Diệp Cô Thành đã hạ quyết tâm không thèm nói chuyện với Cung Cửu nữa, trên thực tế y căn bản không muốn nói chuyện với bất cứ kẻ nào– y đã nhận ra rõ bản chất thế giới này rồi, mọi người đều say có mình y là tỉnh, cảm giác này thật sự là quá tang thương !
Bất quá cho dù Diệp Cô Thành đã đặt chân vào con đường “Cao ngạo” một đi không trở lại, thần công mặt dày mày dạn của Cung Cửu vẫn càng ngày càng thâm hậu,“Đi theo làm tùy tùng”,“Nịnh hót lấy lòng” vân vân vũ vũ đều đã trở thành chuyện tầm thường, sáng mỗi ngày đưa một cành hoa mới gọi là “Tình ý miên miên”– hơn nữa hoa này hiển nhiên không phải vật phàm, tuyệt đối sẽ không tìm thấy chung quanh Vạn Mai sơn trang, không biết từ cái nơi xa xôi diệu vợi nào đó “Chuyển nhanh” mà tới…… Diệp Cô Thành nhìn thấy thật sự là dạ dày đau mắt cũng nhói luôn, mà tối trọng yếu là, y xót đống tiền này a! Cung Cửu này…… Tiêu tiền như nước phú nhị đại thật là rất thiếu giáo huấn mà!
Cho dù Diệp Cô Thành mặt lạnh đối xử như thế nào, Cung Cửu vẫn làm không biết mệt, vì thế nhóm người hầu Vạn Mai sơn trang gần đây lại có thêm một mục giải trí, đó là trước tối mỗi ngày đoán sáng sớm hôm sau Cửu công tử sẽ tặng Bạch Vân thành chủ loài hoa gì– lão quản gia hào phóng tỏ vẻ, phàm là người đoán trúng lương tháng tăng gấp bội: dẫn đến nhiệt tình của chúng người hầu đều tăng vọt lên! Bất quá tư duy của Cửu công tử hiển nhiên là “Thiên mã hành không”,“Không thể nắm lấy” , cho nên một đoạn thời gian đầu không ai có thể đoán trúng, dù bọn họ đã vắt hết óc suy nghĩ các loại danh sách .
Nhưng vào buổi tối một ngày nào đó, một vị tiểu ca tuần tra ban đêm nghênh diện gặp gỡ Cửu công tử gần đây tâm tình rất rất tốt, tính tình phá lệ ôn hòa, tiểu ca ấp úng lại thật cẩn thận hỏi:“Cửu công tử ngài…… sáng…… Ngày mai tính tặng…… tặng hoa gì ạ?”
Cung Cửu cười tủm tỉm ghé vào bên tai tiểu ca nói một câu, sáng hôm sau vị tiểu ca “Có gan ăn cua đầu tiên” này đã trở thành người đầu tiên được tăng lương…… Nhưng cũng là người duy nhất, bởi vì sau đó, Cửu công tử chỉ cười mà không nói trước câu hỏi của mọi người. Vì thế trong một xó nhà âm u hẻo lánh nào đấy, vị tiểu ca này tao ngộ phải tai ương bị đạp “Cực kỳ tàn ác”.
Đương nhiên, Cửu công tử tâm tình rất tốt cũng không quên Tôn Tú Thanh “Hoài xuân chờ gả”, hắn thường cùng Tôn cô nương tham thảo “nhị tam bí kíp theo đuổi băng sơn”, mà Tôn cô nương cũng không hổ là “nữ nhân có thực lực theo đuổi được Tây Môn Xuy Tuyết”, năng lực chấp nhận quả nhiên rất mạnh…… Đối với chuyện của Cung Cửu và Diệp Cô Thành, cô nương này trừ việc ngay từ đầu cũng suýt nữa kinh hãi rớt cằm xuống ra, đúng là rất nhanh liền vui mừng cùng Cung Cửu kết thành “Mặt trận thống nhất”, quan hệ của hai người rất nhanh liền bay lên độ cao “Khuê mật”.
Nói tóm lại, không khí Vạn Mai sơn trang là tốt đẹp mà hài hòa, trừ lão quản gia thường lo lắng cho vị chủ nhân bị thương mà chạy của lão ra, thì tất cả mọi người đều “Vô tâm vô phế” mà sống.
