Lục Tiên

Quyển 3 - Chương 7: Thính phong đường




Thẩm Thạch đang đi đột nhiên dừng lại, giương mắt nhìn Đỗ Thiết Kiếm, thế nhưng sau khi Đỗ Thiết Kiếm nói ra câu nói kia thì cũng không biểu lộ gì thêm mà tiếp tục tiến thẳng về phía trước.

Chỉ có điều tại sao bốn đại chưởng môn chân nhân của Tứ chính danh môn vốn là bốn người có danh vọng gần như là lớn nhất trong giới tu chân Hồng Mông lại bất ngờ muốn gặp mặt một tên đệ tử Ngưng Nguyên Cảnh bình thường, việc này thực sự là kỳ quái. Có điều xem phản ứng của Đỗ Thiết Kiếm thì xem ra vị Đại sư huynh đầu trọc này phải biết một ít nội tình mới đúng.

Thẩm Thạch im lặng một lát sau, liền tiếp tục đi theo Đỗ Thiết Kiếm tới đỉnh Trích Tinh Phong. Thế nhưng giờ phút này tâm tình của hắn cũng không bình tĩnh như biểu lộ trên mặt. Đường lên Trích Tinh Phong là các bậc đá xếp ngay ngắn theo thứ tự, hai bên là rừng cây xanh ngắt, lại còn có sương mù trôi nổi khắp nơi, quả thật rất có hào khí của Tiên gia. Chỉ là lúc này suy nghĩ của Thẩm Thạch đang xoay chuyển khắp nơi, cảm xúc phập phồng, trong lòng thì đang nhớ lại chuyện cũ.

Nói là chuyện cũ, kỳ thật mới qua còn chưa được một năm, thế nhưng Thẩm Thạch đột nhiên có cảm giác trí nhớ của mình về thời gian ba năm trôi qua tại Yêu giới đã trở nên khá xưa cũ, thậm chí còn có một chút lạ lẫm nữa.

Dường như hắn cũng đã quên rằng mình đã bao lâu chưa nhớ về cuộc sống ở Yêu giới, đoạn trí nhớ kia đối với hắn mà nói cũng không vui vẻ gì, nhất là sau cái chết thảm của lão Bạch Hầu và Thạch Trư khi hắn vừa trở lại Nhân Tộc, nhiều lúc hắn còn muốn quên đi hết những chuyện xảy ra kia.

Thế nhưng cho tới hôm nay, hắn mới chợt phát hiện, thì ra những sự tình kia vẫn còn khắc sâu trong lòng, trí nhớ của hắn về nó cũng không phai mờ đi chút nào.

Hắn cúi đầu xuống, trong nội tâm ngũ vị tạp trần, không nói một lời mà tiếp tục đi thẳng về phía trước.

Trong Tứ chính đại hội, đa số các đại chân nhân Nguyên Đan Cảnh của Tứ chính danh môn rất ít ở lại biệt viện trong Nghênh Tiên Đài dưới chân núi, đối với các vị đại năng này, Nguyên Thủy Môn đương nhiên là có an bài riêng. Hôm nay, nơi mà bốn Đại chưởng môn danh chấn thiên hạ muốn tiếp kiến Thẩm Thạch chính là Thính Phong Đường trên Trích Tinh Phong.

Thính Phong Đường này cũng không phải là một đại điện lừng lẫy khí thế của Nguyên Thủy Môn mà chỉ là một tiểu đường tĩnh tu trang nhã và khá yên tĩnh, bốn vị chưởng môn chân nhân gặp mặt Thẩm Thạch ở nơi này, hơn nữa lại cho Đỗ Thiết Kiếm lặng lẽ đưa Thẩm Thạch tới, điều này dường như cũng nói rõ một phần mục đích tới đây. Sau khi Đỗ Thiết Kiếm đưa Thẩm Thạch đi một đoạn đường núi liền rẽ sang một con đường đá bằng phằng rồi quẹo vào một con đường khá nhỏ khác.

Cứ đi lòng vòng như vậy một hồi, chung quanh rất nhanh yên tĩnh trở lại. Thẩm Thạch chỉ thấy bốn phương tĩnh lặng, có chăng thì thỉnh thoảng có tiếng chim hót từ đâu đó vọng lại, càng làm vẻ u tĩnh tăng thêm vài phần. Chỉ có tiếng gió phía ngoài bìa rừng kia, dường như mạnh hơn so với trước một chút. Một lát sau, đột nhiên có một ngã ba xuất hiện trước mặt hắn, một đầu là đường núi quanh co khúc khuỷu như vừa rồi, đầu còn lại là đường bằng đá đi về hướng đỉnh núi.

