Lục Tổng, Em Không Dám!

Chương 20: Thay em ra mặt(7)




Tiếng chuông của vang lên, cô chạy nhanh ra đến cửa. Tay với lấy định mở nhưng không ngờ lại bị người bên ngoài nhanh một bước mở ra. Khiến cô đâm thẳng vào lồng ngực rắn chắc. Cô lảo đảo rồi té xuống đất, kết quả là hai mông cô đáp cánh không thương tiếc vào nền nhà lạnh lẽo.

"Vội như vậy là vì muốn gặp tôi sao?"Anh nhìn cảnh trước mắt, nhếch mép cười.

"Anh? Em mới không thèm" Anh đưa tay bế cô lên rồi ôm đi vào phía trong nhà. Ngồi xuống ghế sofa sau đó thuận tiện đặt cô ngồi lên đùi mình. Hai mắt anh và cô đối diện nhau.

Nhìn anh có vẻ rất mệt mỏi. Trên cổ áo sơmi trắng kia còn có dính một ít bẩn. Hai mắt tuy quầng thâm không hiện rõ nhưng rất rõ ràng nhìn thấy anh có vẻ rất bận đến nỗi không có thời gian nghỉ.

Chắc là khi xuống máy bay lại vội vàng đến chỗ cô. Anh con fkhông thèm nghỉ ngơi sao?

Cô bất giác ôm anh, tựa vào vai anh.

Anh nhẹ nhàng xoa tóc cô nói "Có nhớ tôi không?"

Cô ngẩng đầu liếc anh một cái rồi tuông ra chữ "Không!"

Sau đó lại bổ sung thêm câu "Không có anh rất thoải mái"

Anh nâng cằm cô lên, ánh mắt anh nhìn cô với vẻ say đắm, còn có ngọn lửa đang cuồng nhiệt cháy kia "Thật?" anh phun ra một chữ.

Cô nhẹ giọng đáp "ừm"

Anh liền đặt một nụ hôn đầy mãnh liệt lên môi cô. Anh mút thật mạnh như muốn mút lấy hết tất cả vị ngọt kia. Lưỡi anh hòa quyện, khuấy đảo khoang miệng cô. Làm cô mê luyến không dứt. Hai người cứ thế hôn nhau cho đến khi cảm thấy thiếu hơi.

Xa nhau mới mấy ngày mà đối với anh như mấy thế kỉ. Anh thật nhớ đôi môi này!

Anh cất giọng khàn khàn sau nụ hôn kia "Tôi rất nhớ em"

Câu nói ngọt kia bất giác khiến cô đỏ ửng cả mặt "Vì sao không gọi điện cho em" nếu anh nói nhớ, thì vì sao không gọi điện thoại cho cô chứ?

"Không phải là để về sớm với em sao?" Giọng nói anh tuy lạnh nhạt, nhưng lại tràn đầy ngọt ngào.

Anh nhìn cô, càng mê đắm. Lại nhịn không nổi tiếp thêm cô một nụ hôn.

"Thật ra trên máy bay, việc đầu tiên tôi nghĩ tới chính là hôn em như thế này khi trở về" anh vuốt nhè nhẹ má cô.

Cô lúc này càng thêm đỏ mặt. Im lặng nhìn anh mà không trả lời.

Sau một hồi lâu trao đổi đưa nhau những cái nhìn tình cảm. Anh đột nhiên kéo cô ra khỏi căn hộ.

"Chúng ta đi đâu?" cô vất vả vừa chạy theo anh vừa hỏi

"FCC" anh lành lạnh phun ra một chữ.

"Đến đó làm gi?" Cô vẻ không hiểu hỏi.

"Dẫn em đi dạo"

Trong lúc chờ lên máy bay anh nhàm chán nên mở tin tức ra xem. Vô tình thấy được một loạt tin nóng hổi. Trong đó cái tin khiến anh chú ý lại là cái tin cô hẹn hò kia. Sở dĩ hôm đó khi lão bà nhà anh trở về có gọi điện cho anh nói chuyện. Anh cũng biết mọi việc như thế nào nhưng việc anh không chấp nhận nổi chính là hôm đó cô không dùng tiền anh đưa. Được! Nếu cô không dùng thì hôm nay anh sẽ dùng thay cô.