Bất quá lão quản gia cũng không cần lo lắng bao lâu, đêm khuya ngày đó, cửa phòng lão quản gia “Đốc đốc đốc” vang lên.
Lão quản gia còn buồn ngủ mở cửa, một đạo bóng xám liền như bay vọt vào phòng, lão quản gia lập tức thanh tỉnh lên, kích động hô:“Giáo chủ !”
Ngọc La Sát khẽ gật đầu, chuyển thân qua. Bộ dạng Ngọc La Sát cực có uy, liếc mắt một cái đã biết người này tuyệt không dễ chọc. Mà khi gã cười rộ lên, lại làm người ta cảm thấy thập phần ân cần, lúc này gã thản nhiên nở nụ cười, nói:“Nhiều năm như vậy, vất vả cho ngươi .”
Lão quản gia lệ nóng doanh tròng quỳ xuống, nói:“Không vất vả, đây là vinh hạnh của thuộc hạ, thuộc hạ không thể đi theo làm tùy tùng giúp giáo chủ mở mang bờ cõi, chỉ có thể tận tâm hết sức chiếu cố tiểu chủ nhân, chỉ cần giáo chủ và tiểu chủ nhân hảo, thuộc hạ có chết muôn lần cũng cam nguyện.”
Ngọc La Sát nâng tay lão, ý bảo lão quản gia đứng lên, nói:“Nó rất giỏi, công của ngươi không thể không có.” Nhưng lập tức gã lại lạnh mặt, hỏi:“Cung Cửu và Diệp Cô Thành, vì sao lại ở Vạn Mai sơn trang không đi?”
Lão quản gia đứng lên, hơi cúi đầu không dám nhìn thẳng Ngọc La Sát, ngữ khí cung kính nói:“Hồi bẩm giáo chủ, tiểu chủ nhân cùng Bạch Vân thành chủ lấy kiếm tương giao, cho nên mời Bạch Vân thành chủ ở lại luận kiếm, Cửu công tử theo Bạch Vân thành chủ mà đến, trước đó cũng không được mời.”
Ngọc La Sát hơi nheo mắt lại, nói:“Hừ, nếu như thế, ta cũng muốn ở tại Vạn Mai sơn trang.”
Lão quản gia giật mình, thập phần vui sướng nói:“Giáo chủ ! ngài muốn nhận tiểu chủ nhân sao?”
Ngọc La Sát gật đầu nói:“Cũng là lúc……” Lập tức gã hơi cười lạnh nói:“Nếu không nhận, con ta liền bị người khác đoạt mất nữa!”
Năng lực làm việc của Lão quản gia cũng không phải thổi phồng, người có thể được Ngọc La Sát đặt bên cạnh nhi tử bảo bối sẽ dỡ sao?
Ngay sáng sớm hôm sau sau khi chủ tớ gặp mặt, Tây Môn Xuy Tuyết luyện kiếm tắm rửa xong, thì nghe lão quản gia “Thâm tình sâu đậm” kể rõ một cố sự “Phụ tử chia lìa” cảm động, sau đó, đại giáo chủ Ngọc La Sát ngọc một thân “Thân dân” liền lên đài .
Ngọc đại giáo chủ chứa đầy tình cảm hô:“A Tuyết ! con ta…… Ta rốt cục nhìn thấy ngươi .” biểu tình kia, ngữ khí kia, phải nói thế nào nhỉ…… Bỗng nhiên khiến lão quản gia có một ảo giác kỳ quái, nói thật đây là chủ nhân anh minh thần võ, lãnh khốc uy nghiêm của lão sao? Còn có, giáo chủ thật sự là cha của trang chủ à? Có phải năm đó ôm nhầm rồi không, kỳ thật Cung Cửu kia mới là nhi tử của Ngọc đại giáo chủ, chắc không phải đâu ha? !
Tây Môn Xuy Tuyết biểu tình băng lãnh, ngữ khí cũng băng lãnh, nói:“Là ngươi !”
Ngọc La Sát trợn mắt nhìn, hiển nhiên có chút không kịp phản ứng, cảnh tượng “Hai phụ tử ôm nhau khóc rống” trong phán đoán của gã không xuất hiện a…… Ai, nhi tử trưởng thành, cũng hoàn toàn không biết gã, thật có chút thương cảm a, vì thế Ngọc La Sát gật gật đầu, nói:“Là ta, A Tuyết, ta chính là thân cha của ngươi a.”
