Lục Tiên

Quyển 3 - Chương 399: Hài cốt




Dịch: jiro chiko

Từ xưa đến nay, tất cả Yêu tộc trên thế gian đều coi Thiên Yêu Hoàng là Thủy Tổ, phụ nữ và trẻ em trong Yêu tộc đều biết thần thoại truyền thuyết chính là Bàn Cổ Khai Thiên có con trai trưởng là Thiên Yêu Hoàng , sau đó Thiên Yêu Hoàng tạo ra vạn vật trên thế gian, tạo ra Hồng mông bách tộc, lấy Yêu tộc làm đầu, bách tộc đều là tôi tớ , đây chính là thần thoại khởi nguyên của Yêu tộc.

Thẩm Thạch với tư cách là Nhân tộc hiểu rõ sâu nhất về Yêu tộc , đương nhiên vô cùng quen thuộc với thần thoại truyền thuyết này, bao nhiêu năm sống trong Yêu tộc đối với cái tên Thiên Yêu Hoàng cũng đã sớm như sấm bên tai. Bất quá trải qua năm tháng dài dòng buồn chán , lịch sử bị chôn vùi, tuy rằng Yêu tộc đối với thần thoại này vẫn giữ lòng tin tưởng tuyệt đối không chút nghi ngờ , nhưng bên trong Nhân tộc lại xuất hiện nhiều hoài nghi cùng suy đoán, không ít người còn tuyên bố Thiên Yêu Hoàng thật ra cũng chỉ là do Yêu tộc bịa ra một thần tượng Thủy Tổ mà thôi, còn căn bản không hề tồn tại.

Năm đó Nhân Yêu đại chiến , Nhân tộc đã từng tuyên dương trắng trợn loại thuyết pháp này làm cho Yêu tộc vô cùng phẫn nộ , dẫn đến mấy trận đại chiến máu tanh vô cùng thê thảm . Bất quá trước khi gặp phải Hoàng Minh , Thẩm Thạch kỳ Thật cũng không tin tưởng lắm về truyền thuyết ThiênYêu Hoàng này , mặc dù hắn đã từng đến Yêu giới ba năm.

Nguyên nhân rất đơn giản , nếu Thiên Yêu Hoàng mà Yêu tộc kính ngưỡng sùng bái kia quả thật tồn tại như lời nói , thật sự là quá mức cường đại, tạo thế chế vật không gì không làm được , năng lực bật này dĩ nhiên không giống thần chi , thậm chí có thể nói không thua gì Bàn Cổ khai thiên lập địa.

Nhưng mà ngày đó Hoàng Minh đã nói cho hắn biết về bí mật này , Thiên Yêu Hoàng chính xác đã từng tồn tại, chẳng những thế còn để lại di hài được bảo tồn cho đến ngày nay, ngay bên trong Long mạch tế đài ở Yêu giới.

Tất cả Yêu tộc đều bắt nguồn từ Thiên Yêu Hoàng , cho nên hắn chính là Yêu tộc Long mạch cuối cùng , ký thác lấy số mệnh của Yêu tộc, chỉ cần di hài còn tồn tại , Yêu tộc liền có hy vọng Đông Sơn tái khởi.

Đúng vậy, muốn phá hủy được Yêu tộc Long mạch cuối cùng thì phải hủy diệt di hài của Thiên Yêu Hoàng còn sót lại trên thế gian. Dù Thẩm Thạch là một Nhân tộc lúc nghe đến đó cũng phải thay đổi sắc mặt, hắn cũng không phải đối với điều này sợ hãi, mà là bị ý nghĩ điên cuồng của Hoàng Minh chấn kinh.

Trên đời này vậy mà thật sự có Yêu tộc sẽ điên cuồng đến mức muốn phá hủy di hài Thiên Hoàng minh mà Yêu tộc kính như thần minh, đến một Nhân tộc như Thẩm thạch cũng không thể nào tưởng tượng nổi, cũng từ khi đó Thẩm Thạch mơ hồ cảm giác được, Hoàng Minh bị vây ở dưới mặt đất của cung điện Yêu tộc một vạn năm khiến tâm tính dường như đã bị ảnh hưởng nghiêm trọng .

Chẳng qua tuy rằng bị như thế nhưng Hoàng Minh cũng không biểu hiện ra ý tứ bất lợi đối với Thẩm Thạch , mà một Nhân tộc như Thẩm Thạch muốn phá hủy di hài của Thiên Yêu Hoàng ít nhất tâm tình cũng không khó chịu chút nào . Cho nên giao dịch này cuối cùng cũng vẫn đạt thành, đương nhiên với tình huống lúc đó, Thẩm Thạch cũng không nghĩ tới chính mình thật sự có khả năng trở lại Yêu giới để làm được chuyện này , đã một vạn năm bị ngăn cách bởi Phi Hồng Giới làm sao có thể đột nhiên phát sinh biến hóa thông hành tới Yêu giới được ?

Kết quả về sau phát sinh chuyện mọi người đều biết , hắn cũng không hiểu thấu mà đến nơi này , vận mệnh cơ duyên kỳ diệu quỷ dị không người nào có thể phỏng đoán.

Bất quá nếu đã đến chỗ này rồi , Thẩm Thạch cũng không có ý định vi phạm lời hứa của mình.

Trong bóng đêm Hắn kiểm tra thực hư thân thể một thoáng, phát hiện trừ lúc đầu bị một cỗ lực lượng cường đại khó hiểu Truyền Tống đến chỗ thần bí này khiến thân thể có chút khó chịu bên ngoài , mặt khác đều không có gì trở ngại .

