữ của mình mà thôi.
Vậy nên lâu dần anh sẽ đam ra chán ghét cô như lúc đầu, mọi việc lại bắt đầu quay lại quỹ đạo vốn có của nó.
[...]
Sáng hôm sau, Lâm Huyền dậy từ rất sớm.
Ngay sau đó Lục Ngạn cũng từ trên lầu đi xuống, khuôn mặt anh lạnh lùng không cười lấy một cái, đối với dáng vẻ của ngày hôm qua hoàn toàn khác nhau.
"Anh dậy rồi à?"
Lục Ngạn mỉm cười một cái với Lâm Huyền.
Anh ngồi xuống bàn chuẩn bị ăn sáng, lại như nhớ ra công việc của mình, anh ngẩng đầu lên như định nói với cô gì đó.
"Sắp tới công việc của anh hơi bận, sẽ không thường xuyên ở nhà cùng em được."
"À.
Em biết rồi."
Lâm Huyền gật gật đầu, cũng không hiểu vì sao mới sáng sớm mà tâm trạng của Lục Ngạn đã không tốt rồi.
Tuy rằng anh nói chuyện với cô rất dịu dàng nhưng vẻ mặt lại không tốt một chút nào.
"Anh có tâm sự à?"
"Không có gì đâu? Công ty xảy ra một chút việc mà thôi."
Lâm Huyền mím mím môi, cô gật đầu một cái rồi cũng không nói gì nữa.
Công ty xảy ra chuyện, anh ấy không vui cũng là điều dĩ nhiên.
Lâm Huyền thầm tự nhủ bản thân không được làm gì khiến Lục Ngạn khó chịu.
Sau khi ăn xong, Lục Ngạn nhanh chóng đi đến công ty trước.
Lâm Huyền ở nhà không biết làm gì bèn lướt xem một chút tin tức giải trí.
Đập vào mắt cô là bản tin chỉ mới vừa được đăng cách đây mười lăm phút.
Nữ Minh Tinh Tống Thanh Ca Cùng Giám Đốc Công Ty Lục Thị Có Tư Tình.
[Kèm ảnh chụp Tống Thanh Ca cùng Lục Ngạn đi vào một nhà hàng.]
"Hóa ra công ty có việc bận mà anh nói là cái này sao?"
Lâm Huyền lấy tay che miệng.
Dù biết rằng Lục Ngạn hiện tại thích mình chỉ là thú vui nhất thời nhưng khi nhìn thấy anh đi cùng cô gái khác, Lâm Huyền cũng có chút chạnh lòng.
Cô thở dài một hơi.
Bây giờ càng có thêm một lý do nữa để cô không phải sa chân vào tình yêu của anh rồi.
Nếu như anh đi cùng Tống Thanh Ca thì cứ nói với cô một tiếng, vì sao phải nói dối là công ty bận việc chứ?
Lâm Huyền che tay lên mắt mình, cô cảm giác sống mũi có hơi cay cay.
Có thể là tình cảm trước kia còn lưu lại trong người.
Chỉ là bây giờ Lâm Huyền đã mất trí nhớ, nhất thời cũng không thể chân chính cảm nhận được sự chua chát trong lòng.
"Vì sao mất trí nhớ rồi cũng không thể khiến tình cảm trong lòng mình biến mất? Mình rõ ràng không đau lòng một chút nào, vì sao nước mắt lại chảy?"
Lâm Huyền ngửa mặt lên trần nhà để nước mắt không rơi xuống.
Cầu trời cho cảm xúc lạ lùng này biến mất thật nhanh đi!
Lâm Huyền lướt xuống đọc bình luận.
Đa phần đều cho rằng hai người rất đẹp đôi, trai tài gái sắc như vậy, về chung một nhà cũng không lấy gì làm lạ.
Lâm Huyền tắt điện thoại sau đó lau sạch nước mắt trên mặt mình, để người khác nhìn thấy thì không ổn cho lắm.
Lâm Huyền tắt điện thoại để sang một bên.
Cô bật ti vi lên xem để giết chút thời gian, cũng coi như là giải tỏa tâm trạng.
Nhưng thật không ngờ đến ngay cả trên ti vi cũng đang nói về tin tức kia.
Lâm Huyền uống một ngụm nước ép, cũng không có ý định chuyển kênh.
Tiểu Thúy bưng ra một dĩa trái cây, ánh mắt trong lúc vô tình lại chạm phải tin tức đang chiếu trên ti vi kia.
"Thiếu...!thiếu phu nhân."
"Ừ." Lâm Huyền nhàn đáp lại, tuy không nhìn thấy gương mặt của Tiểu Thúy ở phía sau nhưng rõ ràng Lâm Huyền vẫn có thể hình dung ra biểu cảm bàng hoàng và ngạc nhiên ấy.
"Chắc là có hiểu lầm gì ở đây rồi.
Tin tức này cũng có khi không phải thật đâu, dù sao họ cũng nói chỉ là nghi ngờ.
Vậy nên thiéu phu nhân đừng buồn nhé."
Lâm Huyền cười nhạt một cái, cũng không hề có ý định đáp lời Tiểu Thúy.
Chỉ đơn giản là cô không biết nói gì mà thôi.
Buồn thì cũng không buồn, mà nói không buồn thì lại thành ra nói điêu.
Lâm Huyền lại tiếp tục nhìn vào màn hình ti vi.
Trước khi chuyển sang tin tức khác, bản tin còn chiếu lại mấy tấm ảnh mà Tống Thanh Ca cùng Lục Ngạn đi vào nhà hàng.
Nhìn đến đây, nước mắt Lâm Huyền bỗng dưng rơi xuống từng hạt.
Cô lấy tay lau nước mắt, trong đầu thầm khó hiểu.
Vì sao nước mắt của cô lại tự rơi chứ? Rõ ràng cảm xúc của cô vẫn bình thường mà?
Tại sao chứ? Trong đầu Lâm Huyền lặp đi lặp lại câu hỏi đó.
Đầu cô bỗng nhiên có chút đau, cô lấy tay xõ xoa thái dương một chút, cố gắng cầm cự.
Một lúc sau, có thể vì quá đau mà Lâm Huyền lấy hai tay lên ôm đầu.
Cô nhắm nghiền hai mắt, cơ thể bây giờ khó chịu đến cực độ.
Lâm Huyền đứng dậy đi lên phòng nằm nghỉ một chút nhưng tình trạng vẫn chẳng tốt là bao.
Cô lắc lắc đầu, những hình ảnh xa lạ không ăn khớp bỗng dưng ùa về trong trí óc.
Lâm Huyền thở ra một hơi sau đó ngất lịm trên giường mà chẳng ai hay biết.
[...]
Tiểu Thúy nhiều lần gõ cửa nhưng không nghe thấy Lâm Huyền đáp lời.
Nghĩ đến việc thiếu phu nhân hồi sáng có vẻ khá đau lòng vì thiéu gia nên chắc là muốn yên tĩnh một mình.
Vậy nên Tiểu Thúy không dám mạn phép gõ cửa thêm lần nào nữa.
Đến tận khuya thì Lục Ngạn mới trở về.
Anh vào phòng tắm rửa xong xuôi thì đột nhiên phát hiện Lâm Huyền không có ở trong phòng..