CHƯƠNG 84
Trong tẩm cung Hoàng đế vẫn yên tĩnh đến tiếng châm rơi cũng có thể nghe, trên mặt đất là đống quần áo bị xé nát, nhóm nội thị đều thức thời, tự nhiên sẽ không đui mù mà tiến vào thu dọn. Sau màn che, mông lung có thể thấy được hai bóng người giao điệp mà ngủ, hơn nửa tấm chăn bị kéo mở, lơ đãng lộ ra mấy phần □.
Đây vốn là cảnh tượng thập phần bình thường trong tẩm cung, nhưng hôm nay, điều bình thường này lại bị khách không mời mà đến đánh vỡ — chỉ nghe “Oành” một tiếng, cửa phòng bị đẩy tung ra, Lục Tiểu Phụng nghênh ngang đi vào phòng, vừa vào, còn vừa lẩm bẩm nói:“Người đâu? Cửu huynh, Thành chủ? Sao ta tìm khắp ngự hoa viên, Ngự Thư Phòng…… Nơi nơi cũng không thấy người, chẳng lẽ lại chạy khỏi cung à?”
Nhưng vẻn vẹn trong một khắc, tim Lục Tiểu Phụng liền “Lộp bộp” một tiếng: Không xong ! thân là lãng tử phong lưu, Lục Tiểu Phụng liếc thấy tình trạng trong phòng, còn không biết đây là tình huống gì sao……
Chợt có “Ông” một tiếng, tiếng kiếm ngân vang xẹt qua căn phòng vắng lặng, Lục Tiểu Phụng tâm sinh cảnh triệu, hơi nghiêng đầu đi, chỉ thấy bảo kiếm hàn quang lẫm lẫm xẹt qua hai má hắn, nặng nề mà dính chặt trên khung cửa, vẫn ong ong không ngừng, có thể suy ra độ mạnh của người ném kiếm ra.
Lục Tiểu Phụng xoay người nhấc chân muốn chạy, lại nghe màn nội truyền đến một tiếng cười lạnh, nói:“Lục Tiểu Phụng, nếu ngươi dám chạy, trẫm đi hạ chỉ chém Tiết Băng, Âu Dương Tình, Sa Mạn…… Giết hết hồng nhan tri kỷ của ngươi!”
Lục Tiểu Phụng giật mình lập đương trường, không dám chạy nữa, lại đưa lưng về phía màn không dám xoay người lại, cười khổ nói:“Ta sai rồi, là ta sai rồi có được không nha…… Hoàng đế bệ hạ đại nhân đại lượng, xin bỏ qua cho ta lần này đi mà.”
Nghe từ sau lưng truyền đến tiếng mặc quần áo tất tất tốt tốt, cho dù là Lục Tiểu Phụng biến lịch bụi hoa cũng nhịn không được hơi mặt đỏ tim đập. Bỗng nhiên thanh âm tất tốt dừng một chút, trong màn có tiếng thì thầm khẽ nói, Lục Tiểu Phụng rụt cổ lại, không dám nghe lén, trong lòng lại nghĩ nên dàn xếp chuyện này sao đây…… Lập tức trong giường lại tất tốt trong chốc lát, Cung Cửu lúc này mới như linh xà chui ra khỏi màn, sau đó lại xoay người ém kín màn lại, rồi đi thẳng đến cạnh cửa, nhổ kiếm ra nắm trong tay, trên thân kiếm hàn quang soi rọi mi mục lăng liệt của hắn, quả thật tăng thêm vài phần lạnh lẽo trong phòng.
Lục Tiểu Phụng run run xoay người lại, chỉ thấy Cung Cửu tóc tai bù xù, quần áo cũng chỉ khép qua loa, hai chân trống trơn, tay cầm lợi kiếm, mắt chứa sát ý nhìn hắn — Lục Tiểu Phụng không khỏi ai thán một tiếng thật lớn trong lòng, lập tức cười ngượng ngùng nói:“Này…… Ta cái gì cũng không có nhìn thấy……”
Cung Cửu lại lạnh lùng cười cười lần nữa, nhưng ngữ khí ôn nhu nói:“Nghĩ tình hảo bằng hữu……” Lục Tiểu Phụng còn chưa kịp vui sướng, thì nghe Cung Cửu nói tiếp:“Ngươi đã không muốn sống, trẫm cũng hảo tâm tiễn ngươi một đoạn đường.”
