Lục Tiên

Quyển 3 - Chương 248: Phục sinh




Trước kia, bên trong địa cung Yêu tộc dưới Thanh Long sơn mạch ở Thiên Hồng thành, Hoàng Minh đã chỉ rõ với Thẩm Thạch, Đan Điền và Linh Khiếu vốn dĩ là hai con đường bất đồng, hoặc là phế Đan Điền tụ về Linh Khiếu, hoặc bỏ Linh Khiếu để tu luyện Đan Điền, hai còn đường hắn chỉ có thể chọn lựa một.

Lựa chọn tuy có chút vô tình, nhưng muốn loại bỏ cũng không phải đơn giản là trực tiếp mổ bụng mở ngực chọc tay vào Đan Điền mà phá hẳn đi. Dựa theo bí pháp Hoàng Minh đã truyền thụ, dù Thẩm Thạch chọn lựa thế nào, trong lúc tu hành, đem Linh lực trong Đan Điền hoặc Linh Khiếu từ từ rút dần ra, dùng bí pháp dần dần chuyển nó thành một khiếu huyệt Linh lực, rồi đến cuối cùng triệt để loại bỏ, chuyển toàn bộ Linh lực toàn thân thu về một mối, như vậy mới có thể thành công. Thời gian tiêu phí cũng không phải là ngắn, ít nhất cũng phải trải qua một tháng.

Lúc trước Thẩm Thạch cực kỳ do dự, thậm chí khi ở Kim Hồng Sơn đã nghĩ đến việc giữ lại Đan Điền mà vứt bỏ đi Âm Dương Chú. Dù sao hắn cũng là đệ tử Tứ Chính danh môn, tu hành từ nhỏ, trong lòng hắn cảm tình không ít. Chỉ là ý nghĩ này cho đến bây giờ khi đi đến vùng cực Bắc tuyết nguyên này, ba lần bốn lượt gặp phải trắc trở, đặc biệt từ khi gặp được lão Long cùng Cự Nhân không đầu vô cùng cường đại kia, liền có một chút dao động.

Sau đó, chính là đột nhiên lâm vào tuyệt cảnh này!

Sống chết trước mặt, còn so đo cái gì nữa?

Đến cuối cùng, khi sinh tử cận kề, thì ngươi coi trọng cái gì đây?

Là tông môn tận cuối chân trời, vẫn có thể cho ngươi mạnh mẽ? Nếu thực sự cường đại, có phải hay không cũng sẽ lâm vào tuyệt cảnh như vậy?

Nếu thực sự cường đại, rất nhiều chuyện có phải hay không sẽ không phát sinh?

Nếu như là thật sự mạnh mẽ, có lẽ . . . Nàng cũng sẽ không rời đi . . .

Sinh tử chỉ trong chớp mắt, thoáng cái mà như đã bước qua Luân Hồi.

Hắn không cố được quá nhiều, dù tại thời khắc cuối cùng, bóng dáng quỷ dị không phải người cũng chẳng phải quỷ kia vẫn xoẹt qua đầu hắn một lần.

Khi tinh quang cuối cùng của Long văn Kim giáp bắn ra, rồi rơi lả tả hoá thành tro tàn, tâm trí hắn dường như cũng đã băng giá, đối với thế gian hay kể cả là đối với chính mình, không có chút gì thương cảm. Một chưởng cắm sâu và bụng, đau nhức kịch liệt truyền đến, hắn chọn phương pháp điên cuồng nhất lựa chọn con đường kia.

Hắn trực tiếp phá hủy Đan Điền!

Chỉ trong chớp mắt, giống như mặt trời nổ tung bên trong cơ thể hắn, muốn đem hắn trực tiếp biến thành thịt nát xương tan, Linh lực khổng lồ đột nhiên mất đi quy tụ lập tức nổ tung, sau đó dùng khí thế không thể ngăn cản trực tiếp xông đi khắp nơi trong khí mạch của hắn, như con dao sắc bén xuyên qua khắp cơ thể hắn, để lại vô số vết thương.