Hắn khẽ thở dài trong lòng một hơi liền đứng dậy , cảnh giác một chút hoàn cảnh xung quanh, xác định phụ cận cũng không có khí tức nguy hiểm , lúc này bàn tay mới phất một cái, một viên hỏa cầu bốc cháy trên lòng bàn tay hắn chiếu sáng xung quanh.

Hỏa quang chiếu sáng , Thẩm Thạch thấy được mình đang ở một thạch thất thập phần rộng lớn như lời Hoàng Minh ngày đó đã nói, tuy nhiên mặt đất chung quanh cũng không bằng phẳng mà lại rất gồ ghề có phần thô ráp, còn có rất nhiều tinh thể thạch lăng đủ loại màu sắc kì quái lộ ra khỏi mặt đất , ánh lửa phản chiếu tạo nên hình ảnh kỳ dị sáng bóng.

Có thể tùy ý nhìn thấy thạch lăng , không những trên mặt đất mà ngay cả trên vách thạch bích cũng có , trừ điều đó ra , phụ cận Thẩm Thạch không còn tiếng động của con vật sống nào , ngay cả con kiến cũng không nhìn thấy.

&&

Hoàng Minh cũng chưa từng nói cho Thẩm Thạch biết bộ dáng di hài của Thiên Yêu Hoàng , bởi vì chính hắn cũng không biết , hắn cũng chỉ từng được nghe qua từ các thế hệ Yêu Hoàng nhất mạch, tương truyền rằng bên ngoài tế đàn có một cái đầu lâu khô cực lớn chính là xương sọ của Thiên Yêu Hoàng năm đó , mà di hài thân hình của Thiên Yêu Hoàng cũng được bảo tồn ở chỗ này.

Thẩm Thạch tiến vào gian phòng thạch thất này đương nhiên đã gặp được cái đầu lâu khô cực lớn bên ngoài , tuy rằng khiếp sợ xương sọ cực lớn của Thiên Yêu Hoàng có thể liên tưởng ngay đến quái vật với hình thể cực lớn , nhưng nếu truyền thuyết Yêu tộc là thật , Thiên Yêu Hoàng có được thực lực cường đại như thế nếu như là Cự Nhân cũng không phải điều đặc biệt khiến người ta khó có thể chấp nhận .

Chẳng qua lúc hắn nhìn đến bộ hài cốt bên trên tòa bệ đá , Thẩm Thạch vẫn vô cùng kinh hãi , vô thức dừng bước chân.

Bệ đá cô quạnh như muốn biến mất trong bóng đêm , thời gian ở nơi này dường như đã đình trệ ngàn vạn năm , nhưng giờ phút này theo hỏa quang trên tay Thẩm Thạch chiếu rọi tới mọi vật đột nhiên bắt đầu chuyển động giống nhau, bóng đen chập chờn , hỏa quang lập lòe chiếu sáng rõ bộ di hài .

Đó là một cỗ di hài không có đầu , Thẩm Thạch cũng không cảm thấy kì quái bởi vì đầu lâu Thiên Yêu Hoàng đang bày ở trên tế đàn bên ngoài . Nhưng mà giờ phút này , hắn vẫn cảm thấy vô cùng quỷ dị , trợn mắt há hốc mồm nhìn lên tòa bệ đá , có lẽ sau ngàn vạn năm đây là lần đầu tiên nó xuất hiện chân tướng trước mặt người ngoài.

Bộ hài cốt không đầu bên trên bệ đá thoạt nhìn … giống dáng người Thẩm Thạch không sai biệt lắm

Không phải là một Cự Nhân cực lớn , cũng không giống đại đa số Yêu tộc có một hai chỗ dấu vết của dã thú , Thẩm Thạch liếc mắt nhìn qua rõ ràng nhìn thấy một bộ di cốt Nhân tộc mất đầu .

Cái bộ di hài này cùng với cái khô đầu lâu hắn trong trí nhớ đã từng nhìn thấy hoàn toàn không hề đối xứng , Thẩm Thạch ngoài kinh ngạc ra phản ứng đầu tiên chính là nghĩ mình đi sai địa phương , có lẽ nơi hắn vừa đến cũng không phải là nơi chôn xương của Thiên Yêu Hoàng ?

Nhưng vì điều gì nơi này lại có một cỗ hài cốt , hơn nữa cũng không có đầu ? Chính hắn dựa theo lời Hoàng Minh ngày đó truyền thụ phương pháp một đường đi đến không hề phạm sai lầm nào , như vậy vật trước mắt này phải là di hài của Thiên Yêu Hoàng mới đúng .

Thế nhưng … một đầu lâu khổng lồ sao lại có thể có một thân hình bình thường đến vậy ?

Thẩm Thạch hít sâu một hơi ,tận lực bình ổn trái tim đang nhảy lên kịch liệt của mình , thầm nghĩ một lát rồi chậm rãi đi tới bên cạnh bệ đá.

Hỏa quang chiếu rọi, cỗ hài cốt kia hiện ra rõ ràng trước mặt Thẩm Thạch , dưới cái nhìn chăm chú của hắn , Thẩm Thạch chợt phát hiện ra tư thế của cỗ hài cốt có chút kì quái.

Trong tưởng tượng lúc trước của hắn , di hài Thiên Yêu Hoàng đương nhiên phải tôn nghiêm nghiêm túc nằm thẳng , mà giờ phút này trên tòa bệ đá , bộ hài cốt giống như đúc đại đa số hài cốt Nhân tộc này lại nằm nghiêm thân thể , hai tay hai chân đều cuộn lại ôm trước ngực . Trừ không có đầu lâu , nhìn qua dường như người này đang rất thống khổ hoặc đang vô cùng sợ hãi.