Lục Tiên

Quyển 3 - Chương 374: Ngày đó




Ngày dài rồi lại đêm thâu, mây bay tản mác, bóng cây chìm trong gió rét.

Chỉ có mưa vẫn rơi.

Ngày hôm nay hơi lạnh, bên trong rừng mưa gió rét thổi vào người, mang theo mưa bụi li ti, một loại cảm giác buốt giá tự nhiên sinh ra.

Tại bìa rừng sâu bên trong Vũ Khư,chính là nơi Thiên Thanh Xà Yêu nhất tộc đang trú ẩn, trải qua một khoảng thời gian dài yên ổn hiếm thấy, lại được sự đồng ý của Ngọc Lâm, mọi người trong bộ tộc bắt đầu coi khu phế tích cực lớn này như là căn cứ để phát triển. Bỏ qua một chút tổn hại không đáng kể, thì những tòa thạch ốc này hoàn toàn có thể giúp che gió che mưa. Phía bên ngoài, có không ít người trực tiếp chặt cây từ rừng mưa, xây dựng nhà gỗ bên trong Vũ Khư.

Có người bận việc có người nghỉ ngơi, sự vui vẻ bỗng nhiên tràn ngập trong bộ tộc, mà sự tuyệt vọng bao trùm sớm đã không cánh mà bay. Ở bên trong khu rừng mưa thanh tĩnh và an bình này, từng khuôn mặt tộc nhân Thanh Xà đều dạt dào niềm hy vọng vào tương lai. Các tộc nhân chịu trách nhiệm canh gác cảnh giới xung quanh Vũ khư thậm chí còn tranh thủ săn bắn kiếm thêm thu nhập,nhìn qua thì họ cũng vẫn làm tốt công việc, bởi mấy ngày này chẳng có tu sĩ Nhân tộc nào lai vãng quanh đây. Thời gian này an toàn im ắng dị thường, có lẽ thực sự có thể yên ổn nghỉ ngơi dưỡng sức, sau đó cùng đợi cái ngày bộ tộc quật khởi cường thịnh một lần nữa .

Cái ngày đó, nhất định sẽ đến a!

Chẳng qua là tuy thảnh thơi như vậy, nhưng vẫn có một chút kỳ quái , ví như hôm nay, tuy bề ngoài vẫn như thường ngày mưa phùn rơi tí tách khắp cả một mảnh rừng mưa xanh ngắt, nhưng các chiến sĩ bộ tộc Thanh Xà vẫn thấy có điều bất thường.

Động vật trong rừng, dù là dã thú hay yêu thú cường đại, đột nhiên bắt đầu trở nên xao động bất an, âm thanh thú rống liên tiếp, sau đó theo thời gian trôi qua, sắc trời ngày càng âm trầm, tất cả đám yêu thú bỗng nhiên chạy tán loạn. Rất nhanh sau đó, bọn chúng từ mọi phương hướng dốc sức liều mạng phóng đi thật sâu bên trong rừng mưa, cũng không quay đầu lại, dường như bị cái gì khủng khiếp lắm dọa cho mất mật.

Bầu trời mây đen bắt đầu chồng chất kéo đến, gió, càng ngày càng lạnh, càng lúc càng lớn.

Những độc trùng nguy hiểm và liều mạng, trong lúc đó dường như biến mất, hình như chỉ trong chớp mắt đã rút hết về dưới mặt đất, cũng không dám thò đầu ra nữa; trong rừng mưa có rất nhiều thực vật quái đản thậm chí có thể ăn thịt người , hôm nay cũng thu liễm toàn bộ cành lá, dốc sức liều mạng mà ẩn giấu khí tức, như là sợ mình bị kẻ khác chú ý tới, trốn giữa rừng cây rậm rạp,lá xào xạc như đang run rẩy.

