[Lục Tiểu Phụng Đồng Nhân] - Tiên Hoa Mãn Lâu

Chương 2: Mộng (Sửa)




Edit: Túy Mộng.

Không có người tranh cãi với mình, Lục Tiểu Phụng cũng không có ý tranh luận gì thêm, bộ dáng nhàn nhã uống rượu, tùy ý đảo mắt, sự chú ý liền dời đến chậu phong lan trên tay Hoa Mãn Lâu: “Ta nói Hoa Mãn Lâu, ngươi chăm sóc bụi cỏ này nhiều năm như vậy cũng chưa thấy nó nở hoa bao giờ, chẳng lẽ nó chỉ là một đám cỏ dại trông giống phong lan thôi sao?” Hắn chưa từng nghi ngờ năng lực chăm sóc cây hoa của Hoa Mãn Lâu, sở dĩ không ra hoa chắc chắn là do hoa có vấn đề.

“Nói bậy gì đó, nó dĩ nhiên là phong lan, ngươi không ngửi thấy cỗ hương thơm nhàn nhạt của hoa lan sao? Mùi hương này còn tuyệt vời hơn so với cây hoa lan xinh đẹp nhất…” Hoa Mãn Lâu nói không ngừng, vẻ mặt kích động hoàn toàn không giống với Hoa Thất công tử ôn văn nho nhã thường ngày.

Lục Tiểu Phụng vội cắt ngang lời y: “Được rồi, được rồi, mỗi lần nói đến cái này ngươi cứ như biến thành người khác vậy, lảm nhảm lải nhải, không nở hoa ở đâu mà có hương hoa, sao ngươi có thể ngửi thấy được hương phong lan.”

“Cho nên đây là vinh hạnh của ta a.” Hoa Mãn Lâu nâng chậu phong lan lên, chóp mũi nhẹ nhàng chạm vào một chiếc lá, làm vậy mùi hương càng đậm hơn, chỉ có một mình y ngửi được mùi thơm…

“Hừ hừ hừ, biết rồi, biết rồi, không nói đến hoa của ngươi nữa, uống rượu với ta, không say không về!” Lục Tiểu Phụng nâng chén về phía y.

Rõ ràng hai mắt bị mù, nhưng Hoa Mãn Lâu vẫn cầm đúng chén rượu lên chạm cốc với Lục Tiểu Phụng: “Được, không say không về.”

Một chén rồi lại một chén rượu, không biết uống hết bao nhiêu, Hoa Mãn Lâu ý thức mơ hồ, cuối cùng gục luôn trên bàn.

“Thật là, tửu lượng của ngươi vẫn chẳng tiến bộ chút gì hết.” tuy Lục Tiểu Phụng cũng uống không ít nhưng chỉ ngà ngà say, hắn cười ha hả vỗ vỗ lưng Hoa Mãn Lâu, thấy y say thật rồi, liền đứng dậy dìu y về phòng nghỉ ngơi.

Phong lan lá xanh lung lay trong gió, không biết nói lên điều gì.

Lục Tiểu Phụng đỡ Hoa Mãn Lâu vào phòng rồi sau đó rời khỏi, hắn định tìm một chỗ tiếp tục uống rượu.

*************************************************************

Hoa Mãn Lâu biết y đang nằm mơ, bởi vì chỉ có trong mộng mắt y mới có thể nhìn thấy.

Hoa Mãn Lâu hiếm khi nằm mơ, nhưng cũng chỉ là hiếm khi, cảnh tượng trong mộng của y tựa hồ luôn là hồi ức trước đây, y đã gặp bất luận cái gì, hoặc là người nhà bằng hữu hoặc là khách khứa tôi tớ, cũng có thể chỉ là một bông hoa một ngọn cây, mặc dù biết những thứ trong mơ không chân thật, nhưng y vẫn rất thích thời điểm khi đó.

Nhưng hiện tại hình như không giống những giấc mộng trước đây, lần này trong mộng không có bất cứ sự vật nào quen thuộc với y, chỉ có sương trắng dày đặc bao phủ lấy y, trước mắt đều là một mảng trắng xóa, y cứ như một người đi đường bị lạc đường, mờ mịt đi trong mảng sương mù, không biết mệt, nhưng cũng không tìm được đường ra.

Nhưng mà cho dù chỉ có sương trắng, cũng khiến cho Hoa Mãn Lâu cảm thấy lưu luyến, y tham luyến hết thảy khả năng nhìn thấy sự vật tốt đẹp.

