Lục Tiểu Phụng

Chương 110: Chảo dầu






Kiện mã hí lên, chạy nhanh về phía trước.



Ba người đều đã ngồi xuống, lạnh lùng nhìn Lục Tiểu Phụng, một là Cao Đào, một là Hải Kỳ Khoát.



Người thứ ba không phải là Biểu Ca, là Đỗ Thiết Tâm.



Gầm xe giáp tầng vốn rõ ràng chỉ có Biểu Ca một người ở đó, hiện tại ngược lại thiếu đi mất y. Y đi đâu mất rồi?



Ba người này làm sao đến đây? Người đánh xe phía trước là ai?



Có phải là gã đánh xe đáng lý ra đã đi mua rượu rồi không?



Lục Tiểu Phụng bỗng cười cười, chàng muốn nói, mà nói không ra lời.



Bọn họ điểm huyệt, thủ pháp rất nặng, những thớ thịt trên gương mặt chàng đã cứng ngắc tê dại, không những nói không ra lời, còn cười không muốn nổi.



Bọn họ hiển nhiên không muốn nghe chàng nói, cũng không muốn thấy chàng cười, nhưng đợi đến lúc bọn họ muốn chàng nói chuyện, chàng không muốn nói cũng không xong.



Bàn tay của Đỗ Thiết Tâm mở ra, rồi nắm chặt lại. Ngón tay lão làm phát ra một loạt tiếng động như pháo trúc.



Cao Đào nhìn bàn tay lão, bỗng hỏi :



- Người làm Đường chủ Hình đường tổng cộng được bao nhiêu năm rồi?



Đỗ Thiết Tâm nói :



- Mười chín năm.



Cao Đào hỏi :



- Dưới tay ngươi, có kẻ nào dám không nói thật không?



Đỗ Thiết Tâm nói :



- Không.



Cao Đào hỏi :



- Nghe nói ngươi vốn rất có nhiều cơ hội, có thể làm tổng thủ lãnh, tại sao ngươi không chịu làm?



Đỗ Thiết Tâm đáp :



- Bởi vì Hình đường thú vị hơn.



Cao Đào hỏi :



- Bởi vì ngươi thích nhìn người khác chịu tội?



Đỗ Thiết Tâm nói :



- Đúng vậy.



Cao Đào bật cười. Hải Kỳ Khoát cũng bật cười. Tiếng cười của hai người tựa như đồ sắt rỉ sét ma sát với nhau, làm người khác nghe muốn ớn cả răng.



Hải Kỳ Khoát cười nói :



- Ta cũng muốn xem thử thủ đoạn năm xưa của hắn ra sao.



Cao Đào nói :



- Ngươi sắp thấy bây giờ đây.



Hải Kỳ Khoát hỏi :



- Hình đường đã chuẩn bị sẵn sàng rồi sao?



Cao Đào gật gật đầu.



Hải Kỳ Khoát nói :



- Nghe nói, phản đồ của ba mươi sáu trại năm xưa thà nhảy vào chảo dầu còn hơn là vào Hình đường của hắn.



Cao Đào nói :



- Không sai tí nào.



Hải Kỳ Khoát hỏi :



- Có phải hắn có cách thức đặc biệt giành riêng đối phó mấy tên phản đồ?



Cao Đào cười âm trầm, nói :



- Không những đặc biệt, mà còn thú vị nữa.



Lục Tiểu Phụng nhắm mắt lại, chàng hận không thể bịt luôn lỗ tai lại. Những lời nói đó nghe qua thật tình làm người ta không dễ chịu cho lắm, nhưng lại rõ ràng không phải là nói chơi.



Cao Đào bỗng làm như đang xứng ca, cất giọng ca lên :



- Sắp vào Hình đường, thương tâm đoạn trường, vào tính Hình đường, kêu tha kêu nương...



Hải Kỳ Khoát chớp mắt, cố ý hỏi :



- Còn ra khỏi Hình đường thì sao?



Cao Đào nói :



- Ra khỏi Hình đường, thì gặp Diêm Vương.



Đỗ Thiết Tâm lạnh lùng nói :



- Vào Hình đường, là đã như gặp Diêm Vương rồi.



Cao Đào hỏi :



- Trong Hình đường cũng có Diêm Vương sao?



Đỗ Thiết Tâm nói :



- Ta chính là Diêm Vương đây.




Bên ngoài song cửa, bỗng nhiên tối mịt, ngay cả ánh sao cũng không thấy đâu.



Tiếng xe chạy ầm ầm, điếc cả lỗ tai, cỗ xe hình như đã chạy vào trong một hang núi sâu, chạy một hồi nữa mới dừng lại.



Cao Đào thở phào một hơi thật dài, nói :



- Đến rồi.



Hải Kỳ Khoát nói :



- Nơi đây là Hình đường của Hắc Tâm lão Đỗ sao?



Cao Đào cười sằng sặc nói :



- Nơi đây cũng là Sâm La điện của Diêm Vương lão tử.



Hải Kỳ Khoát lại lôi Lục Tiểu Phụng từ trong xe ra, như kéo một bao gạo vậy. Đã chẳng cẩn thận, cũng chẳng e dè gì cả, khi thì đụng vào cánh cửa, khi thì đụng vào vách đá, đụng một hồi Lục Tiểu Phụng muốn hôn mê luôn, ngay cả xương cốt cũng muốn tan nát.