Vẻ mặt Lục Tiểu Phụng xanh xao, bất đắc dĩ nói:“Cửu huynh a, ngươi chắc không keo kiệt như vậy đâu, bộ tính lấy mạng nhỏ của ta thật sao? Ta có việc gấp tới tìm ngươi nha, hơn nữa đa qua chính ngọ , ta sao biết các ngươi còn…… Còn không chưa xong đâu……” tiếng nói của hắn dần dần thấp xuống, trên mặt xanh xanh lại đỏ đỏ, rất muôn màu muôn vẻ.
“Hừ,” Cung Cửu hơi nheo mắt, nói:“Nếu thế, ngươi đến Ngự Thư Phòng trước, nếu ta nghe không rõ ‘Việc gấp’ ngươi nói, ta sẽ đem ngươi và nhóm hồng nhan tri kỷ của ngươi cùng nhau đến Hoàng Tuyền bơi chơi !”
Lục Tiểu Phụng liên tục gật đầu, bay đi nhanh như chớp, đương nhiên hắn cũng không dám bay khỏi cung, mà bay đến Ngự Thư Phòng, đi hảo hảo ngẫm lại “Việc gấp” của hắn nên biểu đạt thế nào.
Đợi đến khi Lục Tiểu Phụng bay đi không thấy bóng, biểu tình của Cung Cửu mới dịu xuống, ôn nhu nói:“Hắn đã đi, không nhìn thấy cái gì hết……” Cung Cửu lập tức trở về bên giường, vén rèm lên, cắm bội kiếm tùy thân của Diệp Cô Thành vào vỏ kiếm đầu giường, thấy Diệp Cô Thành hung hăng theo dõi hắn, không khỏi cũng cười ngượng nói:“A Thành, ta đi lấy quần áo cho ngươi……”
Diệp Cô Thành trong lúc nhất thời giận quá hóa cười: Đống quần áo rách nát đầy đất này rõ ràng đều là quần áo của ca, Lục Tiểu Phụng còn nhận không ra? Hắn có thể không biết đây là tình huống gìsao? biến thái chết tiệt, tiểu kê giết tiệt, thật đáng giận mà!
Ước chừng qua nửa canh giờ, Lục Tiểu Phụng xoay quanh tại Ngự Thư Phòng rốt cục chờ được Cung Cửu và Diệp Cô Thành thay quần áo hoàn tất. Hai gương mặt lạnh gần như giống y chang nhau a…… Lục Tiểu Phụng lại rụt cổ, lúc này mới run run nói rõ chân tướng sự tình.
Nguyên lai là âm mưu của U Linh sơn trang rốt cục bị cao thủ tra án thiên hạ đệ nhất kiêm sứ giả chính nghĩa Lục Tiểu Phụng phát hiện: U Linh sơn trang thu dụng rất nhiều “Người chết”, thậm chí còn gồm cả mấy tên trong danh sách đuổi giết của Tây Môn Xuy Tuyết — thế nhân đều nghĩ họ đã sớm chết, nhưng kỳ thật họ còn sống, sống như u linh, hơn nữa trở thành tay sai của Lão Đao Bả Tử.
Lục Tiểu Phụng quyết tâm muốn lẻn vào U Linh sơn trang điều tra một phen, như vậy hắn nhất định phải biến thành “U linh”. Lục Tiểu Phụng vốn tính thỉnh Tây Môn Xuy Tuyết đuổi giết hắn, nhưng thứ nhất Tây Môn Xuy Tuyết cũng không có lý do gì đuổi giết hắn, thứ hai Tây Môn Xuy Tuyết rốt cục đáp ứng Ngọc La Sát sau khi gã nhõng nhẽo ăn vạ sẽ đến Tây Vực một chuyến, đi xem cơ nghiệp Tây Phương Ma Giáo to như thế nào — Ngọc La Sát sao có thế để Lục Tiểu Phụng phá hư kế hoạch ở chung của phụ tử gã? Vì thế trong nụ cười lạnh lùng u ám của Ngọc La Sát, Lục Tiểu Phụng đành xám xịt đi: Nếu hắn không đi, chỉ sợ Tây Phương Ma Giáo thật sự sẽ toàn viên xuất động đến đuổi giết hắn .
