Lục Tổng, Em Không Dám!

Chương 37: Tặng em đấy(6)




Lục Tề làm động tác mời Nhã Lý ngồi chứ không phải kéo ghế để cô ngồi. Cô có phần cảm thấy mất mát. Nhưng lại bị những suy nghĩ tích cực vực lại mấy phần tự tin của cô. Cô cười thật tươi sau đó ngồi xuống ghế đối diện với anh.

Lục Tề đẩy menu đến trước mặt Nhã Lý. Cô tự nhiên nhận lấy, mặt cũng liếc về phía Bá Uy cũng đang có menu tương tự, không khỏi cảm thấy khó chịu.

Biết anh không thích hải sản nên phần lớn Nhã Lý gọi những món thịt. Có lẽ vì Nhã Lý là khách nên Bá Uy hầu như không gọi thêm món. Anh cau mày kéo menu trong tay người phục vụ đã được cô trả lại đến trước mặt, gọi một loạt những món ăn mà Bá Uy thích, nhưng những thức ăn đó đều là hải sản. Nhã Lý không khỏi trợn tròn mắt nhìn anh.

“Tề, không phải anh không thích hải sản sao?”

“Ai nói, cô Phương chắc là nghe lầm rồi. Tôi rất thích hải sản” Sự thật đúng như lời Nhã Lý nói. Anh không thích hải sản cho lắm, nhưng người bên cạnh lại rất thích, anh không nỡ nhìn cô ăn không ngon, nên ăn hải sản đối với anh cũng không có gì đáng ngại.

Còn về Nhã Lý, cô nhớ khi còn đại học, cô có dịp đi ăn cùng với ăn trong một tiệm hải sản. Anh ăn rất ít, cô nghĩ anh khiêm tốn nhưng anh lại nói anh không thích hải sản. Câu nói nghe như vô tình của anh nhưng lại khảm sâu vào lòng cô. Như thế lại không biết khi nào anh lại đổi sở thích thích ăn hải sản này. Hay cũng có thể là vì lúc đó anh không muốn cùng ngồi ăn với cô.

Trong khi chờ đợi thức ăn đưa lên. Nhã Lý nhận ra từ đầu đến giờ giới thiệu đối phương, cô bèn hỏi Lục Tề.

“Tề, anh vẫn chưa giới thiệu cô gái bên cạnh cho em nha. Thật xinh đẹp quá!” Cô cười cười hướng về phía Bá Uy tiếp lời.

“Xin chào! chị là Phương Nhã Lý. Em khoá dưới của anh Tề khi còn ở đại học”

Bá Uy gật đầu một cái tỏ ý đã nghe. Rồi cũng cười nói “Chào chị, em là Bá Uy”

Bá Uy?? nghe quen quá! hình như có nghe qua ở đâu rồi.

“Tên rất đẹp! là em gái của Tề sao??”

“Không, tôi không có em gái” Tiếng của Lục Tề nãy giờ đang im lặng lại vang lên. Không cho Bá Uy cô cơ hội trả lời Nhã Lý.

“Vậy sao??? vậy đây là...” Nhã Lý hơi nheo mắt hỏi.

Anh chậm rãi dựa lưng vào thành ghế. Một tay vòng lấy eo cô ôm vào lòng “Người con gái của tôi” Anh nhìn xuống cô, tuy vẫn là khuôn mặt lạnh lùng, nhưng trong đôi mắt có bao nhiêu dịu dàng nhìn cô.

Nhã Lý như bị ai đó đổ lên người một gáo nước lạnh. Thì ra trước giờ chỉ là một mình cô tự đơn phương tự suy diễn. Thì ra trước giờ chỉ là có mỗi cô đang đóng phim trong đoạn tình hai người. Thì ra trước giờ trong lời nói của anh luôn có ngụ ý, nhưng không phải dành cho cô, là dành cho cô gái ngồi trước mặt này. Tim cô như bị đâm một nhát thật sâu. Sâu đến không thể rút ra. Khuôn mặt cô hơi tái nhợt, thật gắng gượng mới nở được nụ cười yếu ớt tràn đầy vẻ đau xót.