Cao Đào cố ý thở ra, nói :



- Trong tay ngươi đang móc một người còn sống sờ sờ đó, chẳng phải là cái bị rác, sao ngươi không để ý một chút xíu?



Hải Kỳ Khoát nói :



- Ta nhìn không thấy.



Đấy cũng không phải là lời nói ngoa. Trong hang núi quá tối. Xòe tay ra cũng không thấy được ngón tay.



Bọn họ lại đi về phía trước một lát, càng đi càng hẹp, càng đụng vào vách đá nhiều hơn.



Hiện tại, ngay cả Lục Tiểu Phụng cũng cảm thấy mình đã biến thành cái túi đồ.



May mà chính ngay lúc đó, phía trước vách đá đang kêu lên cách cách mấy tiếng, một khối đá bỗng bật lên, một hang động lộ ra, bên trong có ánh sáng.



Không những có ánh sáng, còn có bàn, có ghế.



Trên bàn bày mấy cây nến trắng dùng trên linh đường của người chết. Nến đã được đốt hơn nửa.



Ánh đèn leo lét, gìó từ dưới hang động chỗ khe hở thổi ra, giống như là để thông gió cho nơi này.



Hải Kỳ Khoát thuận tay ném Lục Tiểu Phụng lên mé bàn, thở ra nói :



- Đây quả thật là một nơi rất tốt.



Cao Đào nói :



- Dù có mười vạn người quanh đây đi tìm ba năm sáu tháng, nhất định cũng tìm không ra đến chỗ này.



Hải Kỳ Khoát lấy lưỡi câu gõ vào đầu của Lục Tiểu Phụng nói :



- Nếu tìm không ra, ai lại cứu hắn bây giờ?



Cao Đào cười nói :



- Dù hắn có kêu gào cha gào mẹ, cũng chẳng có ai cứu được hắn.



Hải Kỳ Khoát nói :



- Nếu vậy hắn sẽ chết chắc rồi sao?



Đỗ Thiết Tâm nói :



- Hắn sẽ không chết nhanh lắm đâu.



Hải Kỳ Khoát hỏi :



- tại sao?



Đỗ Thiết Tâm lạnh lùng nói :



- Bởi vì ta nhất định sẽ để cho hắn chết từ từ, rất chậm, rất chậm!



Hải Kỳ Khoát hỏi :



- Hắn muốn chết nhanh một chút cũng không được?



Đỗ Thiết Tâm nói :



- Không được.



Hải Kỳ Khoát bật cười, lão phát hiện Cao Đào đang cúi đầu, hình như đang nghiên cứu cấu tạo thân thể của Lục Tiểu Phụng, bèn hỏi :



- Nếu do ngươi động thủ, ngươi chuẩn bị cắt chỗ nào?



Cao Đào vỗ vào tay Lục Tiểu Phụng một cái, nói :



- Dĩ nhiên là từ hai đầu ngón tay này trước.



Hải Kỳ Khoát nói :



- Nếu là ta, ta sẽ cạo trước hai hàng lông mày của hắn.



Hai người càng nói càng đắc ý, làm như hai tên đồ tể đang bàn luận chuyện con dê đang chờ làm thịt.



Lục Tiểu Phụng trước giờ vốn là kẻ rất hiểu chuyện, cũng rất trầm tĩnh, nhưng hiện tại, mùi vị trong bụng chàng cảm thấy cũng giống như một kẻ đang nằm trong chảo dầu.



Xem ra chàng đã hết còn hy vọng, được chết sớm một chút đã coi như là may mắn lắm.



Nào ngờ chính ngay lúc đó, trong bóng tối bỗng có tiếng cười lạt nổi lên.



- Ai?



Cao Đào, Hải Kỳ Khoát, Đỗ Thiết Tâm, ba người đồng thời nhảy ra.



Ba người đều là tay cao thủ đệ nhất trong võ lâm, không những phản ứng nhanh nhẹn, động tác nhanh nhẹn, mà đã từng qua trăm trận, đỡ được cú tấn công hợp xích của ba người không được mấy kẻ.



Bên ngoài hình như chỉ có một người đến, người này lại rõ ràng là nạp mạng.



Bọn họ vừa xông ra, đã làm thành thế bao vây, bất cứ người này là ai, bọn họ đều nhất định không thể để y còn sống ra khỏi đây.



Hải Kỳ Khoát là kẻ kiêu hãn hung mãnh, lưỡi câu trên tay lão là thứ vũ khí cực kỳ bá đạo, lào lấy thế Ngũ Đỉnh Khai Sơn xông tới trước hết. Đỗ Thiết Tâm một tay phòng vệ trước ngực, tay phải mở đường, đi theo sát lão.



Lại thêm một tiếng cười lạt, trong bóng tối lại có ánh kiếm lóe lên, như thiên lôi chấn nộ, chớp lên oai dũng, nhưng lại còn nhanh, còn đáng sợ hơn cả ánh chớp.



Chỉ nghe "tinh" lên một tiếng, một lười câu đụng vào trong vách đá, lửa bắn tung tóe, lười câu còn dính theo một cánh tay.



