Lục Tiên

Quyển 3 - Chương 270: Mầm tai vạ




Trên Thanh Long sơn, thỉnh thoảng cũng có thể bắt gặp một vài tu sĩ Nhân tộc, đa số bọn họ tới đây để tìm bảo vậy, họ muốn thử vận may xem xem có thể thấy được bảo tàng mà Yêu tộc để lại hay không. Mà thực tế hơn thì cũng có tu sĩ lên núi để tìm kiếm Linh tài, kể cả trên người Yêu thú cùng với Quỷ vật. Ngày ngày đều có những cảnh tượng này, điều này không có gì lạ cả, nói chung là bên trên dãy núi Thanh Long hoặc sau dãy núi đều sẽ yên tĩnh hơn so với phía trước núi rất nhiều.

Thứ nhất đó là do con đường phía trước núi rất thông thoáng, khoảng cách từ đó đến thương hội phía dưới rất gần, đường đi lên xuống cũng rất thuận lợi, nếu như có quỷ vật yêu thú mà đánh không được chúng thì có thể chạy trốn cũng thoát được. Vì có Trấn Yêu trụ ở bên ngoài thì hoàn toàn không phải lo lắng gì đám quái vật trên núi.

So sánh với thuận lợi trên thì phía sau núi lại rắc rối hơn rất nhiều, hơn nữa do năm tháng tích tụ lại, Yêu thú quỷ vật ở phía trước núi đều đã bị săn giết cho nên chúng đều chạy về phía sau. Cho nên quái vật ở phía sau rất lợi hại, nếu như không nắm chắc để có thể đi về phía sau Thanh Long sơn thì chỉ cần vượt qua gianh rới trước sau là sẽ phải đối mặt với hàng loạt những nguy hiểm.

Thẩm Thạch đương nhiên biết rõ điều này, đối với những gì có ở phía sau dãy núi hay toàn bộ Thanh Long sơn mạch này thì hắn chính là một trong những người hiếm hoi nắm rõ nhất tình hình. Cứ thẳng một đường thuận lợi đi về phía sau núi, trên đường hắn có gặp phải một số con yêu thú nhưng chúng đều là loại tép rui nên hắn sử lý rất nhanh. Nhưng khi thực sự bước vào phía sau dãy núi thì hắn lại gặp phải một nhóm người, khi hai bên cùng đi một hướng thì đã nhanh chóng nhìn thấy nhau, sau đó cả hai phía đều dừng lại.

Nhóm người bên kia có bốn tu sĩ, ban am một nữ, trang phục của họ không giống nhau, có lẽ họ không cùng một môn phái, có thể là tán tu hợp lại thành một đôi hoặc bạn bè với nhau đi chung mà thôi. Nơi đây cũng đã gần đến biên giới của vùng sau núi, cũng đã cách khá xa mặt trước ngọn núi cho nên Yêu thú cùng Quỷ vật cũng đã lợi hại hơn rất nhiều, bọn họ dám can đảm đi lại nơi này tất nhiên cũng phải có chuẩn bị hoặc là bản thân đều có những ngón đòn riêng lợi hại.

Bốn người phía kia cũng nhìn Thẩm Thạch, họ đều tỏ ra rất kinh ngạc khi thấy trước mắt một thân một mình lại dám đi lại nơi này. Quả thật tại Thanh Long sơn tu sĩ đơn độc đi lại không thiếu nhưng mà đều ở phía trước ngọn núi. Tại nơi đây Yêu thú và Quỷ vật đều hung hãn hơn rất nhiều thì trừ khi là tu vi Nguyên Đan cảnh mới không hề lo lắng mà đi lại. Tu vi dưới Nguyên Đan cảnh mà một mình đi lại nơi đây đều gặp phải vô số khó khăn, cho dù là đạo hạnh có đạt đến Thần Ý cảnh đi chăng nữa.

Hai bên đều dừng bước, quan sát nhau một hồi lâu, tại nơi hoang sơn rừng dã này có vẻ như đang đắng đo giằng co với nhau vậy. Núi rừng yên ắng, chim hót âm u, cả hai bên đều không có mở lời khiến cho bầu không khí nơi đây rất kỳ quặc. Nhưng một lúc sau, Thẩm Thạch vẫn lặng yên sau đó đứng dẹp vào một bên tỏ ý nhường đường.

Bên kia, bốn người cũng tỏ ra bớt căng thẳng một ít, sau đó liền đi tiếp. Đội hình phía bên kia đi đầu là một nam tử mặt vuông, gã vẫn chăm chú quan sát Thẩm Thạch, trong mắt không biết là có thiện ý hay địch ý? Nhưng khi đi ngang qua Thẩm Thạch thì gã liền gật đầu một cái, coi như là chào hỏi.

Tán tu khi đi lại trong giang hồ, tại nơi hoang dã mà gặp được người đi lại thế này là một tình huống rất nguy hiểm, bởi vì không ai biết rõ ai như thế nào cũng không biết đối phương có trở mặt vô tình hay không. Mà một bên nếu muốn ra tay thì cũng là một hành động mạo hiểm, cứ tốt nhất là không biết rõ về đối phương, không biết đối phương có ẩn giấu Thần Thông đặc biệt hay là một tên nguy hiểm gì tốt nhất là bỏ qua để tránh phải đổ máu.

