Lục Tiên

Quyển 3 - Chương 271: Cạo lông hồ ly




Thẩm Thạch vừa mới dứt lời thì sắc mặt của tên tu sĩ đối diện liền trở nên lạnh lẽo, có vẻ như hắn đang nghĩ rằng dưới tình huống hai bên chênh lệch thế này mà Thẩm Thạch lại không hề có chút nhượng bộ. Tuổi của hắn cũng không quá lớn, huống chi lúc này còn đang có nữ tử mà thường ngày hắn vẫn thầm hâm mộ trong lòng đứng ở bên, nếu hiện tại lại bị mất mặt ngay trước mắt nàng thì thật khó có thể tha thứ.

Ngay khi sắc mặt biến hóa thì thân thể của hắn cũng khẽ động, có vẻ như muốn làm điều gì đó. Thẩm Thạch chăm chú nhìn hắn, đôi mắt có hơi híp lại nhưng ánh mắt vẫn như chẳng chút bận tâm, trái lại con bạch hồ đang trốn sau lưng Thẩm Thạch lại cảm giác được điều gì đó, liền sợ tới mức nhảy về phía sau vài bước, bịch bịch vài tiếng đã trốn tiệt vào trong rừng cây. Tuy vậy nó cũng không dám trốn đi xa, chỉ núp đằng sau một cái cây đại thụ mà thò đầu ra, không ngừng nhìn xung quanh Thẩm Thạch, trong ánh mắt có vài phần nghi hoặc pha lẫn với khẩn trương.

“Đủ rồi!”

Đột nhiên có một tiếng quát vang tới từ phía trước, nam tử có khuôn mặt chữ điền vốn là kẻ đứng đầu trong bốn tu sĩ này thấy tên kia định động thủ liền đột nhiên quát lên, đồng thời hắn đi tới, nhíu mày nói với gã: “ Tiểu Đường, không nên tùy tiện ra tay với người khác.”

Gã nam tử có tên là Tiểu Đường liền khựng lại, trong mắt thoáng có một tia không cam lòng, liền chỉ vào Thẩm Thạch rồi cả giận nói với nam tử mặt chữ điền: “Mạc đại ca, người này nói năng lỗ mãng, chẳng lẽ không nên dạy dỗ hắn một chút hay sao.”

Mạc đại ca liền hừ một tiếng, cười lạnh nói: “ Ngươi cho rằng ta mù lòa sao? Lúc mới bắt đầu không phải là Tiểu Mạc trêu chọc đến con bạch hồ kia trước, rồi ngươi lại cố ý vì nàng mà gây chuyện à?

Hắn vừa nói vậy thì nữ tử trẻ tuổi đứng bên cạnh đó liền đỏ mặt lên, giậm chân sẵng giọng nói: “ Ca, rốt cuộc là người có coi muội là muội muội của ca hay không, sao lại giúp đỡ người ngoài như vậy.”

Mạc đại ca trừng mắt liếc nàng, cũng không đôi co thêm nữa mà chỉ chắp tay với Thẩm Thạch và nói: “Vị huynh đài này, vừa rồi huynh đệ của ta nói năng mạo phạm, xin thứ lỗi.”

Thẩm Thạch nhìn hắn gật gật đầu, thần thái cũng trở nên hòa hoãn, liền lui về phía sau một bước và đáp lễ: “ Không dám.”

Mạc đại ca lại nói: “ Tại hạ là Mạc Phi Ưng, đang cùng tiểu muội và hai vị huynh đệ này đến Thanh Long Sơn mạch thám hiểm một phen, không biết tôn tính đại danh của huynh đài là gì?”

Thẩm Thạch do dự một chút rồi đáp: “Tại hạ là Thẩm Thạch.”

Mạc Phi Ưng nói: “Ta nhìn phương hướng của Thẩm huynh đệ đang đi thì có vẻ như huynh đệ hướng tới phía sau Thanh Long sơn phải không? Xin thứ cho tại hạ lắm lời, nhưng bốn người bọn ta vừa mới đi từ sau núi về đây, liền thấy lời đồn đại quả thực không ngoa, Yêu thú Quỷ vật phía sau núi lợi hại hơn ở phía trước rất nhiều. Thẩm huynh đệ đi một mình lẻ loi thì chỉ sợ có chút nguy hiểm, có lẽ vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn.