“Ngươi có nguyện vọng gì không?” thanh âm nhàn nhạt từ trong sương trắng truyền đến, Hoa Mãn Lâu phát hiện lỗ tai mình không dùng được, rõ ràng có thể nghe thấy thanh âm, nhưng không có cách nào xác định được vị trí đối phương.

Hoa Mãn Lâu không thể làm gì khác hơn là nhìn màn sương trắng trước mặt hỏi: “Là ai ở đó?”

“Ngươi còn chưa trả lời câu hỏi của bản quân, trái lại còn hỏi bản quân.” Thanh âm kia tuy nói vậy nhưng lại không lộ cơn giận dữ, chỉ nhàn nhạt nghe không ra nông sâu.

Hoa Mãn Lâu càng phát hiện ra giấc mộng hôm nay thật kỳ quái.

Sương trắng bên người vẫn dày đặc, tựa hồ ở đây ngoại trừ nó ra không còn cái gì khác nữa.

Một cái bóng đen trong màn sương từ xa đi đến, từ một điểm nhỏ chậm rãi trở thành thân ảnh rõ ràng, mà ánh mắt của Hoa Mãn Lâu cũng càng mở lớn hơn.

Đó là một tên nam tử cực kỳ tuấn mỹ, hoa lan được thêu trên trường bào màu lam nhạt thanh nhã, sa y khoác bên ngoài phiêu diêu bay lượn trong gió (sa y: áo vải mỏng), mái tóc dày đen mượt tùy ý không vấn không buộc xõa dài đến mặt đất, đuôi tóc lại không chạm đất, thân ảnh lơ lửng nổi bật giữa không trung, không giống phàm nhân.

Da thịt hắn trắng trẻo trong suốt, trên mặt mơ hồ có ánh sáng lờ mờ lưu động, ngũ quan tinh xảo vượt quá sức tưởng tượng, làm cho người ta không thể dùng từ nào để hình dung, lại không mang khí chất nữ nhi, người khác lần đầu nhìn thấy hắn nhất định sẽ bị đôi mắt đen láy của hắn hấp dẫn mà quên chú ý đến những thứ khác, đôi mắt tựa ngọc trai đen bóng thượng đẳng, theo quan điểm cơ bản thì màu thuần sắc sẽ có đủ loại màu sắc rực rỡ chớp động, nhưng sự hờ hững trong đôi mắt này còn lạnh giá hơn cả đầm sâu mùa đông.

Đôi mắt này rõ ràng nói cho thế nhân, chủ nhân của nó không hề quan tâm đến vạn vật trên thế gian.

Nếu có thể làm tan lớp băng trong đôi mắt kia chỉ lưu lại hình bóng của mình, thì tốt biết bao a… Hoa Mãn Lâu chợt dâng lên ý nghĩ như vậy, ngay cả chính y cũng bị giật mình.

Nam tử cất bước thong thả đi đến, khi đến gần, Hoa Mãn Lâu mới phát hiện nam tử thiên nhân chi tư này vậy mà cao hơn mình nửa cái đầu (thiên nhân chi tư: mang dáng dấp người trên trời), bộ trường bào hoa lệ càng lộ vẻ ung dung cao quý, chỉ trong chớp mắt Hoa Mãn Lâu cho là mình nhìn thấy không phải là người mà là một gốc kỳ hoa tuyệt thế. (kỳ hoa tuyệt thế: đóa hoa hiếm có không gì sánh bằng.)

Nam tử nhìn thấy Hoa Mãn Lâu vẫn cứ sững sờ ngây ngốc chưa trả lời câu hỏi của hắn, mày kiếm nhíu chặt, giọng nói cũng mang theo chút không kiên nhẫn: “Lời của bản quân ngươi không nghe thấy sao?”

Hoa Mãn Lâu lấy lại tinh thần, nhớ lại lời nói trước đó của nam tử, khóe miệng hơi cong, vẫn mang theo nụ cười thường lệ: “Tại hạ không hiểu ý của công tử, xin công tử nói rõ.”

Hoa Mãn Lâu tin rằng bản thân chưa từng gặp qua nhân vật thần tiên như vậy, nhưng nhìn vào hai mắt nam tử lại khiến y cảm thấy đối phương biết mình.

“Bản quân hỏi ngươi có nguyện vọng gì, ngươi nói ra là được.” Nam tử nhíu mày quan sát Hoa Mãn Lâu từ trên xuống dưới một phen, lại nói: “Chỉ cần ngươi nói ra, bất kể là chữa khỏi mắt cho ngươi hay cái gì khác, bản quân đều có thể làm được.”