Vì thế càng nghĩ, Lục Tiểu Phụng vẫn tới kinh thành: Nếu Tây Môn Xuy Tuyết không diễn, tìm Diệp Cô Thành đến đuổi giết hắn cũng thế thôi nha.
Bất quá thực hiển nhiên, Lục Tiểu Phụng tới không đúng lúc. Dưới tựa tiếu phi tiếu của Cung Cửu, Lục Tiểu Phụng cười ngượng nói:“Cái kia, Cửu huynh a, tóm lại sự tồn tại của U Linh sơn trang là đại họa giang hồ, các ngươi giúp đỡ một chút đi.”
Cung Cửu tạm thời không nói gì, việc này hắn đương nhiên muốn giúp, bởi vì hắn cũng không hy vọng U Linh sơn trang tiếp tục tồn tại. Hơn nữa, lúc trước khi đối phó Ngô Minh, Mộc đạo nhân lâm trận bỏ chạy, Cung Cửu còn chưa tìm lão thanh toán mà.
Nhưng nay không thể so với xưa, Cung Cửu đã là Hoàng đế, nếu hắn muốn giải quyết U Linh sơn trang, có thể phái đại quân vây quanh đầm lầy nơi U Linh sơn trang, sau đó giết chó gà không tha. Nhưng Cung Cửu không làm như vậy, thứ nhất hắn cũng không muốn gióng trống khua chiêng, khiến người trong giang hồ sinh ra “Ảo giác” triều đình muốn quản hạt và can thiệp chuyện của họ — Cung Cửu lăn lộn trong chốn giang hồ nhiều năm như vậy, đương nhiên biết tâm tư của người giang hồ, trước khi lực chưởng khống của hắn đạt tới một độ cao khác, chuyện giang hồ và triều đình tạm thời chưa thể nhập thành một.
Hơn nữa, Cung Cửu càng không hi vọng Mộc đạo nhân bị ép đến chó cùng rứt giậu, chỉ sợ lão sẽ nói ra những lời không nên nói, truyền ra tin không nên truyền, tạo ra chút phiền toái không cần thiết: cao thủ của U Linh sơn trang không ít, chỉ cần để thoát một cũng là phiền toái.
Nhớ đến đây, Cung Cửu nhìn về phía Lục Tiểu Phụng, có như vậy một con tiểu kê nghịch thiên tại, Mộc đạo nhân đã định là tiêu rồi, vậy họ cần gì phải tốn nhiều tâm tư, trực tiếp giao sự tình này cho Lục Tiểu Phụng đi giải quyết là được – Nếu nói đến điểm này, Cung Cửu luôn luôn thực vừa lòng với năng lực làm việc của Lục Tiểu Phụng. Vì thế Cung Cửu cười nói:“Hảo a, ngươi muốn chúng ta hỗ trợ như thế nào?”
Lục Tiểu Phụng sờ sờ mũi, thấy Cung Cửu tựa hồ đã không tức giận nữa, liền nhẹ nhàng thở ra, nghiêm túc nói:“Kế hoạch chúng ta đã định, hiện tại còn kém một lý do bức ta đến tuyệt lộ, cho nên muốn mượn dùng Diệp thành chủ một chút.”
Biểu tình của Diệp Cô Thành không đổi, âm thầm khó chịu không nói lời nào: Nghĩ đến chuyện vừa rồi, y chân tâm muốn đuổi giết Lục Tiểu Phụng — hận không thể biến hắn thành bạch trảm kê a !
Cung Cửu biết A Thành nhà hắn đang khó chịu, liền hơi chọn mi, nói:“Muốn chết quá dễ rồi, trẫm hạ một thánh chỉ phán ngươi tử tội, sau đó ngươi liền đào mệnh chạy trốn.”
Lục Tiểu Phụng suy sụp mặt, nói:“Quân vô hí ngôn a, thánh chỉ ngươi vừa ra, tương lai chẳng phải không có đường cứu vãn à?”
Cung Cửu hừ cười nói:“Chẳng lẽ để hoàng hậu đường đường đuổi theo giết ngươi còn có đường cứu vãn sao?” Lục Tiểu Phụng ưỡn ngực nghiêm mặt, nói:“Không phải không có ai biết thân phận Diệp thành chủ a, coi như là ta không cẩn thận đắc tội Bạch Vân thành chủ, được không?” Diệp Cô Thành nghe vậy hơi phì cười: Lục Tiểu Phụng nói trúng phóc luôn, hắn quả thật là “không cẩn thận” Liền đắc tội ca.