Sắc mặt của Thẩm Thạch nghiêm lại mà nhìn vị Mạc Phi Ưng có khuôn mặt chữ điền này, trên gương mặt hắn đã có thêm vài phần kính trọng, liền gật đầu nói: “Đa tạ Mạc đại ca đã nhắc nhở, chỉ là tại hạ quả thật có việc phải đi vào sau núi, trên đường đi tất nhiên sẽ cẩn thận chú ý.”

Mạc Phi Ưng cười hà hà, nói: “Nếu như Thẩm huynh đệ thấy nắm chắc rồi thì ta cũng không nhiều lời nữa, tóm lại nơi rừng hoang núi vắng thế này tất cả đều phải thận trọng, vậy chúng ta từ biệt nhé.” Dứt lời hắn liền chắp tay với Thẩm Thạch rồi quay đầu bước đi, ba người bên cạnh cũng lần lượt đuổi theo, trong đó Tiểu Đường có vẻ như vẫn có chút không phục, hắn bước đi cuối cùng, trước khi đi còn trừng mắt lườm Thẩm Thạch một cái.

Thẩm Thạch lắc đầu, trong lòng hơi thấy buồn cười nhưng cũng chẳng muốn so đo cùng hắn, chỉ nhìn về phía vị Mạc Phi Ưng đang dẫn đầu ở đằng xa kia một hồi rồi mới quay người lại, tiếp tục đi thẳng về phía trước.

Đi chưa được mấy bước thì hắn đã nghe thấy có động tĩnh phía sau, đó chính là con bạch hồ đang nhảy ra từ bụi cây ven sơn đạo. Nó từ từ chạy đến bên chân Thẩm Thạch, sau đó há mồm kêu “Oa oa” (*) hai tiếng rồi dùng đầu cọ cọ vào chân Thẩm Thạch, ra vẻ nịnh nọt.

(*) Nguyên bản nó kêu là “U u” (!!??). Ta cũng chẳng biết cái giống này ngoài đời kêu thế nào, nghe bài ‘What does the fox say?’ thì có vẻ như kêu là ‘ring ring ding ding ding’ thì phải :cuoichet: Thôi thì để là oa oa cho dễ thương nhé, ai có ý kiến gì hay hơn thì tag ta trong topic thảo luận ý.

Thẩm Thạch liếc nhìn nó, lắc đầu tức giận mà nói: “ Ta thấy cái con hồ ly nhà ngươi có chút không đáng tin đó. Ngươi biết không, ngày xưa ta có nuôi một con heo…”

“Oa oa”

Con hồ ly mở to mắt nhìn Thẩm Thạch, chẳng biết nó nghe vậy có hiểu được chút nào hay không, chỉ thấy Thẩm Thạch vẫn tiếp tục nói: “ Mỗi lần ta gặp được địch nhân, cái con heo kia đều đứng chắn trước mặt ta hoặc là người đầu tiên xông lên đó, chưa bao giờ nó chuồn đi như vậy đâu.”

“Oa oa, oa oa..”

Con hồ ly rống to lên một chặp, không biết là đang đáp trả hay chỉ đơn thuần kêu vu vơ. Thẩm Thạch suy nghĩ một chút rồi lại bật cười, lắc đầu tự nhủ: “Được rồi, bắt ngươi giống nó làm gì chứ. Vốn đã không hề giống nhau … chỉ là…”

Thẩm Thạch đang nói thì như chợt nghĩ đến điều gì, liền dừng lại liếc nhìn con hồ ly, chỉ thấy nó cũng lập tức cũng dừng bước lại mà đứng nguyên tại chỗ. Toàn thân nó trắng như tuyết, trông bộ lông xù quả thực là đẹp đẽ và quý giá vô cùng, khó trách Mạc cô nương kia vừa mới nhìn thấy đã thích mê. Thực ra trên đường đi con bạch hồ này quả thực cũng hấp dẫn không ít ánh mắt, chẳng qua đến tận hôm nay mới nảy sinh ra một xung đột tương đối rõ ràng mà thôi.