Tây Môn Xuy Tuyết bất vi sở động, nói:“Nửa tháng trước, là ngươi.”
Ngọc La Sát một bên cảm khái nhi tử “Kiệm lời như vàng”, một bên kể khổ:“A Tuyết, A Cha không phải cố ý đập nát đại sảnh Vạn Mai sơn trang…… Lúc ấy ta chỉ muốn trộm thăm ngươi, kết quả tên Cửu công tử thị phi chẳng phân biệt kia tự nhiên nghĩ ta có ý đồ không tốt gì đó, vì thế chúng ta một lời không hợp liền đánh nhau……” Nói xong gã che ngực, mặt mang thương cảm nói:“Kết quả A Cha bị Bạch Vân thành chủ đâm một kiếm, bị thương thiệt là nặng, A Cha thật sợ mình cứ thế mà chết, cả nhi tử duy nhất cũng chưa thể nhận lại…… Cho nên cha vừa khỏe chút xíu, liền tới gặp con, con của ta a~.”
Tây Môn Xuy Tuyết không nói lời nào, yên lặng đánh giá Ngọc La Sát, thật lâu sau, bỗng nhiên nói:“Độc Cô Nhất Hạc, ngươi ám toán .”
Ngọc La Sát độn mặt, lập tức trưng biểu tình từ phụ, nói:“Là ta, lúc ấy ta không phải cố ý không nhận ngươi, thật sự là thời cơ chưa đến nha, ta……” Nhưng Ngọc La Sát nói không được nữa, bởi vì tay Tây Môn Xuy Tuyết đã đặt lên chuôi kiếm.
Sắc mặt Ngọc La Sát thay đổi, biểu tình thụ thương nói:“A Tuyết, chẳng lẽ ngươi lại động thủ với A Cha sao? !”
Tây Môn Xuy Tuyết lạnh như băng nói:“Ngươi là cha ta?”
Ngọc La Sát liên tục gật đầu, nói:“Đúng vậy đúng vậy,” Nói xong hắn chỉ chỉ lão quản gia, lại nói:“Năm đó chính ta đem ngươi phó thác cho hắn, còn xây Vạn Mai sơn trang này, đảo mắt liền đã lớn thế rồi, năm đó ngươi mới có chút xíu như vầy hà……” Gã vừa nói, vừa vươn tay so so chiều dài của anh nhi.
Lão quản gia nhận được ý của giáo chủ nhà mình, cũng phụ giúp nói:“Trang chủ, ngài ấy thật là phụ thân thân sinh của ngài, năm đó chính ông giao ngài cho ta chiếu cố .”
“……” Tây Môn Xuy Tuyết lặng im một lát, nói với Ngọc La Sát:“Ngươi không nên ám toán Độc Cô Nhất Hạc.”
“A?” Ngọc La Sát có chút dại ra, sao suy luận của con gã hình như có chút không thích hợp vậy? Gã bất đắc dĩ nói:“A Tuyết, ngươi là nhi tử bảo bối của ta, ta sao có thể mắt thấy ngươi…… Cho nên ta liền…… Chẳng lẽ ngươi không thể thông cảm một mảnh tâm ý của A Cha hay sao? A Tuyết, ta thiệt là thương tâm quá đi ~……”
Lão quản gia trong lòng lau một vệt mồ hôi, lão bỗng hiểu ra, giáo chủ bình thường vì sao luôn mặc một thân áo bào tro tránh trong sương mù hơn nữa lời như châu ngọc, nếu ổng lấy kiểu lảm nhảm cộng thêm biểu hiện trang đáng thương này ra ngoài…… gia nghiệp của Tây Phương Ma Giáo lớn thế nào chỉ sợ cũng biến mất không dấu vết a .
Tây Môn Xuy Tuyết dừng một chút, nói:“Chỉ một lần này, lần sau không được viện cớ này nữa.”
Ánh mắt Ngọc La Sát đột nhiên sáng đứng lên, liên tục gật đầu nói:“Đương nhiên đương nhiên, A Tuyết ngươi yên tâm, chỉ cần là chuyện ngươi không thích, A Cha sẽ không làm đâu.”
