Vạn Kiều Bá Uy là cô con gái của gia đình coi là khá giả đi. Ba mẹ cô là công nhân viên chức nhà nước. Hai người họ chỉ có một đứa con là cô, chỉ vì mẹ cô hồi trước khó sinh đến nỗi gần mất mạng nên cô rất được yêu thương chiều chuộng.
Cô có người ông nội lúc trước kinh doanh bất động sản hiện tại thì không còn nữa nhưng tiền ông gom góp được không những có thể mua một căn biệt thự lớn mà còn có thể nuôi gia đình cô sống an nhàn đến già.
Nên cô cũng như bao tiểu thư khác. Được ăn ngon mặc đẹp, được học trường tốt.
"Uy Uy! Con dậy mau, hôm nay là ngày tốt nghiệp của con mà còn muốn ôm giường sao?" Tiếng mẹ Vạn Kiều từ cửa phòng vọng vào. Nhưng ai đó không những dậy mà vẫn nằm thẳng cẳng ngủ trên giường.
Bà còn phải dự lễ tốt nghiệp sau đó còn có cuộc họp không thể chậm trễ. Mà con bé này đến giờ vẫn chưa rời giường. Thật tình, đã 20 rồi chứ còn nhỏ đâu?
"Tiểu Uy ở đây" Mạt Huyền vẫn tay gọi cô.
Từ đằng xa có nhóm đông khoảng 7-8 người nhìn về phía Bá Uy. Thì ra mọi người đã đến đông đủ.
"Huyền! Mọi người có vẻ đến sớm nhỉ?" Cô cười hì hì vừa nói vừa chạy lại.
"Cô bé ngốc! Không có ai ngủ nướng như em đâu. Đừng đánh đồng bọn chị" Mạt Huyền nhẹ cốc đầu Bá Uy một cái.
"Cô bé ngốc, chúng ta hôm nay đã là sinh viên ra trường rồi. Sau này ắt hẳn ít liên lạc thì cũng đừng quên bà chị già này nhé" Mạt Huyền mặt giả đau đớn ôm ôm Bá Uy.
"Không có không có. Em và chị nhất định phải liên lạc. Phải chung một chỗ a" Bá Uy nũng nịu dụi đầu vào ngực Mạt Huyền.
"Ai da! xem ra Tiểu Uy của chúng ta bị bà già làm hư rồi. Tiểu Uy em nhất định không được theo chiều hướng xấu Mạt Huyền tạo. Nhất định không dược. Mau, mau lại đây với anh!" Trần Nam Hoa là người anh thân thiết của Bá Uy như Mạt Huyền.
Bá Uy nhẹ nhàng bỏ người Mạt Huyền ra. Chạy qua nắm lấy cánh tay của Trần Nam Hoa "Anh Nam Hoa, anh cũng nhất định không được quên em"
"Tất nhiên rồi cô bé" Trần Nam Hoa khẽ búng vào trán Bá Uy một cái. Cô khẽ nhăn mày kêu đau.
Sau đó, cầm đầu đám người này là Mạt Huyền bay lại đánh Trần Nam Hoa "Dám bắt nạt tiểu bảo bối của chúng tôi này"
"Mọi người thật thương em a" Bá Uy cảm động nhìn họ rưng rưng.
"Tiểu bảo bối của chúng ta không thương em thì thương ai? lại nói phải cám ơn cái đầu của em quả thật thông minh hơn người nên em mới học đại học sớm. Tụi chị mới gặp bảo bối em a" Thiện Tần Nhi xoa đầu Bá Uy, nhẹ véo hai má trắng hồng kia rồi nở một nụ cười.
"Em thương mọi người lắm. Em không muốn xa mọi người đâu a"