Cung Cửu chớp mắt, cười nói:“Được rồi, ngươi hiện tại bắt đầu trốn đi, lý do ta sẽ giúp ngươi âm thầm truyền ra, cam đoan không phá hư chuyện của ngươi.”
Lục Tiểu Phụng vốn đang muốn hỏi kĩ, nhưng thoáng nhìn Diệp Cô Thành mặt lạnh, không dám nhiều lời nữa, liền chắp tay, dứt khoát lưu loát bay khỏi hoàng cung, chuẩn bị bắt đầu đào mệnh .
Thế nhưng mấy ngày sau, khi Lục Tiểu Phụng nghe thấy lời đồn đầy trời giang hồ, mặt hắn cũng tái đi: nhân vật phong vân Lục Tiểu Phụng chốn giang hồ bị Phi Tiên đảo Bạch Vân thành và Tây Phương Ma Giáo liên thủ đuổi giết, nguyên nhân là hắn hoa tâm lãng tử này gần đây không thích hồng nhan mà yêu lam nhan, ngủ với người không nên ngủ!
Lục Tiểu Phụng đến tột cùng ngủ ai? Vấn đề này dẫn phát một làn sóng nhiều chuyện khắp chốn giang hồ, nghe nói Tây Phương Ma Giáo đã phái ra tam đại trưởng lão, mà Bạch Vân thành cả thành chỉ của tự mình xuất động — đây thật là đại náo nhiệt chấn động giang hồ a !
Chỉ có Lục Tiểu Phụng tự biết, hắn thật sự vô tội cực kì– đây tuyệt đối là Cung Cửu giở trò quỷ, chỉ vì hắn xuất hiện tại tẩm cung Hoàng đế không đúng lúc…… Cung Cửu quả nhiên vẫn trừng mắt tất báo như vậy a, Lục Tiểu Phụng bất đắc dĩ cười khổ: Hắn không dám tưởng tượng nhất thế anh danh của hắn bị hủy thành dạng gì nữa, trời cao a, còn có vô số hồng nhan tri kỷ của hắn! các nàng sẽ nghĩ sao đây?! còn có Ngọc La Sát kia nữa, gã lại chạy tới góp mặt cho vui hả? Quả thực là sợ thiên hạ không loạn nha !
Bất quá vô luận thế nào, mục đích của Lục Tiểu Phụng coi như đạt tới, hiện tại trên giang hồ đã mở bàn, cược xem hắn còn có thể sống mấy ngày — bị Bạch Vân thành và Tây Phương Ma Giáo liên thủ đuổi giết, hai đại thế lực này một chiếm Đông Nam một bá Tây Bắc, Lục Tiểu Phụng lúc này thật lên trời lối xuống đất không đường a.
Lục Tiểu Phụng quả nhiên thực chật vật, hắn nghiêng ngả lảo đảo đào mệnh trong đống cây cối tươi tốt, trên người đã bị thương khắp nơi, quần áo cũng bị nhánh cây cắt qua, nếu hắn hiện tại đi lên đường cái, chỉ sợ đã không còn ai có thể nhận ra hắn là Lục Tiểu Phụng phong lưu tiêu sái kia, đây rõ ràng là một con tiểu kê nghèo túng thê lương a.
Bất quá Lục Tiểu Phụng chính là Lục Tiểu Phụng, dưới tình huống này, hắn cư nhiên còn có thể kết bằng hữu, một bằng hữu đồng bệnh tương liên, Độc Cô Mĩ.
Độc Cô Mĩ cũng đang đào mệnh, bởi vì hắn cũng ngủ với người không nên ngủ — lão bà của người khác, lại còn không phải chỉ một người, quả nhiên không hổ là “Người cùng cảnh ngộ” với Lục Tiểu Phụng. Bất quá khi Độc Cô Mĩ nhận ra Lục Tiểu Phụng, câu đầu tiên hắn hỏi lại là:“Ngươi không phải ngủ với Diệp Cô Hồng chứ?”
