Lục Tiên

Quyển 3 - Chương 267: Lanh lợi




Khuôn mặt tu sĩ trẻ tuổi lộ ra nét cười, phảng phất lát nữa hắn sẽ thấy hình ảnh máu tươi bắn ra còn có cơ hội cảm nhận được lực cản của da thịt khi lưỡi dao đâm vào truyền đến tay, mỗi lần cảm nhận được điều này, càng làm cho hắn thêm phần khát máu. Chỉ là ngay khi nụ cười của hắn vừa mới treo ở khóe miệng, lại đột nhiên cảm giác được cánh tay của mình phát lạnh.

Giống như một mảnh tuyết rơi xuyên thấu y phục trực tiếp rơi trên cùi chỏ, hơi lạnh thấm sâu vào tận huyết nhục xương tủy. Sau đó trong nháy mắt, một chút cảm giác băng hàn đột nhiên chuyển hóa thành đau đớn kịch liệt, sự thống khổ mãnh liệt như thế làm cho người trẻ tuổi này không thể nào nhẫn nại được nữa mà lớn tiếng hô lên:

"Aaah..."

Tiếng thét của hắn cực kỳ thê lương, cả thân thể cũng không tự chủ được mà nghiêng về một bên, trong lúc ấy khóe mắt của hắn liếc qua thấy được cánh tay của mình, sau đó hoảng sợ phát hiện một cây băng tiễn sắc nhọn lại vô cùng trong suốt, trực tiếp đâm xuyên qua khuỷu tay của hắn, trong nháy mắt máu tươi phun ra như suối, cánh tay vô lực mà rủ xuống, máu tươi đỏ thẫm đem cây băng tiễn kia hoàn toàn nhuộm thành màu đỏ.

"Keng" một tiếng, con dao trong tay hắn đã không cách nào cầm chặt mà rớt xuống, hắn dùng tay còn lại ôm chặt lấy cánh tay bị thương không còn nhúc nhích kia, lảo đảo mà lui về phía sau, đồng thời trong miệng không ngừng rú lên thảm thiết. Cùng lúc đó, gã tráng hán vung đao bổ tới với tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt còn chưa hiểu đồng bọn chỗ đó đến cùng đã xảy ra chuyện gì, chỉ là đột nhiên chứng kiến tu sĩ trẻ tuổi kêu thảm một tiếng liền lui về phía sau mà thôi.

Tráng hán trong lòng cũng khẽ trầm xuống, nhưng tính tình của hắn tàn nhẫn, trong miệng gầm nhẹ một tiếng, lực đạo trong tay ngược lại càng tăng thêm ba phần, mặc kệ như thế nào, chỉ cần một đao chém rớt đầu người này, mặc kệ hắn có điều gì cổ quái cũng không thể đe dọa được mình!

Sau đó trong ánh đao hắn thấy được nét thâm trầm trong mắt của Thẩm Thạch lại phảng phất chiếu ra ánh nhìn lạnh băng, tên tiểu tử đứng đó cũng không hề nhúc nhích, nhưng bàn tay lại vô cùng nhanh chóng chuyển động vài cái.

Lưỡi đao phá không lướt tới, nhưng bỗng nhiên trong không khí lại mạnh mẽ vang lên thanh âm vô cùng bén nhọn, thân thể của Thẩm Thạch đột nhiên biến mất, tựa như trong nháy mắt bay ra ngoài, thoáng cái đã cách tráng hán này hơn một trượng làm cho thế đao vô cùng mạnh mẽ và sắc bén chém lại vào không trung.

Ngũ Hành thuật pháp - Thiểm Thước. (chắc giống “Ly hình hoán vị” đây mà;))

Thẩm Thạch ở giữa khôngtrung liền xoay người lại, sắc mặt lạnh lùng như nước mà nhìn tráng hán ở phía xa. Tráng hán tu sĩ ngơ ngẩn một chút, có vẻ không hiểu rõ Thẩm Thạch làm thế nào đột nhiên xuất hiện ở nơi cách xa như thế, nhưng lập tức gầm rú một tiếng, hình dáng giống như hổ điên vung đao đánh tới.