Một cỗ áp lực khó hiểu, không hình không dạng, chậm rãi bao phủ trong khu rừng mưa. Các chiến sĩ tộc Thanh Xà có chút kỳ quái, như là cảm giác được cái gì, cảm thấy ngực có chút khó chịu, nhịp tim tăng tốc, thậm chí có những kẻ ngón tay ngón chân và toàn thân trở nên rét lạnh, bất an, nhưng mà nhìn qua xung quanh rừng mưa lại rất an toàn, rõ ràng chẳng có biến cố gì cả.

Có lẽ là do thời tiết chết tiệt này?

Bên trong Vũ Khư, trong lòng Ngọc Lâm có chút bất an. Thường ngày, nàng ngồi trên đài cao, Vô tư chẳng thèm để ý đến những cơn mưa cùng với những tia chớp ngẫu nhiên xẹt qua bầu trời, ngoại trừ thỉnh thoảng quan sát những tộc nhân của mình ra, thì đều ngắm nhìn một mảnh rừng rậm rộng lớn và mây đen tụ kín vòm trời.

Tuy là ban ngày, nhưng sắc trời so với bình thường lại âm u hơn vài phần.

Nàng lặng yên nhìn bầu trời phương xa cùng rừng rậm, nhìn gió lớn xoáy lốc, mây như con sóng khủng lồ lao nhanh không ngớt, tiếng sấm ù ù nặng nề vang lên, mưa bụi cuồng phong, giống như điên cuồng. Rừng rậm tĩnh lặng như trước, chẳng qua là cây cối trong mưa chập chờn đung đưa, từng lớp từng lớp một, nhấp nhô không ngừng, giống như thủy triều, từ bốn phương tám hướng cuốn đến.

Thiên Địa này, trong trẻo nhưng lạnh lùng mà khắc nghiệt.

Bỗng dưng, phía trên vòm trời một đạo điện mang rừng rực đột nhiên xuất hiện, như xé rách cả không trung , tại mây mù âm u đột nhiên lóe lên giống như một con ngân xà tuyệt vọng ,điên cuồng mà chiếu sáng lấy cái mảnh thiên địa âm u này.

Một tiếng sấm sét, ầm ầm nổ vang, âm thanh vang vọng khắp nơi, dường như cả khu rừng đều đang khẽ run rẩy.

Như tiếng rống tức giận của thần linh, gào thét hướng nhân gian, ánh sáng kia trong nháy mắt khiến người ta tuyệt vọng , bốn phương tám hướng, cuồn cuộn mà dồn đến trên tầng mây, giống như thân ảnh uy nghiêm mà khắc nghiệt của một vị thần.

Ngọc Lâm bỗng nhiên đứng lên, trong chốc lát sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, trái tim như rơi xuống hầm băng, hầu như không thể hô hấp. Toàn thân của nàng lạnh run, mưa tựa hồ như sẽ đem nàng đóng băng trong khoảnh khắc , sau đó nàng mãnh liệt quay đầu lại, tại thời khắc này đã dùng hết tất cả khí lực, hét lên tiếng hét thê lương trong cuộc đời nàng, hướng đồng tộc Vũ Khư bên dưới, mang theo vẻ điên cuồng, thét lớn:

"Chạy. . ."

※※※

"Oanh!"

Sấm sét nổ vang, trên bầu trời Vũ Khư, phảng phất là ở phía trên vòm trời, đột nhiên có một Cự thú ngửa mặt lên trời hú dài, che lấp hết thảy thế gian.

Mưa gió chợt gấp!

Mưa như trút nước , bỗng nhiên xối xả!

Bên trong Vũ Khư, có người ngửa mặt lên trời , có người mang theo nghi hoặc, có người nhìn qua thân ảnh hoảng sợ thống khổ tuyệt vọng của nữ tử kia, lại phát hiện trong cuồng phong bạo vũ, nữ tử kiều mĩ cường đại kia, tại thời khắc này, đột nhiên trở nên cô độc cùng yếu ớt dị thường.

Còn có tuyệt vọng.