Con ngươi Hoa Mãn Lâu vì câu nói của hắn mà hơi co rút lại, tim đập cũng nhanh một nhịp, nhưng y nhanh chóng trấn định lại, đây chỉ là mộng, mà mộng thì không thể thực hiện được, y tự nhủ.

“Cảm ơn ý tốt của ngươi, chẳng qua là ta cũng không có nguyện vọng gì.” Hoa Mãn Lâu là một người hòa nhã, nhưng y cũng là một người thông minh, trên thiên hạ không có bữa cơm nào là ăn không phải trả tiền, cho dù đây là mộng, y cũng không thể mưu cầu hy vọng xa vời gì.

Nhưng nếu đây không phải là mộng, vậy thì càng không nên.

Trong mắt nam tử sinh ra chút ưu tư, tuy chỉ là chút bất ngờ và kinh ngạc, nhưng Hoa Mãn Lâu lại thật cao hứng −−− tuy rằng y cũng không biết mình sao lại thấy cao hứng. “Ngươi không muốn hai mắt mình khôi phục thị lực sao?”

Hoa Mãn Lâu gật đầu một cái nói: “Ta rất muốn, nhưng hai ta đều hiểu, bất cứ chuyện gì cũng có nhân quả, trên thiên hạ không có bữa cơm nào là ăn không phải trả tiền, giống như không có người nào tự nhiên nói có thể trị đôi mắt mà rất nhiều thần y đương thời không thể chữa được mà lại không cầu hồi báo. Ta nghĩ là mặc kệ ngươi muốn cái gì, có thể để ta nhìn thấy ngươi trong thời điểm này, thứ ngươi muốn nhất định không đơn giản.”

Trong đôi mắt nam tử sinh ra chút hứng thú: “Vậy nếu như bản quân thật sự không cần hồi báo?”

“Vậy chắc chắn là ngươi đã chiếm được thứ mong muốn.” Hoa Mãn Lâu khẳng định nói.

Trong ánh mắt nam tử càng lộ ra hứng thú nồng đậm, khóe miệng hắn cũng khẽ nhếch lên một chút, rốt cuộc ánh mắt của hắn cũng nhìn thẳng vào Hoa Mãn Lâu: “Vì lẽ gì có thể khẳng định?”

“Tuy rằng ta tin trên đời này có rất nhiều người lấy việc giúp người làm niềm vui, nhưng ngươi hiển nhiên không thuộc dạng đó, ta không có cách nào liên hệ việc “không cầu hồi báo” với công tử.”

“Bản quân quả thật không phải dạng ngu xuẩn này.” Nam tử đương nhiên nói: “Như ngươi phỏng đoán, bản quân nguyện ý giúp ngươi đều có nguyên nhân của mình, cho nên ngươi chỉ cần nói ra nguyện vọng của ngươi là được.”

“Nguyện vọng của ta?” tuy là Hoa Mãn Lâu không rõ tại sao đối phương lại cố chấp như vậy, nhưng lời của hắn vẫn khiến Hoa Mãn Lâu mơ màng, nguyện vọng của y là gì? Phản ứng đầu tiên trong đầu là chữa khỏi hai mắt của mình.

Nếu đôi mắt y thấy lại được, có thể thấy thế giới này lần nữa, có thể để cho người nhà bằng hữu an tâm, nếu như có thể như vậy thì tốt biết bao.

Thế nhưng…

“Không cần, mặc dù có nguyện vọng nhưng vẫn không làm phiền ngươi thì tốt hơn.” Cuối cùng Hoa Mãn Lâu vẫn mở miệng cự tuyệt.

Nam tử nhướn mày: “Bản quân cứ nghĩ là ngươi muốn khôi phục đôi mắt của mình, lẽ nào cảm giác làm một người mù rất vui vẻ?”

Lời của hắn có phần làm tổn thương người khác, còn mang theo chút ác ý.

“Có lẽ vậy.” Hoa Mãn Lâu vậy mà lại không nổi giận, thần sắc bình tĩnh, thậm chí còn mỉm cười: “Ngươi có nghe qua tiếng bông tuyết rơi trên nóc nhà hay không? Cảm nhận nụ hoa chậm rãi bung nở trong gió xuân là loại sức sống mỹ diệu? Nếu đôi mắt ta khôi phục, có thể ta sẽ không cảm giác được những thứ này nữa, cho nên vẫn như bây giờ là tốt rồi.”