Đỗ Thiết Kiếm dừng lại chỗ ngã ba này một lúc rồi chỉ vào con đường đá dẫn lên đỉnh núi, nói với Thẩm Thạch: "Thẩm sư đệ, từ nơi này đi lên chính là một nơi vô cùng nổi tiếng gọi là Ngộ Chân Nham, theo truyền thuyết, ngày xưa tại nơi này, Nguyên Vấn Thiên Công đứng đầu trong Nhân Tộc Lục Thánh đã tìm ra đại đạo, cũng là nơi mà ngài đã sáng chế ra bí pháp hấp thụ Linh lực trong Linh Tinh."

Thẩm Thạch thoáng ngơ ngác, gật nhẹ đầu rồi ngẩng đầu nhìn qua con đường kia thì thấy vô số các bậc thềm đá xếp thành tầng lớp, bằng phẳng mà trầm mặc dẫn tới đỉnh núi, thỉnh thoáng có mây mù vờn quanh che đi ánh mắt làm con đường trở nên càng thần bí.

Đỗ Thiết Kiếm cười nhẹ một cái rồi tiếp tục dẫn Thẩm Thạch đi về phía trước, không lâu sau hai người liền đi tới Thính Phong Đường.

Đây là một tòa cung điện nhỏ nhìn khá thanh lịch thanh tịnh, điện này nằm giữa một khu rừng tùng bách cổ, cửa lớn mở to nhưng trước cửa lại không có lấy một bóng người. Mà cách nơi này khoảng mười trượng là một sườn đồi, nơi đó mây cuộn lên như sóng, gió núi thổi từng đợt ào ào dồn dập, từ xa đã có thể nghe tới, xem ra cái tên Thính Phong Đường là từ đây mà có.

Thẩm Thạch quan sát tòa Thính Phong Đường này, nội tâm có chút lo lắng, dù sao thì ở nơi này đang hiện diện bốn vị chân nhân là Thái Sơn Bắc Đẩu hiện nay.

Dường như Đỗ Thiết Kiếm có thể cảm nhận được một phần cảm xúc của Thẩm Thạch, đột nhiên thò tay vỗ nhẹ vào vai hắn, nhẹ nhàng nói: "Không sao đâu, đệ đừng lo lắng."

Thẩm Thạch hít sâu một hơi để trấn tĩnh lại rồi gật nhẹ đầu với Đỗ Thiết Kiếm. Đỗ Thiết Kiếm cười nhẹ một cái, sau đó liền quay người, nhanh chóng rời khỏi nơi đây, để lại Thẩm Thạch còn đang kinh ngạc, cô độc đứng một mình bên ngoài Thính Phong Đường.

Đây là... có một số việc ngay cả vị Đại sư huynh này cũng không thể biết đến ư?

Trong nội tâm Thẩm Thạch có phần mờ mịt, hắn khẽ thở dài một cái rồi chậm rãi đi tới trước Thính Phong Đường, sửa sang lại quần áo trên người, sau đó cắn nhẹ môi, cất giọng nói: "Đệ tử Thẩm Thạch cầu kiến."

Một lúc lâu sau, từ trong Thính Phong Đường truyền tới một thanh âm ôn hòa, đúng là Hoài Viễn Chân Nhân chưởng giáo Lăng Tiêu Tông nói: "Vào đi."

Thẩm Thạch dạ một tiếng rồi bước vào Thính Phong Đường.

Khi vừa bước qua cửa, Thẩm Thạch liền thấy trong nội đường bày bốn chiếc ghế lớn, trái phải mỗi bên hai cái, đều có người ngồi, nhưng Thẩm Thạch còn chưa nhìn rõ là ai thì phát hiện một sự việc vô cùng quỷ dị, đó chính là khi hắn vừa bước vào Thính Phong Đường thì tiếng gió dồn dập bên ngoài lập tức biến mất.

Bên trong tòa Thính Phong Đường này vậy mà không có cả một chút tiếng gió!

Hắn có cảm giác như đang có một lực lượng vô hình đang bao phủ toàn bộ tiểu điện, cách ly toàn bộ âm thanh bên ngoài vậy. Thẩm Thạch thay đổi sắc mặt một chút, trong lòng đoán có lẽ đây là một trong các cấm chế của các vị đại chân nhân đạo pháp thông thiên này.

Hắn không dám nghĩ nhiều, bước nhanh tới phía trước rồi quỳ xuống lạy, nói: "Đệ tử Thẩm Thạch, bái kiến chư vị chưởng giáo chân nhân."

"Ân," Hoài Viễn Chân Nhân trả lời, nói: "Đứng lên trả lời đi."