Nhìn qua bốn người này, có thể thấy họ không phải là hạng ác bá gì đó, tuy không khí có chút kỳ quái nhưng nhân số hai bên khá chênh lệch, cuối cùng bên kia cũng không có ai có ý rat ay, chỉ nhìn qua Thẩm Thạch đứng một bên mà đi tiếp. Xem ra nguy cơ của một cuộc đấu đã bị triệt tiêu, nhưng khi người cuối cùng cũng là nữ tu sĩ của bên kia đi ngang qua thì hai mắt nàng ta tỏa sáng, vì nàng trông thấy Bạch Hồ đang đứng ở bên chân Thẩm Thạch.

“Ah, đây là loại hồ ly gì mà xinh đẹp như vậy?”

Nữ nhân không khỏi mê mẩn là khen ngợi một tiếng, nàng dừng lại mở miệng, sau đó ba người khác cũng dừng theo rồi nhanh chóng quay đầu lại.

Thẩm Thạch cau mày, nhìn về phía nàng với vẻ không vui nhưng không mở lời.

Nữ tu này cũng nhìn thấy ánh mắt của Thẩm Thạch, nàng liền nhanh chóng tỏ vẻ đề phòng, nhưng lại không hề sợ hãi vì bên nàng rõ ràng đang chiếm ưu thế.

Bạch Hồ bị người ta nhìn chăm chú, sau đó không dám nhởn nhơ nữa mà nhanh chóng chui về phía sau lưng Thẩm Thạch. Mà nữ tu sĩ kia khi nhìn thấy hình dáng nhanh nhẹn đáng yêu của Bạch Hồ thì càng tỏ ra thích thú, chả qua đối mặt với ánh nhìn không thiện cảm từ Thẩm Thạch nàng cũng không dám mở miệng.

Nhưng mà nữ nhân xinh đẹp dù đi đến nơi đâu cũng sẽ được trợ giúp, mấy tên nam tử bên cạnh đều tỏ vẻ yêu mến nàng ta mà một tên nhanh chóng bước lên phía trước nói với Thẩm Thạch :” Vị đạo hữu này, chúng ta xem con Bạch Hồ này rất là thú vị, Ninh cô nương cũng vô cùng ưa thích, không biết các hạ có thể bỏ qua vật tùy thân hay không?”

Lời vừa nói xong, tình hình trước đây và bây giờ hoàn toàn khác biệt, sắc mặt của nam tử mặt vuông bên kia có vẻ sa sầm lại, dường như là hắn không muốn hai người này lắm chuyện, cũng không mở lời mà vẫn cứ quan sát thái độ của Thẩm Thạch thế nào.

Thẩm Thạch mặt mũi vẫn bình tĩnh thản nhiên trả lời :”Không được.”

Một lời từ chối ngắn gọn, không lòng vòng do dự chút nào van lên, câu trả lời khiến cho sắc mặt hai người nam nữ đều thay đổi sắc mặt. Nữ tu kia thì cau mày rất thất vọng, nam tu kia thì sầm mặt xuống, cảm giác như lời từ chối nói ra như một gáo nước lạnh dội vào mặt gã vậy.

Gã nhìn chằm chằm Thẩm Thạch rồi cười nhạt nói :”Huynh đài, xin hỏi xuất thân từ đâu? Khi đi lại trong giang hồ lời nói cũng không nên tỏ thái độ như vậy chứ.”

Thẩm Thạch yên lặng mà nhìn gã, cũng không thèm nói câu gì, ánh mắt hắn tuy không tỏ vẻ hung ác nhưng nhìn cũng khiến cho người khác biết được rằng hắn đang không thoải mái, cũng đủ để cho người khác biết được rằng không phải hắn sợ mà không lên tiếng. Bầu không khí lúc này có phần căng thẳng hơn, mọi thứ trong rừng cây đều trở nên yên lặng một cách bất thường, nam tử mặt vuông dẫn đầu đoàn người kia đang nhíu mày cùng tên còn lại đang từ từ đi tới.

Ngược lại Thẩm Thạch không thèm để ý đến tình hình xung quanh, hắn chỉ xem gã nam tử vừa rồi mở lời với mình, lại cảm thấy con Bạch Hồ đang trốn sau lưng rất lo lắng mà dựa vào đùi mình, trông nó hình như đang run sợ.

Trong lúc bất chợt làm cho lòng hắn chợt nghĩ đến một người, một nữ tử mềm yếu mà hắn đã gặp tại Lưu Vân Thành hay bị người ta bắt nạt.

Trong lòng hắn nhớ tới nàng, mắt cũng trở nên trầm tĩnh hơn, sau đó nhìn qua tên kia tu sĩ đang tức giận kia mà tự trách tên đó không biết nhìn người, sau một lát hắn mới mở miệng nói:

“Ah, vậy bây giờ ngươi muốn như nào?”
=================
Một mình đi tới Thanh Sơn
Mang theo cô độc cùng cơn muộn phiền
Nhớ tới bóng dáng dịu hiền
Nhớ thời vui vẻ triền miên cùng nàng