Lục Tiểu Phụng dùng ngữ khí ê buốt cả răng nói:“Không phải, tại sao ngươi có thể nghĩ thế hả? Rõ ràng là ngươi ngủ với lão bà của Diệp Cô Hồng……”
“Khặc khặc khặc,” Độc Cô Mĩ khàn khàn bật cười quái dị, nói:“Ta ngủ lão bà của hắn, ngươi ngủ hắn, ngươi nói hắn nên hận ai nhiều hơn nào?”
Mày Lục Tiểu Phụng nhăn đến gần như kẹp chết con ruồi, nói:“Ta đã nói rồi, không phải hắn !” Hắn sao có thể đi ngủ Diệp Cô Hồng kia a buồn cười, hắn Lục Tiểu Phụng chỉ yêu muội tử không thích hán tử a !
Nhưng Độc Cô Mĩ hiển nhiên không thể tin lời “Nói xạo” của Lục Tiểu Phụng: trong đống tin đồn của giang hồ, Diệp Cô Hồng là người đừng đầu bảng danh sách được chọn, bởi vì hắn là đường đệ duy nhất không ở Phi Tiên đảo của Diệp Cô Thành, liên quan đến mặt mũi của Bạch Vân thành, nên Bạch Vân thành chủ mới đích thân đuổi giết Lục Tiểu Phụng. Bất quá còn có một khả năng, Bạch Vân thành chủ có một tình nhân thần bí trong truyền thuyết, tựa hồ là nam nhân…… Chẳng lẽ Lục Tiểu Phụng lại dám đào góc tường của Bạch Vân thành chủ? Ngay tiếp theo Độc Cô Mĩ lại nghĩ đến Tây Phương Ma Giáo, hiện giờ toàn bộ giang hồ đều biết Tây Môn Xuy Tuyết Vạn Mai sơn trang chính là Thiếu giáo chủ Tây Phương Ma Giáo, chẳng lẽ, Lục Tiểu Phụng ngủ cư nhiên là Tây Môn Xuy Tuyết? Nghe nói Tây Môn Xuy Tuyết là chí giao tri kỷ của Diệp Cô Thành, người này càng thích hợp a, dù sao cũng do Bạch Vân thành và Tây Phương Ma Giáo liên thủ nha……
Vì thế Độc Cô Mĩ đeo một biểu tình vô cùng hiếu kì, hỏi:“Chẳng lẽ là Tây Môn Xuy Tuyết?” Nói xong hắn lại tự nhủ lẩm bẩm:“Diệp Cô Hồng thích đi bắt chước Tây Môn Xuy Tuyết, nhưng giả chính là giả, sao có thể thật sự so sánh với…… Ác, nói không chừng lấy độ hoa tâm của Lục Tiểu Phụng, vô luận giả thật gì hắn cũng ngủ hết rồi ấy chứ.”
“……” Lục Tiểu Phụng nghẹn họng nhìn trân trối, hoàn toàn cứng họng không biết nói gì. Kể ra là vầy, Ngọc La Sát lúc trước chỉ là nhất thời quật khởi, nên mới đáp ứng Cung Cửu, liên thủ đuổi giết Lục Tiểu Phụng, nếu gã biết chốn giang hồ cư nhiên xuất hiện lời đồn đãi điên cuồng như vậy…… Không biết gã sẽ muốn giết Lục Tiểu Phụng làm bại hoại danh dự nhi tử bảo bối của gã, hay là Cung Cửu không chịu trách nhiệm châm ngòi thổi gió hơn nữa?
Vô luận Ngọc La Sát muốn giết ai, gã hiện giờ đều là “Ngoài tầm tay với” , ngược lại là Cung Cửu, hắn đang nhàn nhàn rỗi rỗi “Đuổi giết” Lục Tiểu Phụng đây. Quả thật đuổi giết Lục Tiểu Phụng vốn nên là chuyện của Diệp Cô Thành, nhưng nơi có Diệp Cô Thành sao lại thiếu Cung Cửu chứ? Lúc này hai người họ vẫn mặc quần áo tuyết trắng, hình tượng ngăn nắp, tay trong tay tung tăng trong rừng, quả thực giống như đang đạp thanh.
Nhân cơ hội này “Cải trang vi hành” một chuyến, Hoàng đế và hoàng hậu đều tỏ ra thực vừa lòng, chút không thoải mái lúc trước cũng tan thành mây khói .