Tây Môn Xuy Tuyết nói:“Như thế thì tốt.” Lại nói tiếp:“Tiễn khách.”
“……” Ngọc La Sát giật mình, lập tức khổ mặt, nói:“A Tuyết ! ngươi cư nhiên muốn đuổi A Cha đi?A Cha hảo thương tâm a a a a~……”
Tây Môn Xuy Tuyết im lặng, lập tức hắn thản nhiên nhìn lão quản gia một cái, xoay người bước đi .
Lão quản gia thập phần hiểu ý, lập tức nói với Ngọc La Sát:“Giáo chủ, ý tiểu chủ nhân là ngài có thể ở lại Vạn Mai sơn trang……” Lão nói còn chưa hết đã bị đánh gãy, chỉ nghe Ngọc La Sát “Hừ” một tiếng, tàn khốc nói:“Con ta lưu ta lại, còn cần ngươi nói cho ta biết sao?”
Lão quản gia nơm nớp lo sợ nói:“Là…… Là thuộc hạ vượt phận sự.”
Ngọc La Sát lạnh lùng nói:“Con ta sao lại biến thành như vậy, nợ này ta sẽ tính dần với ngươi!” Nói xong gã phẩy tay áo một cái, xoay người cất bước, nói:“ chuẩn bị phòng cho bổn tọa!” Lão quản gia khúm núm gật đầu xin vâng, trong lòng ai thán nói: Tiểu chủ nhân mặt lạnh với giáo chủ, giáo chủ liền mặt lạnh với ta, kẹt chính giữa thật đáng thương a……
Ngọc La Sát cứ như vậy ở tại Vạn Mai sơn trang.
Mới dàn xếp xong không bao lâu, Ngọc La Sát đi bộ chung quanh liền nghênh diện gặp gỡ Cung Cửu trong hoa viên.
Lúc này vạn vật đều lặng đi, ngay cả chim chóc trong chu vi đều bay đi rất xa, không dám nghe lén hai người này nói chuyện, chỉ vì sát khí tràn ngập tận trời kia…… Dù một con ruồi bọ bay qua sợ rằng cũng “ngậm hờn đương trường”.
“Nguyên lai là Tây Phương Ma Giáo Ngọc giáo chủ tôn giá hàng lâm Vạn Mai sơn trang, không tiếp đón từ xa, thỉnh giáo chủ chớ trách nha.” Cung Cửu âm trầm cười nói.
Trình độ cười âm trầm của Ngọc La Sát tuyệt không thua Cung Cửu, chỉ nghe gã nói:“Vạn Mai sơn trang khi nào thì biến thành biệt viện của Thái Bình vương thế tử thế? Chẳng lẽ là bản giáo chủ lâu quá không đến Trung Nguyên, tin tức mất linh thông sao?”
Cung Cửu “Chậc chậc” lắc đầu nói:“Nếu tin tức của Ngọc giáo chủ không linh thông, vậy trên đời này cũng không ai dám tự xưng là kẻ biết hết mọi chuyện nha……” Nói xong hắn ho nhẹ hai tiếng, nói:“Ngọc giáo chủ thần công vô địch, lần trước một chưởng suýt nữa lấy mạng của ta, không biết lúc này có gì chỉ giáo?”
“Hừ,” Ngọc La Sát lạnh lùng nói:“Bạch Vân thành chủ đâu? Thái Bình vương thế tử sao không gọi hắn đến hộ giá?”
Cung Cửu thản nhiên cười cười, nói:“Thành chủ đi tìm Tây Môn trang chủ luận kiếm rồi, thế nào, Ngọc giáo chủ không biết sao?”
Ngọc La Sát lớn tiếng nói:“Cửu công tử, bổn tọa cùng ngươi vốn nước giếng không phạm nước sông, bất quá nếu ngươi dám có ý gì với Tây Môn Xuy Tuyết, đừng trách bổn tọa tâm ngoan thủ lạt !”
Cung Cửu vẻ mặt vô tội nói :“Ngọc giáo chủ hiểu lầm ta rồi, sao ta dám có ý với A Tuyết nhà ngươi? Ta còn sợ hắn có ý với A Thành nhà ta đây này.”
Ngọc La Sát bị rung động trong nháy mắt, lập tức cười nói:“Hảo Cửu công tử, thiếu niên phong lưu, dám nhúng chàm cả Bạch Vân thành chủ !”