Đỗ Thiết Tâm thì đã bổ ngửa ra, một tia máu tươi bắn vọt như suối ra từ cổ họng.



Hai người ngay cả tiếng la thảm thiết còn chưa kịp gào lên đã lập tức táng mạng.



Kiếm nhanh làm sao.



Lười kiếm còn đang chiếu lóng lánh trong bóng tối, trong làn sáng của thanh kiếm, phảng phất có một bóng người.



Cao Đào thấy bóng người đó, bèn thoái lui từng bước một.



Gương mặt của lão đã hoàn toàn méo mó, làm như lão bỗng thấy ma quỷ xuất hiện, lão thoái được mấy bộ, bị té phịch xuống đất, nước mũi, nước dải, nước tiểu đều chảy hết cả ra. Cả người con rút lại thành một nhúm, lão bị dọa cho chết tươi ra đó.



Ai có thể làm cho lão sợ đến mức đó?



Ai có thể đánh được nhát kiếm nhanh đến mức đó?



Tây Môn Xuy Tuyết?



Một người chầm chậm từ trong bóng tối bước ra, người mặc một bộ trường bào màu xám, đội cái nón bằng lá trúc.



Không phải là Tây Môn Xuy Tuyết, là lão Đao Bả Tử.



Lục Tiểu Phụng vừa nhảyra khỏi chảo dầu, lại lọt vào trong hầm băng, toàn thân chàng đã lạnh giá.



Chàng đang nhất tâm nhất ý muốn chụp vào chỗ yếu hại trí mệnh của người này, lão dĩ nhiên cũng muốn lấy mạng chàng.



Dù chàng thà vào chảo dầu cũng không muốn vào Hình đường của Đỗ Thiết Tâm đi nữa, nhưng hiện tại chàng thà vào Hình đường, cũng không muốn lọt vào tay của lão Đao Bả Tử.



Giọng nói của lão Đao Bả Tử lại rất ôn hòa, lão còn hỏi :



- Bọn họ không vô lễ với ngươi chứ?



Lục Tiểu Phụng cười khổ.



Lúc nãy bị đụng vào bao nhiêu đó vách đá trên đường đi, máu chàng cũng bị đụng cho lưu thông lại, chàng đã có thể mở miệng ra nói.



Có điều giờ phút này, chàng còn chuyện gì hay để nói bây giờ?



Lão Đao Bả Tử nói :



- Bất kể ra sao, ta không thể để ngươi chịu họn họ dày vò, bọn họ còn chưa xứng đáng.



Lục Tiểu Phụng nhịn không nổi, nói :



- Bây giờ tôi mới biết, ông đã sớm chuẩn bị, sau khi chuyện xong rồi, ông sẽ giết hết bọn họ.



Lão Đao Bả Tử không hề phủ nhận :



- Trảm tận sát tuyệt, ngay một tên cũng không tha!



Lục Tiểu Phụng nói :



- Không chừng cái địa lao ở Mãn Thúy lâu vốn là chỗ chôn bọn họ.



Lão Đao Bả Tử nói :



- Địa lao ở Lăng Phong sơn trang cũng vậy thôi.



... Địa lao ẩm thấp, u ám, người gào la muốn thoát ra, thi thể máu me bầy nhầy.



Lục Tiểu Phụng ráng nhịn không mửa ra, chàng nói :



- Bọn họ vốn sẽ phải chết thôi, tuy không giết được bọn Thiết Kiên, kế hoạch của ông vẫn không thất bại tí nào.



Lão Đao Bả Tử cười cười nói :



- Ta đã nói rồi, ta không thể nào thất bại.



Lục Tiểu Phụng chỉ còn nước thừa nhận, hiện tại xem ra, thắng lợi cuối cùng quả thật thuộc về lão.



Lão Đao Bả Tử nói :



- Đấy cũng giống như công thành vậy, dù ngươi có công phá đi hết chín tầng rồi, bên ngoài tuy đã thây chất thành núi, ta vẫn còn thái bình nằm ngủ yên trong thành.



Lão mỉm cười nói tiếp :



- Bởi vì ta còn tư lự chu mật hơn ngươi. Ngươi phá được chín tầng thành, ta đã xây tầng thứ mười từ lâu, đến bên ngoài tầng thứ mười này, ngươi đã sức cùng lực kiệt, nằm gục ra đó.



Lục Tiểu Phụng nói :



- Ông tính đúng là tôi không có cách nào mở toang bộ mặt thật của ông?



Lão Đao Bả Tử nói :



- Hiện tại, trên đời này, không còn ai có thể làm chứng được cho ngươi, ngươi nói gì, còn có ai chịu tin?



Lục Tiểu Phụng nói :



- Còn có một người.



Lão Đao Bả Tử hỏi :



- Ai?



Lục Tiểu Phụng nói :



- Ông.



Lão Đao Bả Tử cười lớn.



Lục Tiểu Phụng nói :



- Chỉ có ông biết là tôi nói không sai, vì vậy ông nhất định sẽ giết tôi để bịt miệng.




Lão Đao Bả Tử hỏi :



- Còn ngươi? Ngươi có hoàn toàn tin tưởng vào lối suy luận của ngươi hay không?