Mưa gió như sóng to, từ bốn phương tám hướng lạnh lùng vọt tới.

Xung quanh Vũ Khư, những chiến sĩ Thanh Xà làm nhiệm vụ canh gác ngửa mặt, lắc đầu chuẩn bị trở về, trong nội tâm đang oán trách thời tiết lạnh lẽo, đột nhiên cảm thấy quanh thân phát lạnh.

Rừng rậm bất chợt yên tĩnh trở lại, hoa cỏ cây cối thậm chí mưa to gió lớn đều như đóng băng, hết thảy đều trở nên bình thường, sau đó một đạo kiếm quang, từ bên trong rừng mưa sinh cơ bừng bừng, thoải mái dựng lên, hướng họ lướt đến.

Thanh Xà Vệ phẫn nộ gầm rú, vung vẩy binh khí trong tay, giống với tổ tiên của mình, không sợ hãi chút nào mà xông lên nghênh chiến. Sau một khắc, binh khí trong tay hắn gãy nát đứt đoạn.

Và cũng chỉ một khắc sau, hoa máu vung vãi, máu tươi mãnh liệt lan tràn, hắn khàn giọng rống to, nhìn cánh tay của mình đã bị một kiếm chặt bỏ, bay tại không trung. Máu đỏ thậm chí rơi vào trên mặt của hắn, hắn vẫn bất khuất, gầm thét điên cuồng hét lên, mãnh liệt xông lên,vừa muốn cảnh báo cho các tộc nhân khác vừa muốn đồng quy vu tận với cường địch!

Nhưng mà kiếm quang như tuyết cũng như máu, cuốn ngược quay về, một kiếm hướng xuống, chém rơi đầu hắn, trên mặt đất nhanh như chớp rồi lui ra thật xa.

Máu tươi phun như suối, thân thể của hắn mờ mịt vặn vẹo mà vọt lên vài bước, chậm rãi té xuống.

Cùng lúc đó,trong ngoài Vũ Khư, phía dưới vòm trời, trong rừng mưa, phảng phất là tại cùng thời khắc đó, vang lên tiếng rít vô cùng thê lương, cả tòa rừng rậm bỗng nhiên kêu thảm thiết, vô số thân ảnh hiện thân , kiếm quang sáng chói mà rực rỡ tỏa khắp Thiên Địa, như thủy triều điên cuồng, Dũng mãnh lao tới tòa Vũ Khư .

Hết thảy trở ngại trên đường, đều bị hạ gục lập tức, đã xuất hiện hoa máu rực rỡ đáng sợ, tuy nhiên mới chỉ là điểm bắt đầu,còn một màn đồ sát ở phía trước.

Một đường đều máu, chưa từng có chút khoan dung, cánh tay cùng sinh mệnh lập tức tiêu vong, âm thanh gào thét tuyệt vọng, vang tận mây xanh.

Trên tầng mây, hơn mười vị Nguyên Đan cảnh đại chân nhân vô cùng cường đại trôi nổi trong không trung cũng không có ra tay, bọn họ chẳng qua là lạnh lùng quan sát phía dưới, như các vị thần cao cao tại thượng , không mang theo chút nào thương cảm.

Thẩm Thạch vẫn là kẻ duy nhất đứng ở giữa nhóm Nguyên Đan cảnh đại chân nhân mà chỉ là đệ tử bình thường, sau lưng Hoài Viễn Chân Nhân , hắn không nói một lời mà nhìn Vũ Khư phía dưới, nhìn kiếm quang ngút trời, tiếng la khóc vang lên thê lương điên cuồng dần dần được huyết sắc bao phủ lấy, chỉ còn lại một tòa phế tích . . .

Hắn trầm mặc.

Hắn vẫn quan sát.

============

Máu tươi nhuộm đỏ rừng giàKiếm quang đồ sát yêu tà chẳng tha

Thân kia đã hoá hồn ma
Lầm than oán khí như là bể sâu.