Cung Cửu cười tủm tỉm nói:“Nơi nào nơi nào, ta sao có thể so được với Ngọc giáo chủ thủ đoạn tày trời, nuôi Ngọc Thiên Bảo hơn hai mươi năm, đúng là lấy hộp giấu châu, thế nhân sao lại nghĩ ra Tây Môn trang chủ lại là Thiếu giáo chủ của Tây Phương Ma Giáo chứ?”
Ngọc La Sát sắc mặt bình thản, nói:“Cửu công tử, chúng ta người khôn không nói mập mờ, ngươi đến tột cùng có tính toán gì, không ngại nói rõ.” tiểu hồ ly này, quả nhiên là gian xảo không lưu tình, thật khó đối phó.
Cung Cửu cũng thu liễm tươi cười, thản nhiên nói:“Ta không muốn trở thành địch nhân của giáo chủ, nhưng cũng không dám làm bạn với ngài, chỉ cần giáo chủ không làm hư chuyện của ta, không động vào Diệp Cô Thành, chuyện khác, ta chẳng thèm để ý.”
Ngọc La Sát cười nói:“Hảo! đủ trắng ra.” Tiếp đó gã cũng tung điểm mấu chốt, nói:“Mong Cửu công tử cũng không nhúng tay chuyện của Tây Phương Ma Giáo ta, lại càng không làm chuyện bất lợi với Tây Môn Xuy Tuyết, đại kế của Cửu công tử, bổn tọa thật sự chẳng có ý can thiệp. Về phần Diệp thành chủ, một kiếm phi tiên chấn động bát phương, quả thật khiến bổn tọa tán thưởng !”
Cung Cửu cũng khen lại:“Tây Môn trang chủ một kiếm đã xuất, nhất hướng vô hồi, kiếm phong lướt qua, vạn hùng cúi đầu, ta cũng thật khâm phục .” Nhưng Cung Cửu lại nghiêm túc lên, nói:“Bất quá……”
Ngọc La Sát khẽ nhíu mày nói:“Cửu công tử có gì khó xử, không ngại nói thẳng?” Câu hỏi này, ngữ khí chân thành mà thân thiết, cứ như hai người là hữu hảo tương giao đã lâu.
Cung Cửu ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Ngọc La Sát, nói:“Tây Môn trang chủ luôn có tâm đấu một trận với Diệp thành chủ, việc này tất nhiên ta phản đối đến cùng, không biết giáo chủ có ý gì chăng?”
Ngọc La Sát nói:“Thiên Ngoại Phi Tiên chẳng có sơ hở, ta cũng không muốn hai người bọn họ giao thủ, chúng ta đều tự mình hết sức ngăn cản.”
Cung Cửu vừa lòng gật đầu, nhưng Ngọc La Sát lập tức nói:“Tôn Tú Thanh nữ nhân kia, ta không thích ả, thỉnh Cửu công tử không cần trợ giúp.”
Cung Cửu cười cười, nói:“Nam nữ hoan ái, đều bằng tâm ý, ta chỉ là thưởng thức sự thẳng thắn của Tôn cô nương mà thôi, tuyệt không có ý nhúng tay. Bất quá giáo chủ đã nói như vậy, nếu Tây Môn trang chủ cũng có ý với Tôn cô nương, thì không nên trút hết lên đầu ta đấy?”
Ngọc La Sát lãnh liệt nói:“Chỉ bằng ả mà dám có ý với nhi tử của ta?” Nói xong gã thẳng tắp nhìn chằm chằm Cung Cửu, nói:“Cửu công tử tốt nhất nhất ngôn cửu đỉnh, đám tiểu nhân vật như Trương Anh Phong và Nghiêm Nhân Anh kia bổn tọa coi như không thấy, nhưng nếu là muốn dùng mỹ nhân kế, Tôn Tú Thanh chỉ sợ tư sắc quá kém !”
Cung Cửu âm thầm cười lạnh, mặc kệ tư sắc nàng tệ đến đâu, nàng cũng là Vạn Mai sơn trang nữ chủ nhân tương lai! Vì thế Cung Cửu thản nhiên nói:“Ta không nhúng tay, giáo chủ cũng không nhúng tay, chúng ta hãy xem ý của ban thân trang chủ, như thế nào?”