Vốn dĩ là làm càn, từ xưa đến nay, chưa từng có tu sĩ nhân tộc nào từng làm như vậy, cho dù là tìm đường tự sát, cũng chưa có ai điên cuồng mà lựa chọn kiểu chết thống khổ thế này.

Có điều Thẩm Thạch đã không còn thời gian chậm rãi tu luyện bí pháp nữa rồi, hắn cần sức mạnh, không có sức mạnh hắn sẽ lập tức chết đi, thế nhưng hắn lại chọn biện pháp thoạt nhìn chẳng có một chút hi vọng thành công. Toàn thân hắn chịu giày vò, đau đớn như dao cắt, như xé xác phanh thây, Linh lực hoàn toàn tán loạn, cho dù hắn đã huỷ diệt Đan Điền, Linh lực toàn thân cũng không có chút dấu hiệu nào sẽ trực tiếp lao tới tụ điểm còn lại là Linh Khiếu.

Chờ đợi hắn bây giờ, có lẽ chỉ là tử vong.

Có lẽ những vết cắn của đám Quỷ Huyết Lang kia, ngược lại đối với hắn chính là một loại giải thoát, giờ phút này, chẳng qua là hắn vùng vẫy giãy chết mà thôi.

Trong tuyệt vọng, toàn bộ tinh thần Thẩm Thạch đều tập trung ở Linh Khiếu của mình, dốc sức liều mạng dùng bí pháp của Hoàng Minh rút toàn bộ Linh lực đang tán loạn phát ra từ Đan Điền, thế nhưng hắn nhanh chóng phát hiện, mình hoàn toàn mất đi khả năng khống chế Linh lực bên trong cơ thể.

Không có lấy một điểm kiểm soát . . .

Quả nhiên, trước khi chết điên cuồng xằng bậy một chút không thể nào thành công.

Hắn nhẹ nhàng thở ra một hơi, nhắm mắt chờ chết.

Chỉ là vừa lúc đó, hắn chợt phát hiện sâu trong Linh Khiếu lơ lửng một thanh trường kiếm cổ xưa, chẳng hiểu tại sao, tại thời khắc này, Thẩm Thạch bỗng nhiên cảm thấy thanh trường kiếm này rất quen thuộc, một cảm giác thập phần thân thiết.

Ngẫm lại, giống như Lục Tiên Cổ Kiếm tồn tại trong cơ thể mình cũng đã rất lâu rồi, Thẩm Thạch thậm chí đã quên đi sự hiện hữu của nó, giống như nó đã trở thành một phần trong cơ thể hắn vậy.

Trong nỗi thống khổ vô cùng, tâm tư của hắn chợt lắng xuống, yên lặng ngước nhìn hư ảnh chuôi cổ kiếm kia, bỗng nhiên suy nghĩ như biến thành cánh tay, từ hư không duỗi ra, lập tức kiên cố cầm lấy chuôi cổ kiếm kia.

Toàn thân hắn đột nhiên chấn động, Linh lực trong cơ thể đang điên cường tán loạn đột nhiên cũng dùng lại đôi chút.

Sau một lát, Lục Tiên Cổ Kiếm trong Linh Khiếu của hắn chậm rãi tản mát một đạo hào quang nhu hoà, càng ngày càng sáng lên, dần dần lộ cả ra ngoài tròng mắt hắn.

Một vòng xoáy màu vàng thần kỳ quỷ dị hiện ra, lấy Lục Tiên Cổ Kiếm làm trung tâm bắt đầu xoay tròn, toàn bộ Linh Khiếu nổ vang, Linh lực sớm đã tu luyện đến mức tinh thuần nhao nhao cuốn vào trong đó. Sau đó như là sấm chớp nổi lên, giống như đồng cảm cùng Thiên Địa, Linh Khiếu giống như hoà vào một phần Thiên Địa, mà phong tuyết bên trong tuyết nguyên cũng theo đó mà run rẩy.