Trong rừng khắp nơi đều là hoa cỏ thơm ngát, hít sâu một hơi, chỉ cảm thấy toàn thân khoan khoái rất nhiều, Diệp Cô Thành tâm tình thực không tồi, đã thấy Cung Cửu đá đá một hòn đá nhỏ dưới chân, cười nói:“Lục Tiểu Phụng cách đây không xa ngay phía trước.”
Diệp Cô Thành âm thầm lau mồ hôi vì Lục Tiểu Phụng “Anh danh tẫn tang”, nói:“Chúng ta như vậy, Lão Đao Bả Tử thật tin hắn?” Mộc đạo nhân sớm đã qua lại với hai người bọn họ, không có khả năng không đoán ra hoàng hậu là Bạch Vân thành chủ, như vậy chuyện Lục Tiểu Phụng bị đuổi giết……
“Lão đao cầm nói không chừng sẽ nghĩ, là vì Lục Tiểu Phụng lên giường của ta, nên ngươi mới đuổi giết hắn nha.” Cung Cửu cười hì hì trêu ghẹo, không thèm để ý nói:“Yên tâm đi, mệnh Lục Tiểu Phụng lớn lắm, không có việc gì . Hơn nữa, kỳ thật Lão Đao Bả Tử vốn cũng muốn lợi dụng Lục Tiểu Phụng, nên vô luận Lục Tiểu Phụng là vì nguyên nhân gì mà bị đuổi giết, ảnh hưởng cũng không lớn đâu.” Nhiều lắm thì bị Mộc đạo nhân chỉnh mấy lần thôi, dù sao Lục Tiểu Phụng khẳng định không chết nha, có sao đâu, ai bảo hắn xông bậy vào tẩm cung.
Diệp Cô Thành liếc Cung Cửu một cái, thật sự rất không phúc hậu …… Vì thế y thản nhiên nói:“Nếu Lục Tiểu Phụng thật lên giường của ngươi, người ta nên giết là ngươi, mà không phải hắn.”
Cung Cửu “Phốc xuy” Cười, ôm Diệp Cô Thành cọ hai cái, mềm giọng nói:“Trong tâm ta chỉ có một mình ngươi, những người khác ta nhìn chứơng mắt a. Hơn nữa, Lục Tiểu Phụng đại củ cải hoa tâm kia, dù hắn tự leo lên giường ta cũng không thèm a……”
Lại tình chàng ý thiếp một trận, Diệp Cô Thành mới vỗ vỗ vai Cung Cửu, nói:“Có người đến .” Cung Cửu đương nhiên là biết, nhưng thẳng đến thanh âm tất tất tốt tốt trong rừng cây càng ngày càng gần, hắn mới lưu luyến buông tay ra, rốt cục không giống con lười quấn lấy cái cây mà ôm Diệp Cô Thành nữa.
Gương mặt trắng nõn, bàn tay tái nhợt, kiếm tái nhợt, một thân bạch y như tuyết: thiếu niên chui ra từ trong rừng này, quả thực giống y Tây Môn Xuy Tuyết. Nếu vậy thôi thì khỏi bàn, đám thiếu niên thích bắt chước Tây Môn Xuy Tuyết trên giang hồ không ít, kiếm khách thích mặc đồ trắng còn nhiều hơn nước trên sông — nhưng thiếu niên này, chỗ nào cũng bắt chước Tây Môn Xuy Tuyết, nhưng mặt hắn cư niên lại có vài phần giống Diệp Cô Thành !
Cung Cửu bỗng nhiên thấy răng hắn hơi ê, vì thế hắn cắn răng nói:“A Thành, tiểu tử này không phải là con tư sinh của ngươi và Tây Môn Xuy Tuyết chứ?”
Diệp Cô Thành tà liếc Cung Cửu một cái, mà thiếu niên kia lại hung hăng lườm Cung Cửu, trong ánh mắt cơ hồ bay ra dao nhỏ — nếu là người khác, dám trước mặt hắn gièm pha thần tượng của hắn như thế, Diệp Cô Hồng đã sớm rút kiếm. Nhưng hiện tại hắn không dám, hắn lại nhìn về phía Diệp Cô Thành, cúi đầu thấp giọng kêu:“Đại đường huynh.”