“Cái bộ lông này của ngươi toàn gây ra tai họa thôi, không được.” Thẩm Thạch nói với con hồ ly.

“ Oa oa oa!!! Oa oa?” Con bạch hồ có vẻ ngơ ngác không hiểu ý, chỉ đứng đần ra tại chỗ, cái đầu còn nghiêng nghiêng, hơi ngẩng lên nhìn hắn nghi ngờ. Sau đó nó liền thấy cánh tay của Thẩm Thạch bỗng nhiên vươn ra tóm lấy gáy của nó, một tay hắn xách nó lên đồng thời tay kia giống như làm ảo thuật, một đoản kiếm đột nhiên hiện lên tỏa ra hào quang khắp bốn phía, sau đó nó hạ xuống lướt trên người con bạch hồ.

“Oa oa!”. Con bạch hồ lập tức phát ra một tiếng kêu thê lương thảm thiết, cả người dốc sức liều mạng mà kháng cự, nhưng chỉ sau một lát nó liền cảm thấy có luồng gió lạnh lướt qua cơ thể mình, làm lông mao cả người đều dựng lên, tuy vậy sau đó khí lạnh liền tản hết ra bốn phía nên cũng không làm cho nó cảm thấy khổ sở.

Con bạch hồ cúi đầu nhìn thì chỉ thấy thanh đoản kiếm trong tay Thẩm Thạch như đang cạo lông trên người mình, chỗ này một kiếm chỗ kia một kiếm, tuy không làm da thịt tổn thương nhưng mũi kiếm lướt đến đâu là từng mảng từng mảng lông trắng thi nhau rơi xuống đến đó.

Trong nháy mắt đám lông hồ ly rơi xuống như mưa, chẳng mấy chốc đã chất thành một đống trên mặt đất. Sau một lúc lâu, Thẩm Thạch nhẹ nhàng thả con bạch hồ xuống đất. Nó vội vàng quay lại nhìn phần thân thể phía sau của mình, trong nhất thời liền ngây ra như phỗng. Bộ lông vốn trắng nõn như tuyết và mềm mại vô cùng trên người nó giờ đây trông như bị chó gặm, chỗ này mất một đám chỗ kia mất một mảng, vài chỗ còn lộ cả da thịt, nhiều chỗ khác lại còn sót lại một chút lông thừa.

Vốn là một con bạch hồ có vẻ ngoài đẹp đẽ được nhiều người yêu thích, vậy mà giờ đây trông nó như con chó trụi lông, thậm chí cả cái đuôi xù to kia cũng bị Thẩm Thạch cạo đi mất phân nửa, chỉ còn lại gốc lông. Bạch hồ lắc lắc cái đuôi, khóc không ra nước mắt.

“Oa oa…” Nó trầm giọng gào lên một tiếng, quay đầu nhìn Thẩm Thạch.

Trên mặt Thẩm Thạch cũng thoáng có một tia xấu hổ, hắn cười khan một tiếng rồi nói: “Ngươi xem, trước đây ta chưa từng cạo tóc thực sự, lần đầu làm cũng khó tránh khỏi chút sai sót… Được rồi, như vậy cũng tốt, ít nhất cũng không tự rước lấy phiền hà nữa.”

Bạch hồ, không, con hồ ly trọc lông liền kêu thảm lên một tiếng ai oán vô cùng. Thẩm Thạch phất phất tay, thu đoản kiếm lại rồi đi về phía trước, con hồ ly trọc lông đứng ngẩn ra tại chỗ một lát rồi cuối cùng cùng cũng lầm bầm vài tiếng trong miệng, sau đó đó vẫn chạy tiếp tục chạy theo sau. Một người một hồ ly cứ như thế tiến vào trong rừng núi phía sau Thanh Long sơn mạch.