Lục Tiểu Phụng nói :



- Tôi...



Lão Đao Bả Tử nói :



- Ta biết chính ngươi cũng không thể tin tưởng tuyệt đối vào đó, trừ phi, ngươi lấy được chiếc nón trên đầu ta, chính mắt thấy được gương mặt thật của ta.



Lục Tiểu Phụng không cách gì phủ nhận được.



Lão Đao Bả Tử nói :



- Còn có một chuyện ngươi sai nữa.



Lục Tiểu Phụng hỏi :



- Chuyện gì?



Lão Đao Bả Tử nói :



- Ta không hề muốn giết ngươi.



Lục Tiểu Phụng hỏi :



- Ông không hề?



Lão Đao Bả Tử lại cười cười nói :



- Tại sao ta phải muốn giết ngươi? Hiện tại ngươi có khác gì người đã chết?



Lão mỉm cười quay người lại, ung dung bước ra :



- Người không đáng cho ta giết, ta nhất định không động tay vào đâu.



Lục Tiểu Phụng nhịn không nổi, lớn tiếng nói :



- Hiện tại ông có thể để tôi thấy ông rốt cuộc là ai không?



Lão Đao Bả Tử không quay đầu lại :



- Không thể.



Lão Đao Bả Tử đã bỏ đi rồi, khối đá vào hang cũng đã được đặt vào lại.



Dù Lục Tiểu Phụng có được tự do hoạt động lại đi chăng nữa, chàng nhất định cũng không có cách nào sống sót ra khỏi nơi đây.



Hiện tại nơi đây giống như một cái bình được đậy kín, ngay cả một con ruồi cũng bay không ra nổi.



... Tại sao ta phải muốn giết ngươi? Hiện tại ngươi có khác gì người đã chết?



Có khác gì đâu? Cái bình được đậy kín này chính là mộ phần của chàng.



Mỗi người ai ai sớm muộn gì cũng chui vào mộ, chỉ bất quá còn sống sờ sờ đó, ngồi trong mộ chờ chết, chi bằng chết đi sớm một chút thì tốt hơn.



Càng bi ai hơn là, hiện tại ngay cả chết chàng còn không cách nào chết được.



Nến đã cháy gần tàn, tính mệnh của chàng không phải cũng như cây nến tàn lụn này?



Cho đến hiện tại chàng mới phát hiện rằng, thì ra mình cũng chẳng phải là kẻ siêu nhân đánh đâu cũng thắng, làm chuyện gì cũng được cả.



Chàng thoát thân được ra khỏi những hoàn cảnh nguy hiểm trong những lần trước kia, không chừng chỉ bất quá là chút may mắn. Nhưng gặp phải hạng đối thủ đáng sợ như lão Đao Bả Tử, may mắn chẳng còn tí hữu dụng gì.



... Ta biết chính ngươi cũng không tin tưởng tuyệt đối vào đó, trừ phi ngươi chính mắt thấy được gương mặt thật của ta.



Hiện tại, chàng vĩnh viễn chẳng còn thấy được nữa, chàng chỉ còn nước đem theo câu hỏi ấy xuống địa ngục thôi.



... Tại sao phải xuống địa ngục?



... Người không tin được luôn cả mình, không xuống địa ngục, còn đi đâu được nữa?



Nến đã tắt, chàng vẫn còn sống đó.



Trên đời này, chuyện tệ hơn phải ngồi đó chờ chết trong mộ phần là chuyện phải ngồi đó chờ chết trong bóng tối.



Chàng nghĩ đến thật nhiều chuyện, nghĩ đến thật nhiều người, thậm chí còn nghĩ đến cặp mắt sáng phía sau cánh cửa sổ trên cỗ xe.



Giờ này phút này, tại sao chàng còn nghĩ đến người đó?



Không lẽ người đàn bà qua đường có cặp mắt sáng đó, lại có thứ liên hệ gì kỳ dị mà thần bí với chàng?



Trong bí thất, bỗng biến thành thật ngộp thở và nóng bức, chàng đã bắt đầu chảy mồ hôi, từng giọt từng giọt như những con kiến đang bò trên mặt chàng.



Chàng bỗng phát hiện ra bàn tay mình đã cử động được.



... Ngươi có bàn tay thiên hạ vô song, hai ngón tay này của ngươi chính là trân bảo vô giá.



Mỗi người, ai ai cũng nói, nhưng hiện tại cái chuyện duy nhất mà hai ngón tay của chàng có thể làm được là dùng sức nhéo vào đùi mình một cái, để chàng tỉnh táo lại một chút, đừng cứ cho là mình lúc nào cũng là thứ siêu đẳng.



Chỉ bất quá, tỉnh táo lại càng làm cho thống khổ thêm.



- Nếu mà ngủ được thì tốt biết mấy.



Một giấc tỉnh dậy, phát giác ra mình đã xuống địa ngục rồi, không phải là mau mắn lắm sao?



Chàng ngủ không đưọc.



Bóng tối ngộp thở, nóng bức, có mệt mỏi, có đói khát, nhất là khát càng khó chịu đựng được.



Cái thứ hình phạt này phải đến lúc nào mới hết đây?