“Tạch, tạch, tạch két . . .” Liên tiếp âm thanh quái dị từ thân thể đang ngã dưới đất của Thẩm Thạch phát ra, đám Quỷ Huyết Lang đang định điên cuồng cắn xé thân thể hắn bắt đầu hoảng sợ, không kìm được nữa mà lùi về phía sau một bước, sau đó chứng kiến đạo hào quang từ thân thể kẻ kia phát ra.

Thẩm Thạch thanh tỉnh chứng kiến, tất cả Linh lực đang toán loạn khắp cơ thể như gặp phải một cỗ hấp thụ cường đại không cách nào chống cự, từ khắp các nơi trên cơ thể bị rút hết, điên cuồng hướng phía trên đâu hắn xông tới, mà điểm cuối cùng chính là Lục Tiên Cổ Kiếm trong vòng xoáy cường đại kia.

Không đến một lát, Linh lực toàn thân hắn ầm ầm biến mất, sau đó lần đầu tiên hoàn toàn tụ tập về một nơi.

Bên trong Linh Khiếu của hắn!

Vòng xoáy trên Lục Tiên Cổ Kiếm đột nhiên đại phóng hào quang, Thẩm Thạch trợn mắt, chỉ cảm thấy khí tức cổ xưa từ trên trời giáng xuống, lại dường như cảm thấy kỳ thực chính là bên trong cơ thể mình ù ù phát ra. Tay phải mãnh liệt chém ra, một đạo hư ảnh bỗng nhiên xuất hiên, ngưng tụ trong tay hắn một thanh trường kiếm cổ xưa.

Kiếm quang sáng rực, lạnh lùng ngưng mắt liếc nhìn thế gian.

Vạn vật trong thiên hạ, giống như đều trong lòng bàn tay, cảm giác giết chóc, cuối cùng không thể ngăn cản nữa!

Hai mắt hắn lập tức lạnh lùng như băng, không một chút biểu tình, một kiếm đâm ra, không hướng đàn sói, không hướng đại địa, không hướng sinh tử, chỉ một kiếm đâm thẳng về trời đêm hắc ám.

Một đạo ánh sáng bừng lên.

Xuyên thẳng qua bầu trời!

Phạm vị mười trường xung quanh mặt đất sôi trào, ma trơi trong mắt hơn trăm đầu Quỷ Huyết Lang lập tức dập tắt, thậm chí một chút âm thanh rú thảm cũng không hề có, hoàn toàn mất đi sinh cơ, mà sau đó bọn chúng liền bị hào quang phát ra nuốt chửng.

Cột sáng kia đâm thẳng lên bầu trời, xuyên qua tầng mây hắc ám, đưa tới sóng xô cuồn cuộn, như là Cự thú ngàn năm hôn mê, đột nhiên thức tỉnh, hướng tới trời xanh phát ra tiếng gầm gừ của chính mình.

Phong vân biến sắc, chúng sinh liếc nhìn.

Thân ảnh cầm trong tay cổ kiếm kia, nơi huy hoàng nhất trong ánh hào quang, ước chừng qua mười hơi thở thì không chèo chống được nữa, hào quang từ từ tiêu tán, thanh cổ kiếm cũng không còn thấy đâu nữa, như thê lương sau chốn phồn hoa, hắn không nói một lời, trực tiếp ngã xuống.
===============
Sống chết nay đã cận kề
Đan Điền phế bỏ sao về tông môn?
Linh Khiếu cảm ứng càn khôn
Chỉ thiên một kiếm thần hồn chấn kinh.
===============
Liều thân phế bỏ Đan Điền
Lục Tiên cổ kiếm cũng liền hiện ra
Một chém gạt bỏ phong ba
Trời xanh ảm đạm tuyết xa một hồi.