“Ân.” Diệp Cô Thành hơi gật đầu, lập tức không thèm nói nữa. Trong lúc nhất thời bốn phía thập phần im lặng, có lẽ Diệp Cô Hồng cảm thấy có chút xấu hổ, liền do dự nhìn nhìn Cung Cửu, nói:“Vị này là……” Nhưng hắn còn chưa nói hết, đã bị người ta đánh gãy –“Vị này nhất định là tình nhân thần bí của Bạch Vân thành chủ rồi.”
Trên ngọn cây “Xôn xao” một thanh âm vang lên, một người bay xuống như Yến Tử. Đây là một con Yến Tử màu phấn hồng.
Rõ ràng là một nam nhân, nhưng lại có gương mặt hồng nhuận như thiếu nữ, hắn mặc một thân xiêm y phấn hồng sắc cắt cực kỳ vừa người, mà bên cạnh đai lưng phấn hồng của hắn, còn tàmóc một túi da phấn hồng. Phảng phất như cả ánh mắt hắn cũng mang theo một màu phấn hồng, về phần vẻ mặt hắn, thủy chung đều có biểu tình như đại đa số các nam nhân nhìn thấy đùi của thiếu nữ vậy.
Càng ghê gớm hơn là, lúc nam nhân này nhìn Cung Cửu, cư nhiên còn mang theo vẻ mặt này, trong mắt càng lóe ra ánh sáng sắc dục không chút che dấu.
Người này chính là Phấn Yến Tử đại danh đỉnh đỉnh trên giang hồ, hắn nam nữ ăn thông, được xưng Vạn Lý Đạp Hoa.
Biểu tình của Cung Cửu thực vi diệu, hắn tựa hồ hơi muốn cười, lại hơi bất khả tư nghị, nói:“Ngươi nhìn trúng ta?”
Phấn Yến Tử ôn nhu nói:“Ta biết, tình nhân thần bí của Bạch Vân thành chủ khẳng định bất phàm, quả nhiên không khiến ta thất vọng, ngươi là nam nhân nhìn rất đẹp nha.”
Biểu tình của Cung Cửu càng vi diệu , Diệp Cô Thành bỗng vô cùng bội phục dũng khí của Phấn Yến Tử, y chẳng tức giận chút nào, ngược lại rất muốn cười: trên đời này, người có gan đùa giỡn Cung Cửu thật sự rất hi hữu! Diệp Cô Hồng nhất thời nghẹn đỏ mặt, giậm chân nói:“Ngươi đủ, không cần loạn phát tình !”
Phấn Yến Tử cười cười, hắn nhìn Diệp Cô Hồng, ôn nhu nói:“Ta làm sao dám cướp người của Bạch Vân thành chủ chứ, Lục Tiểu Phụng chính là vết xe đổ. Kỳ thật ta càng thích ngươi, nhưng ngươi lại luôn thờ ơ lạnh nhạt với ta a.”
Mặt Diệp Cô Hồng triệt để tái đi, hắn nộ khí đằng đằng trừng Phấn Yến Tử một cái, xoay người bước đi, cư nhiên cũng quên luôn chào cáo biệt đại đường huynh và đường tẩu của hắn.
Phấn Yến Tử lại không chút hoang mang, trong cánh rừng nguy cơ khắp nơi này, thiếu niên sinh trong danh môn như Diệp Cô Hồng đi xa không được, hắn bất cứ lúc nào cũng có thể đuổi kịp — Phấn Yến Tử cuối cùng bắn cho Cung Cửu một mị nhãn, lúc này mới thong thả đuổi theo Diệp Cô Hồng.
Sau một lúc lâu, Cung Cửu bỗng bật cười ha ha, hắn ôm Diệp Cô Thành, cười đến không thở nổi, đứt quãng nói:“A Thành, ngươi nói có thể một ngày…… Phấn Yến Tử này cũng kêu ta một tiếng đường tẩu không?”
Diệp Cô Thành cũng buồn cười, nhưng vấn đề này dù sao cũng phải chờ tương lai mới biết được đáp án, bọn họ bây giờ phải tiếp tục đuổi giết Lục Tiểu Phụng, chờ Lục Tiểu Phụng thành công tiến vào U Linh sơn trang, sẽ không còn chuyện của họ nữa, lúc trước bọn họ đã tính phải tới Giang Nam chơi một vòng, thưởng thức cảnh đẹp đầu xuân một phen, sau đó trở lại kinh thành……
Ngày luôn đẹp như thế đó.