Đến chết mới hết.



Chừng nào thì mới chết được?



Chàng bỗng cất tiếng hát lớn lên, hát lên vẫn là bài nhi ca đó :



- Muội muội bội trước nê oa oa Tẩu đáo hoa viên khứ khán hoa...



Tuổi thơ ấu thời vàng son, kỷ niệm ngọt ngào, ngay cả những đau khổ thuở xa xưa, bây giờ đều đã biến thành ngọt lịm.



Thì ra sinh mệnh là dễ thương như vậy, tại sao người ta cứ phải chờ cho đến lúc gần chết mới biết quý nó?



Bỗng nhiên, trong bóng tối có một tiếng cách vang lên, vách núi nặng trịch bỗng nhiên lật lên.



Đèn đuốc sáng rực, một đám người ùa vào, trong đó có Thiết Kiên, có Vương Thập Đại, có Hoa Mãn Lâu, đi trước hết trong bọn là một lão đạo sĩ đầu tóc bạc phơ, chính là Mộc đạo nhân.



Đang sắp chết bỗng nhiên được cứu tinh, đáng lý ra phải là chuyện sung sướng nhất đời, nhưng Lục Tiểu Phụng bỗng cảm thấy một cơn tức giận dồn lên đầu, đến mức chàng bỗng ngất ra luôn.



* * * * *



Mười lăm tháng tư, buổi chiều.



Sắp hoàng hôn, trong vân phòng mát mà yên tĩnh, bên ngoài tiếng trúc xao động như sóng nước. Nơi đây chính là chỗ Chưởng môn Võ Đang tiếp đãi quý khách, Đắc Trúc tiểu viện.



Quý khách đến lần này là Lục Tiểu Phụng.



Chàng nằm yên trên giường không một chút cử động, mắt nhìn lên trần, xem ra không khác gì một người đã chết rồi.



- Nếu không phải Mộc đạo nhân nhớ ra sau núi có một hang động như vậy, lần này ông đã chết chắc rồi.



Người đang nói là Thiết Kiên.



- Đấy vốn là nơi đệ tử Võ Đang phạm tội phải đi diện bích sám hối năm xưa. Hiện tại môn quy của bọn họ không còn nghiêm khắc như vậy. Nơi này đã lâu không có ai đến, lần này ông may mắn lắm đấy.



... May mắn? May mắn quỷ gì?



- Nhưng ông cũng không thể hoàn toàn chỉ cảm kích vận khí thôi, đem chúng tôi đến tìm chỗ ông chính là Mộc đạo nhân đấy.



Cái vị cao tăng Thiếu Lâm này ăn nói rất hàm súc, nhưng ý tứ rất rõ ràng.



Lão hiển nhiên không còn nghi ngờ gì đến Mộc đạo nhân là lão Đao Bả Tử nữa.



- Nếu không tại sao lão ta lại đem chúng ta đến cứu ông?



Người khác suy nghĩ cũng cùng một chiều hướng, đạo lý này không khác gì một cộng với một là hai vậy.



Vì vậy Mộc đạo nhân lại biến thành Mộc đạo nhân.



Nhưng trong lòng Lục Tiểu Phụng lại rất hiểu chuyện đó là thế nào.



Nếu Mộc đạo nhân giết chàng bịt miệng, dù mọi người tìm không ra chứng cớ, trong lòng cũng không khỏi hoài nghi.



Nhưng hiện tại lão đã cứu Lục Tiểu Phụng.



Điều đó chứng tỏ không những lão không phải là lão Đao Bả Tử, mà còn được mọi người cảm kích và tôn kính nữa.



Lục Tiểu Phụng chỉ còn nước thừa nhận, đây quả là kế hoạch gian giảo chu mật nhất bình sinh trong đời chàng đã gặp. Mộc đạo nhân quả thật là đối thủ đáng sợ nhất bình sinh trong đời chàng đã gặp.



Chuyện này cũng là thất bại lớn nhất bình sinh trong đời chàng. Hiện tại chàng chỉ còn nước nhận thua.



Trong lòng chàng tuy hiểu rõ chuyện này như thế nào, nhưng chàng không sao nói ra được, bởi vì dù chàng có nói ra, cũng không một ai chịu tin.



Chàng chỉ hỏi có một câu :



- Sao các ông biết tôi bị ngộ hiểm?



- Trong hoàn cảnh như vậy, chúng tôi biết nhất định ông không thể tự nhiên vô duyên vô cớ mà thất tung. Chúng tôi lại tìm ra cái xe của ông ở dưới vách núi hiểm trở đó. Trên xe còn có chiếc áo ngoài của ông, vạt áo bị xé nát, trên đó còn có dấu tích bùn đất đánh nhau.



Mấy điểm đó đã quá đủ chứng minh chàng bị nguy hiểm, vì vậy chàng không nói thêm lời nào nữa.



Màn đêm buông xuống, bên ngoài bỗng có tiếng chuông vang lên thánh thót.



- Hôm nay là ngày đại điển, mcn chính thức tức vị, bất kể ra sao, ông cũng nên đến chúc mừng.



Nhìn một người đáng lý ra phải chịu trừng phạt lại đi gặt hái vinh quang, quyền lực, cái chuyện như vậy dĩ nhiên là không làm cho người ta cảm thấy dễ chịu cho lắm.