"Vâng." Thẩm Thạch đáp ứng rồi đứng lên, lúc này hắn mới nhìn lên, chỉ thấy trên bốn chiếc ghế là bốn người, Hoài Viễn Chân Nhân ngồi ở chiếc ghế phía trên bên phải, đối diện là một nam tử mặt tròn mày rậm ngồi ghế trên bên trái, nếu nhìn theo số ghế thì đó chính là Nguyên Phong Đường Chân Nhân Chưởng giáo Nguyên Thủy Môn, ngoài ra ngồi ở hạ thủ Nguyên Phong Đường Chân Nhân là một lão hòa thượng bạch mi hiền lành mặc áo cà sa màu vàng, không cần phải nói, người này chính là Thiên Khổ thượng nhân Chưởng môn Trấn Long Điện; vị cuối cùng ngồi ở hạ thủ Hoài Viễn Chân Nhân, là một lão nhân vóc người không cao, thân hình thon gầy, trong đôi mắt ẩn chứa khí thế mạnh mẽ, đó chính là Nam Cung Lỗi Chưởng môn Thiên Kiếm Cung.

Thẩm Thạch nhìn thoáng qua liền không dám thất lễ làm càn, chỉ thành thành thật thật cúi đầu đứng nguyên tại chỗ, cùng lúc đó, mấy vị đại nhân vật đứng đầu Hồng Mông Tu Chân giới đều tập trung ánh mắt trên người của hắn. Tất nhiên không có bất kỳ áp lực vô hình nào, mấy vị Đại Chân Nhân cũng không cần phải làm chút thủ đoạn vô vị thừa thãi như vậy đối với hắn, nhưng sau một lát trên lưng Thẩm Thạch lại toát ra một tầng mồ hôi lạnh.

Dù không làm gì nhưng đứng trước bốn nhân vật này, đối với một đệ tử Ngưng Nguyên Cảnh mà nói, đúng là một gánh nặng rất lớn.

Cũng thật may mắn là không lâu sau thanh âm của Hoài Viễn Chân Nhân một lần nữa lại vang lên: “ Thẩm Thạch, hôm nay ngồi ở đây chính là Chưởng giáo Chân Nhân của Tứ Chính danh môn , nguyên nhân vì sao lại gọi ngươi đến chắc hẳn trong lòng ngươi cũng đoán được”.

Thẩm Thạch hít sâu một hơi rồi trả lời: “Vâng ạ”.

Hoài Viễn Chân Nhân khẽ gật đầu nói: “Vậy tốt rồi, ngươi hãy đem thời gian ba năm trải nghiệm ở Yêu giới, từng cái kể lại cho các vị Chưởng giáo Chân Nhân nghe”.

“Yêu giới”, sau khi hai chữ này từ miệng của lão nói ra lại khiến không khí bên trong Thính Phong Đường bỗng nhiên có chút quái dị, tuy nhiên nhìn kĩ sắc mặt của ba vị Chưởng giáo Chân Nhân kỳ thật cũng không có biến hóa quá lớn, có lẽ trước đó Hoài Viễn Chân Nhân đã cùng họ hội ý qua, hơn nữa với địa vị và hàm dưỡng bậc này, dù có phát sinh đại sự gì thì bọn họ cũng có thể ung dung bình thản.

Thẩm Thạch im lặng một lát, sau đó mới mở miệng bắt đầu thuật lại, từ năm đó tu luyện trên Thanh Ngư Đảo, trong khi đi Yêu đảo săn bắt Yêu thú hắn phát hiện mật động, tiếp theo tìm được một tòa Kim Thai Thạch truyền tống pháp trận cỡ nhỏ rồi bị truyền tống đến Yêu giới, tại Hắc Ngục Sơn sinh tồn ba năm thời gian, Thiên Thanh Xà Yêu nhất tộc cùng Hắc Phượng Yêu tộc liều chết tranh đấu, thế nhưng do sự biến đổi bất ngờ của cuộc chiến ở thành Phượng Minh nên hắn bị nhốt tại mật thất trong lòng núi, mà chỗ đó cũng có một Kim Thai Thạch truyền tống trận cỡ nhỏ.

Cuối cùng từ trong tuyệt cảnh, nhờ truyền tống pháp trận này mà hắn một lần nữa quay lại được Quy Nguyên giới của Nhân tộc.

Từng việc, từng việc dường như vẫn còn rõ mồn một ngay trước mắt, Thẩm Thạch trầm giọng kể lại những chuyện đã qua, giống như từ trong ký ức đi thêm một chuyến, vài gương mặt Yêu tộc thân quen như hiện lên trước mắt hắn. Có một thứ cảm xúc không biết nói như thế nào, chẳng phải là yêu thích, nhưng cũng không giống thâm cừu đại hận, lúc này hết thảy mọi thứ trong quá khứ dường như trở nên lắng đọng. Kể cả tâm tình của mình, hình như cũng bình tĩnh vượt quá dự liệu.