Thẩm Thạch không trốn cũng không né, thình lình cất bước về phía trước, trực tiếp hướng đánh tên tráng hán đang lao tới, chỉ là hắn vừa đi vừa tùy ý nhấc tay, đột nhiên ở trước người hắn các đạo ánh sáng thay nhau lấp lánh, như cầu vồng đột nhiên hiện lên, như tiếng gió xa xăm mà lại rõ ràng.

Trong nháy mắt, các đoàn hào quang kia liền xuyên qua không trung, rơi thẳng lên thân thể của tên tráng hán.

Hắn quát to một tiếng, cảm giác có điều không đúng đang muốn tránh né, nhưng đột nhiên trước mắt ánh sáng hiện lên, thân hình cảm thấy nặng nề, bước chân phóng ra liền trầm xuống, ngay sau đó giữa không trung đột nhiên có đoàn hắc khí to lớn tuôn ra, cuôn cuồn như mây đen, dữ tợn tựa ác quỷ, trút xuống ngấm thẳng vào huyết nhục.

Trong chốc lát cảm giác ngứa ngáy đau đớn kịch liệt từ bộ ngực, sau lưng, tứ chi của hắn đồng thời truyền tới, vài đạo máu tươi phun ra đến giữa không trung cũng đã biến thành màu đen. Tráng hán vừa kinh ngạc lại vừa lo sợ, lảo đảo khó có thể đứng vững mà lui về phía sau, kinh hoàng hét lớn: "Ngươi là sử dụng Yêu pháp gì?". Lời còn chưa dứt, trước mắt hắn đột nhiên hoa lên, Thẩm Thạch đột nhiên xuất hiện ở phía trước người lạnh lùng nhìn hắn.

Tráng hán không kịp có bất kỳ phản ứng nào, một cánh tay của Thẩm Thạch đã xuất hiện tại đây, đặt tại trên bụng của hắn.

"Phốc…phốc…phốc…phốc…"

Thân hình cường tráng khổng lồ, đột nhiên gập lại như một con tôm, tất cả âm thanh của hắn đều nghẹn lại, sau đó lan ra bốn phía mùi khét lẹt làm người ta sởn hết cả gai ốc.

Sau một hồi đứng yên bất động, Thẩm Thạch chậm rãi thu bàn tay lại, mà thân thể tráng hán vẫn đứng y nguyên tại chỗ, giữ nguyên tư thế kia có chút buồn cười, lát sau thì ầm ầm ngã xuống rơi vào bên trong nước bùn, nhưng lại trừng lớn hai mắt, trong mắt ánh lên vẻ sợ hãi, cũng đã hoàn toàn không còn hô hấp.

Thẩm Thạch chậm rãi quay đầu nhìn người tu sĩ trẻ tuổi kia ở đằng xa đang hoảng sợ mà toàn thân run rẩy.

Người trẻ tuổi kia đột nhiên ôm cánh tay, trực tiếp quỳ rạp trên mặt tuyết, mang theo tiếng khóc thét nói: "Đại ca, ta sai rồi, ta đều là bị tên súc sinh này ép bức, xin ngươi tha cho ta đi."

Nói xong liền dập đầu để lại mặt tuyết một cái hố nhỏ.

Tiếng bước chân "sàn sạt" từ đằng xa đã đi tới, một đôi chân hiện ra trước mắt hắn không xa, tu sĩ trẻ tuổi toàn thân run rẩy không ngừng, có vẻ như hai hàm răng đều va vào nhau. Sau đó, hắn liền nghe được người phía trước bình tĩnh nói:

"Ngươi vừa rồi cố tình muốn giết ta, ra tay lại là không chút lưu tình, nhưng bây giờ cầu xin ta tha cho ngươi một mạng? Đây là cái đạo lý gì, ngươi có thể nói cho ta biết không?"