Nhưng chàng còn không đi không được.



Chàng không muốn chạy trốn.



Chàng muốn Mộc đạo nhân biết rằng, lần này kinh nghiệm thất bại tuy thê thảm, nhưng không hề đánh chàng ngã gục xuống.



Dù chàng không thể không chịu thua, chàng cũng muốn đứng đó tuyên bố rằng mình thua.



Bên ngoài gió đùa lá trúc, đêm đã ôm choàng lấy vạn vật.



Trong đại điện, đèn đuốc huy hoàng.



Đội cái mũ tử kim quan, đeo thanh Thất Tinh bảo kiếm, Mộc đạo nhân dưới ánh đèn xem ra lại càng lộ vẻ tôn nghiêm cao quý.



Mộc đạo nhân năm xưa du hí phong trần, lạc phách giang hồ, bây giờ đã biến mất.



Đứng ở nơi đây, trong giờ phút này, là Chưởng môn giáo chủ đời thứ mười bốn của Võ Đang, Mộc chân nhân, tuyệt đối không ai được phép khinh mạn.



Lục Tiểu Phụng đang nhắc nhở chính mình, nhất định phải nhớ lấy điểm đó.



Sau đó, chàng bèn sửa sang áo mũ bước nhanh lại, vái dài một cái :



- Cung hỷ đạo trưởng vinh đăng đại vị, Lục Tiểu Phụng xin được chúc mừng.



Mộc chân nhân mỉm cười, nắm lấy cánh tay chàng nói :



- Lục đại hiệp không nên đa lễ quá như vậy.



Lục Tiểu Phụng cũng đang mỉm cười, nói :



- Đạo trưởng qua bao gian nan, rốt cuộc nguyện ước như ý.



Lục Tiểu Phụng thì vẫn còn là Lục Tiểu Phụng, không phải là Lục đại hiệp.



Tuy thái độ của chàng cung cẩn khách khí, ngôn từ đượm đầy vẻ châm chọc.



Nhất là bốn chữ "nguyện ước như ý".



Chàng nhịn không nổi còn muốn cho Mộc chân nhân biết, tuy chàng đã chịu thua, nhưng không phải là kẻ ngốc.




Mộc chân nhân nói :



- Lục Tiểu Phụng vẫn là Lục Tiểu Phụng, thì lão đạo sĩ vẫn còn là lão đạo sĩ như xưa, do đó chúng ta vẫn còn là bạn bè, có phải không?



Tuy lão còn đang cười, ánh mắt đã lộ đầy sắc cạnh bén nhọn.



Lục Tiểu Phụng bỗng cảm thấy có một lực lượng không thể kháng cự được từ cánh tay lão chuyền qua.



Chỉ trong một tích tắc đó, Chưởng môn phái Võ Đang tôn quý vinh hoa cũng không còn nữa, thay vào đó là một lão Đao Bả Tử gian hùng đầy hùng tài đại lược, phảng phất đang cố ý nói cho Lục Tiểu Phụng biết :



- Dù ta cho ngươi biết ta là ai thì có sao đâu nào? Ngươi lại làm gì được ta?



Hai bàn tay lão đang tựa lên cùi chỏ của Lục Tiểu Phụng, thế đẩy lên bỗng biến thành áp xuống.



Cái áp xuống đó rất có thể tạo thành một trong hai hậu quả...



Xương tay lập tức bị áp gãy, hoặc bị ép cho quỳ xuống.



Lục Tiểu Phụng thì gãy một trăm cái xương cũng không chịu quỳ trước mặt người này.



May mà xương tay chàng cũng không gãy, hai cánh tay chàng cũng đã quán đầy chân lực từ lâu.



Lấy sức chống lại với sức, sức yếu hơn sẽ thua, không có chút gì xảo thuật trong đó.



Võ công khắc địch thủ thắng cũng có nhiều loại, có loại dùng "khí" thắng, có loại dùng "sức" thắng, có loại dùng "thế" thắng, có loại dùng "xảo" thắng. Võ công của Lục Tiểu Phụng cơ biến phóng khoát, không thể nào dò, vốn thuộc vào loại cuối cùng.



Nhưng hiện tại chàng đã phát ra chân lực, chính như tên đang trên giây cung, người trên lưng cọp, có muốn triệt hòi cũng không còn kịp.



Bởi vì lực lượng của đối phương thật tình quá mạnh, chân lực của chàng mà rút lại, sẽ không khỏi bị ép cho tan xương nát thịt.



"Bốc" lên một tiếng, miếng gạch dưới chân chàng đang đứng đã bị ép vỡ tan, gương mặt chàng đã đượm đầy mồ hôi như hạt đậu.



Người đứng gần nhất bọn họ, cũng đều biến sắc, nhưng cũng chỉ còn nước lấy mắt nhìn.



Lực lượng của hai người đang như hai cây kim đối chọi nhau, nếu người thứ ba chen vào, lực lượng chỉ cần sai đi một chút, là có thể hại một trong hai người, và cũng có thể bị lực lượng của bọn họ phản kích lại mất mạng như chơi.



Không ai dám mạo hiểm.