Một mạch nói xong, trong Thính Phong Đường tựa hồ có chút yên tĩnh, kỳ ngộ này có lẽ khiến cho mấy vị Đại Chân Nhân kiến thức rộng rãi phải kinh ngạc rơi vào trạng thái trầm tư suy nghĩ. Một lát sau, bỗng nhiên một thanh âm hùng hậu vang lên, đúng là vị Chân Nhân mặt tròn Nguyên Phong Đường kia cất tiếng nói: “Thẩm sư điệt, theo lời của ngươi vừa nói, ngày nay Yêu tộc trong Yêu giới rất suy thoái, cơ hồ không có Đại Thiên Yêu xuất hiện sao?”

Thẩm Thạch khẽ gật đầu khẳng định đáp lời: “ Đúng là như thế, trong suốt ba năm đệ tử đều nghe chính người trong Yêu tộc nói như vậy”

Nguyên Phong Đường chậm rãi gật đầu, trong mắt hiện lên vẻ suy tư. Bên kia, Thiên Kiếm Cung Chưởng môn Nam Cung Lỗi cũng mở miệng nói một câu, nhưng lại hỏi về Kim Thai Thạch truyền tống pháp trận. Ngoại trừ Hoài Viễn Chân Nhân, ba vị Chân Nhân còn lại thay nhau hỏi Thẩm Thạch về rất nhiều vấn đề trong Yêu giới, Thẩm Thạch cũng lần lượt trả lời không bỏ sót điều gì.

Ngoại trừ chuyện về Âm Dương Chú, hai hạt châu và nhân vật thần bí Hoàng Minh.

Ước chừng quá nửa canh giờ, khó khăn lắm trận truy vấn này mới kết thúc được, cảm thấy chung quanh không còn ai muốn hỏi tiếp, trong lòng Thẩm Thạch mới chậm rãi thở phào một hơi. Kỳ thật lại muốn nói tiếp, ba vị Đại Chân Nhân đối với một tu sĩ Ngưng Nguyên Cảnh nho nhỏ như hắn cũng không làm gì quá phận, thậm chí có thể nói trong đa số thời điểm họ đều bình thản, dù sao với địa vị và thân phận của họ thật sự cũng không cần phải cố ra vẻ trước mặt một tiểu nhân vật như Thẩm Thạch.

Tuy vậy Thẩm Thạch vẫn cảm thấy áp lực rất lớn, may mắn thay, có lẽ cuối cùng cũng đi qua được cửa ải này.

Một lát sau, thanh âm của Hoài Viễn Chân Nhân chậm rãi vang lên: “ Sự tình về Yêu giới liên quan quá nhiều, ta và ba vị Chưởng giáo Chân Nhân sẽ bàn luận tỉ mỉ, việc này ngươi phải giữ bí mật không được nói ra ngoài”

Thẩm Thạch vội vàng gật đầu nói: “ Vâng, đệ tử đã biết”

Hoài Viễn Chân Nhân gật đầu ra hiệu: “ Vậy ngươi xuống trước đi”

Thẩm Thạch quỳ xuống hành lễ sau đó xoay người rời đi, trong khoảnh khắc khi hắn vừa ra khỏi cửa Thính Phong Đường, đột nhiên những tiếng gió dồn dập vang lên trong tai hắn làm cho thân thể hắn khẽ run lên.

Cái loại cảm giác này thật khó miêu tả, giống như một bức tranh nhợt nhạt đột nhiên có thêm linh khí và sinh mệnh, đấtt trời cũng sinh động hẳn lên.

Chính vì thế, đối với tòa Thính Phong Đường phía sau mình, Thẩm Thạch càng thêm kính sợ, hắn nghĩ thầm quả nhiên thủ đoạn của các vị Đại Chân Nhân này quả nhiên quỷ thần cũng khó lường, Thẩm Thạch liền nhanh chóng rời khởi nơi đây.

Dọc theo con đường lúc trước lên núi đi một hồi, bước chân Thẩm Thạch chợt dừng lại, hắn lại thấy lối rẽ chỗ có bậc đá đi thông lên đỉnh núi, Thẩm Thạch ngẩng đầu nhìn lên đỉnh núi chỉ thấy mây mù nhẹ nhàng trôi, trong lòng có vài phần khó hiểu.

Ngộ Chân Nham, đó là chỗ ngày xưa Nguyên Vấn Thiên từng ngộ đạo sao…

Gió núi thổi qua, sau một lúc im lặng hắn xoay người bước lên những bậc đá rồi đi xuống.
=================
Tứ chính bốn đại chân nhân
Cho truyền Thẩm Thạch chuyện cần hỏi thăm
Trong lòng bỗng thấy xa xăm
Nhớ chuyện yêu giới ba năm sống cùng.