Tu sĩ trẻ tuổi khóc thét nói: "Ta sai rồi, ta sai rồi, là ta có mắt như mù, là ta không nên cố ý đánh ngươi, phải…"

Giọng nói đột nhiên im bặt, phía sau lưng tu sĩ trẻ tuổi bị một thanh chủy thủ mà hắn đã vứt trên mặt đất đâm vào, không có một lực cản nào, xuyên thẳng đến ngực.

Hắn ngạc nhiên ngẩng đầu, phảng phất khó có thể tin mà nhìn Thẩm Thạch, khàn giọng nói: "Ngươi, ngươi…"

Thẩm Thạch lạnh lùng nhìn hắn, sau đó nói khẽ: "Nói cách khác, nếu như ngươi gặp được người yếu hơn ngươi, như vậy giết chết, đúng không?"

Tu sĩ trẻ tuổi có vẻ còn muốn nói gì, thế nhưng mà chỉ cảm thấy khí lực toàn thân đều đang nhanh chóng trôi đi, rốt cục thân thể lung lay vài cái, sau đó ngã trên mặt đất, run rẩy một chút liền không còn cử động nữa.

Bão tuyết từ không trung tung bay rơi xuống, chậm rãi rơi trên hai cỗ thi thể còn mới, Thẩm Thạch chậm rãi đứng lên, trong đáy mắt ánh lên vài phần có vẻ phức tạp, nhưng mà sau một lát, hắn lắc đầu, xoay người bỏ đi.

"Ô ô, ô ô. . ."

Bỗng nhiên có vài tiếng gào nhẹ từ bên cạnh truyền tới, Thẩm Thạch quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Bạch Hồ từ một bên nhanh chạy tới, cố ý tránh hai cổ thi thể kia, sau đó chạy tới bên cạnh chân của hắn, ngẩng đầu nhìn, nhẹ nhàng kêu lên vài tiếng.

Thẩm Thạch cười cười, ngồi xổm xuống vươn tay ra, Bạch Hồ có vẻ vẫn đang có chút sợ hãi, thân thể lùi lại phía sau một cái, nhưng lúc này đây, có lẽ bởi vì Thẩm Thạch lại một lần nữa cứu nó, cho nên cuối cùng nó cũng không có chạy trốn, mà để hai tay của Thẩm Thạch chạm vào thân mình.

Có không ít nước bùn dính vào da lông màu trắng trên người nó, để nguyên như vậy sẽ khiến hồ ly tuyết trắng có chút khó coi, cho nên Thẩm Thạch vỗ nhè nhẹ những cái này tro bụi bùn đất, rất nhanh Bạch Hồ liền một lần nữa trở nên sạch sẽ. Sau đó, Thẩm Thạch sờ lên đầu của nó.

Bạch Hồ thấp giọng kêu một tiếng.:90:

Thẩm Thạch xoa nhẹ lớp da lông mềm mại trên cổ của nó, đứng lên đang muốn rời đi, bỗng nhiên thấy Bạch Hồ quay đầu, nhanh như chớp mà chạy đến bên cạnh thi thể tráng hán, sau đó ở trên người hắn tìm kiếm một trận, cuối cùng từ trong vạt áo miệng ngậm ra một cái túi Như Ý, sau đó lại lần nữa chạy nhanh tới bên chân Thẩm Thạch, nhẹ nhàng đặt túi ở bên người hắn, sau đó cẩn thận giương mắt nhìn, ánh mắt lấp lánh, hình như có ý định nịnh nọt lấy lòng.

Thẩm Thạch bật cười, cúi đầu nhìn nó một cái rồi nói:

"Ngươi so với con heo kia ngược lại thông minh lanh lợi hơn nhiều a…"