Thật ra Lục Tiểu Phụng cũng bất tất phải đi mạo hiểm như vậy. Lúc Mộc đạo nhân lực lượng sắp phát mà chưa phát ra, chàng đã cảm thấy rồi, chàng vốn còn có cơ hội thoái thủ triệt hồi.



Nhưng chàng đã lui một lần rồi, chàng không muốn lùi thêm lần nữa.



Hiện tại chàng cảm thấy hô hấp càng lúc càng nặng nhọc, tim đập nhanh dần, thậm chí ngay cả tròng mắt hình như cũng muốn từ từ lồi ra.



Lực lượng duy nhất làm cho chàng còn gắng gượng chống đỡ được là chàng cũng nhìn ra Mộc đạo nhân cũng không dễ chịu gì.



Trận này bất kỳ ai thắng đều phải bỏ ra một cái giá đắt thảm thiết. Mộc đạo nhân cũng vốn đâu cần phải làm như vậy.



Không chừng lão không ngờ được Lục Tiểu Phụng lại có cái dũng khí thà chết bất khuất đó, không chừng lão đang bắt đầu cảm thấy hối hận.



Chính ngay lúc đó, ngoài đại điện bỗng có một đạo nhân trẻ tuổi bương bả chạy vào, thần sắc ra chiều nóng nảy lắm. Nếu không có chuyện gì thật nghiêm trọng vừa xảy ra, y nhất định không dám xông vào trong đại điện như vậy.



Mộc chân nhân bỗng cười cười, thoái lui hai bước, cái gánh nặng ngàn cân trên hai tay của chàng bỗng nhiên biến đi mất tiêu, điều đó làm cho cả người chàng như muốn bay bỗng lên.



Thật tình chàng không ngờ được đối thủ của mình trong hoàn cảnh đó, lại ung dung triệt hồi chân lực, xem ra trận này chàng lại bị bại nữa.



Chàng còn chưa kịp hoàn toàn lấy lại hơi thở, Mộc chân nhân đã có thể mở miệng nói chuyện, lão đang hỏi gã đệ tử trẻ tuổi :



- Có chuyện gì vậy?



- Tây Môn Xuy Tuyết đến đây.



- Quý khách quang lâm, tại sao không mời lên?



- Y nhất định muốn đeo kiếm lên núi.



Bàn tay của gã đạo sĩ còn đang run rẩy :



- Bọn đệ tử không làm sao bắt y gỡ kiếm ra được. Các sư huynh đang canh giữ ở Giải Kiếm Nham đều bị thương dưới lưỡi kiếm của y.



Đây quả thật là chuyện rất nghiêm trọng, mấy trăm năm nay, chưa bao giờ có ai dám lại quấy phá Võ Đang.



- Y đang ở đâu?



- Còn đang ở cạnh Giải Kiếm Trì, bát sứ thúc đang kiếm cách giữ y lại ở đó.



Bàn tay của Mộc chân nhân đã nắm chặt vào đốc kiếm.



Bàn tay lão ốm nhách, khô khan, ổn định, ngón tay dài mà chắc chắn.



... Nếu cần một thanh kiếm vừa tay, bàn tay đó có phải còn đáng sợ hơn cả của Tây Môn Xuy Tuyết hay không?



Lão bỗng bước mạnh ra ngoài.



Nhìn thấy lão bước ra, trong lòng của Lục Tiểu Phụng bỗng nổi lên một cơn sợ hãi không sao nói được.



Chỉ có chàng mới thấy người này đã sử kiếm ra sao. Nếu trên đời này còn có người đánh bại Tây Môn Xuy Tuyết, chắc chắn người đó phải là lão.



Nước của Giải Kiếm Trì lập tức sẽ nhuốm hồng lên. Máu của người nào?



Lục Tiểu Phụng không chắc sẽ xác định được gì, chàng không thể nào để Tây Môn Xuy Tuyết chết dưới tay người này.



Chàng phải nhất định nghĩ cách ngăn trở trận chiến này.



Mộc chân nhân đã đi qua hết cái sân rộng kia, ra tới cửa lớn ngoài đạo quan. Lục Tiểu Phụng lập tức cũng rượt theo.



Bên ngoài đạo quan, cây cỏ tốt tươi, đã gần cuối xuân, trong đám cây cỏ, hình như có cặp mắt sáng thật sáng.



Lục Tiểu Phụng giật thót người lại. Một người mặc hiếu phục bằng vải gai trắng bỗng nhảy từ trong bụi cây ra, trong tay cầm một thanh kiếm đã rút ra khỏi vỏ, một kiếm đâm tới trước ngực Mộc chân nhân.



Trong tay của Mộc chân nhân vốn đang cầm một thanh kiếm, lão vốn có thể dễ dàng rút kiếm ra đánh bại thích khách, dễ dàng giết chết cô ta bằng lưỡi kiếm của mình.



Nhưng không biết tại sao, thanh kiếm của lão không hề rút ra.



Nhìn thấy cô gái đang mặc hiếu phục bằng vải gai trắng đó, lão bỗng tựa như bị chấn kinh cả người lên.



Chính ngay cái khoảnh khắc nhỏ bé đó, thanh kiếm của cô gái mặc áo trắng đã như con rắn độc xuyên vào giữa tim lão.