Nam tử nhìn y không nói, bởi vì hắn có thể cảm giác được trong lòng người này thật sự mong muốn như vậy.

Đột nhiên, Hoa Mãn Lâu nghĩ tới một việc: “A, nhắc mới nhớ ta cũng không phải là không có nguyện vọng, có một việc, ngươi có thể giúp ta thực hiện không?”

“Nói nghe một chút.” Chân mày nam tử chau lại, hắn chỉ biết nhân loại lúc nào cũng thuộc loại lòng tham không đáy, bọn họ tuyệt đối không có phẩm đức vô dục vô cầu. (vô dục vô cầu: không dục vọng không mưu cầu.)

“Ta có một chậu phong lan, chăm sóc hơn mười năm vẫn chưa nở hoa, có thể… có thể để cho nó nở hoa không?” Trước mắt đây đúng là nguyện vọng lớn nhất của Hoa Mãn Lâu.

Có điều y không nghĩ tới, sau khi y nói ra câu đó, sắc mặt nam tử đột nhiên xuất hiện trong giấc mộng của y lại trở nên khó coi đến như vậy.

“Ngươi muốn… Nó… Nở hoa?” giọng nói nam tử trầm thấp đáng sợ, nhiệt độ quanh thân cũng giảm xuống hơn mười độ, ngay cả màn sương trắng bốn phía tựa hồ cũng phải đông kết thành băng.

Hoa Mãn Lâu cứ như không chú ý đến tia biến hóa của hắn, mỉm cười: “Đúng vậy, nó có mùi thơm rất đặc biệt, ta luôn muốn để mấy người khác ngửi một chút −−− tuy là một mình thưởng thức cũng không tệ.”

“Không được, đổi cái khác.”

“Nhưng mà hiện giờ ta chỉ nghĩ đến một nguyện vọng này, nếu thấy chuyện đó khó quá thì cho qua đi? Khỏi phải thực hiện cái gì cho ta cũng không sao.”

Hoa Mãn Lâu quan tâm nói, nhưng mà nam tử lại càng u ám, đôi mắt đen láy lóe ra khúc dạo nhạc bão táp, nhưng mà Hoa Mãn Lâu lại nghĩ đôi mắt này bây giờ so với lúc đầu càng đẹp hơn, chỉ cần nhìn chúng biến hóa bất đồng, trong lòng y lại có chút đắc ý.

Nam tử nhìn y, bộ dáng kia cứ như đang nghĩ bóp chết y phải hao tốn bao nhiêu khí lực, chẳng qua Hoa Mãn Lâu lại không cảm thấy sợ hãi.

Đây có lẽ là do trong lòng y vẫn chưa tin đây là thực tại, y cho là mình chỉ đang nằm mơ.

Tính khí nam tử tựa hồ thoạt nhìn không tệ đến mức đó −−− chí ít là hắn không có ý đồ giết chết Hoa Mãn Lâu −−− hắn hít sâu một hơi, sóng ngầm trong đáy mắt nhanh chóng bình tĩnh lại, dần dần tan biến trong màu đen thẫm, ánh mắt hắn nhìn Hoa Mãn Lâu vẫn phức tạp như trước, nhưng đã không có sự phẫn nộ, chỉ là không hiểu sao làm cho đáy lòng Hoa Mãn Lâu phải run rẩy.

“Nếu như vậy, như ngươi mong muốn.” Thanh âm lạnh nhạt của nam tử lại trở về như lúc ban đầu, lại tựa hồ có cái gì đó không giống nhau.

Hắn bỏ lại những lời này, trường bào hoa lệ trên người lay động, lướt qua Hoa Mãn Lâu, sau đó lại biến mất trong màn sương trắng.

Khi nam tử đến gần, Hoa Mãn Lâu phát hiện cái mũi linh mẫn của mình lại trỗi dậy, tựa hồ có một tia hương khí nhẹ nhàng thoáng qua, y trợn mắt, cái mùi này y quen thuộc nhất trên đời, mùi hương càng thơm hơn, càng mang vẻ thần bí xa xưa hơn so với những cây phong lan khác, là mùi hương y độc chiếm hơn mười năm, y chợt xoay người: “Ngươi…”

Nhưng ở phía sau, từ lâu đã không còn thân ảnh của người nọ.

=======================

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: QAQ, tự dưng phát hiện hòm bản thảo không thiết định thời gian đổi mới… giống như các bạn đã nói, Hoa Mãn Lâu là thụ không giải thích! Cất giấu thử tác phẩm cất giấu đi O(∩_∩)O ha ha ~