Lão còn chưa ngã xuống, còn đang kinh ngạc nhìn cô gái, làm như không thể tin được đó là chuyện thực.



Biểu tình trên gương mặt của lão không những kinh ngạc, còn đượm đầy vẻ bi ai thống khổ không thể nào hình dung.



- Ngươi... ngươi giết ta?



- Ngươi giết phụ thân của ta, dĩ nhiên ta muốn giết ngươi.



- Phụ thân của ngươi?



- Phụ thân của ta chính là lão Đao Bả Tử, người bị chết dưới lưỡi kiếm của ngươi.



Mộc chân nhân bỗng nhăn nhó mặt mày lại. Câu nói ấy như một cây kim đâm vào trong tim lão, thậm chí còn bén nhọn hơn cả nhát kiếm trí mệnh lúc nãy.



Gương mặt của lão bỗng hiện ra nét sợ hãi không thể hình dung được, cái thứ sợ hãi vô cùng bất diệt.



Lão sợ, bởi vì những chuyện không thể nghĩ tới, không thể giải thích giữa trời đất này, trong một tích tắc, đều toàn bộ đã được trả lời. Bao nhiêu chuyện lão không bao giờ tin được, chỉ trong tích tắc, lão không thể nào không tin.



Lão bỗng thở ra, lẩm bẩm :



- Tốt lắm, tốt lắm...



Đấy chính là bốn chữ cuối cùng lão thốt ra.



Sau đó lão ngã gục xuống.



Lục Tiểu Phụng nhìn thanh kiếm đang xuyên qua trái tim của lão. Chàng cũng nhìn lão đang ngã xuống, chàng cảm thấy toàn thân mình lạnh hẳn đi. Gương mặt chàng lộ ra nét sợ hãi không cách nào tả được.



Thiên võng khôi khôi, sơ nhi bất lậu.



Trong cõi u minh phảng phất quả thật có thứ lực lượng thần bí đang chủ tể mệnh vận của loài người, tuyệt đối không có người nào đáng bị trừng phạt có thể thoát được hình phạt của nó.



Hiện tại Lục Tiểu Phụng cũng đã cảm thấy, chàng cảm thấy mình đầy kính sợ, cơ hồ muốn quỳ xuống, quỳ trước đấng thiêng liêng huyền bí đó.



Người khác cũng đều bị kinh hãi ngẩn người ra, một hồi thật lâu, mới có đệ tử Võ Đang xông lại bao quanh thích khách mặc áo trắng.



Cô ta lập tức la lớn lên :



- Các người lùi lại, chuyện ta làm, ta tự mình giải quyết.



Gương mặt trắng bệch của cô trong bóng đêm xem ra thật mỹ lệ trang nghiêm, không so sánh được, như một vị nữ thần đang báo cừu.



- Ta tên là Diệp Tuyết, ta là con gái của lão Đao Bả Tử. Nếu có ai cho rằng ta không nên báo thù cho cha ta, cứ lại đây giết ta đi.



Cô bỗng xé toạt vạt áo ra, bày bộ ngực trắng nõn như ngọc.



Nhưng không ai đến động thủ. Mọi người ai cũng bị cái mỹ lệ như thần thánh trang nghiêm của cô trấn nhiếp, nhất là Lục Tiểu Phụng.



Chỉ có chàng mới biết chân chính phụ thân của cô là ai, bởi vì... Mộc đạo nhân mới là lão Đao Bả Tử.



Chàng không nói được, không nỡ nói, không muốn nói... huống gì, chàng có nói ra cũng không một ai tin.



Kết quả vốn là do Mộc đạo nhân tự tạo ra, hiện tại lão đã ăn trái lão đã gieo. Kế hoạch của lão tuy chu mật, nhưng lão không ngờ còn có tấm lưới trời đang chờ lão ở đó.



- Đáng lý ra ta đã chết trong vũng bùn rồi, nhưng ta chưa chết.



Cô là người săn báo, cô có nhẫn nại chịu thống khổ nguy nan hơn bất kỳ ai. Cô đã học cách chờ đợi, vì vậy mới đợi được cơ hội tốt nhất để xuất thủ.



- Ta chưa chết, vì ông trời còn để ta đến báo thù.



Giọng nói của cô lạnh lùng trấn tĩnh :



- Bây giờ tâm nguyện của ta đã xong, ta không chờ các ngươi phải đến động thủ đâu, bởi vì...



Đến lúc đó, cô mới nhìn qua Lục Tiểu Phụng, ánh mắt cô đượm đầy vẻ không ai có thể giải thích được. Không phải bi ai, cũng không phải thống khổ, nhưng bất cứ ai nhìn thấy vẻ mặt của cô, trong lòng sẽ tan nát.



Lục Tiểu Phụng trong lòng cũng tan nát.



Cô lại ngẩng mặt lên, được thấy chàng lại lần nữa, hình như là tâm nguyện cuối cùng của cô.



Hiện tại tâm nguyện của cô đã xong hết, cô chẳng chờ người khác phải đến động thủ.



- Bởi vì trong đời ta, chỉ có một người đàn ông. Trừ y ra, không ai được đụng vào ta!