Lục Tiên

Quyển 3 - Chương 242: Gặp lại đàn sói




Từng đợt tuyết lớn lạnh lùng trút xuống, phủ đầy mặt đất một màu trắng muốt mà tịch mịch, lạnh lùng; chỉ có gió bấc rét buốt vẫn thổi không ngừng.

Thẩm Thạch cùng Chung Thanh Lộ đều trầm ngâm, không ai nói gì. Thẩm Thạch lặng im cõng nàng đi về phía trước mà trong lòng có chút mờ mịt, ngây ngẩn; chợt một cơn gió lạnh tạt vào mặt làm hắn rùng mình, rồi dường như đầu óc tỉnh táo hơn ít nhiều.

Hắn đảo mắt nhìn xung quanh, chợt phát hiện dường như mình đã mất phương hương thật rồi, ở trên tuyết nguyên mênh mông nơi cực Bắc này, mọi thứ chìm trong bão tuyết, cảnh vật xung quanh và phương hướng không có gì khác biệt cả. Mà những thứ trong tầm mắt cũng chỉ là một vùng đồng bằng mênh mông phủ đầy tuyết trắng mà thôi, mỏi mắt tìm cũng không thấy chút đồi núi nhấp nhô nào cả. Thật sự hắn cũng không biết đường về là hướng nào, trước mắt chỉ muốn tìm một nơi để tránh gió mà thôi, chỉ là điều đó cũng không dễ dàng gì.

Thẩm Thạch khẽ thở dài, sau đó lắc lắc đầu để giũ đám tuyết rơi vào lọn tóc trên trán, rồi lại tiếp tục đi về trước. Nhưng mà dường như trận bão tuyết này muốn rơi mãi không ngừng, chỉ một thoáng lại có thêm nhiều bông tuyết lạnh lẽo rơi xuống, phủ lên đầu, lên người hắn; hơi lạnh xuyên qua quần áo, chạm vào da thịt bên trong.

Chợt một bàn tay trắng xinh từ trên vai hắn khẽ động, nhẹ nhàng mà e ngại phủi tuyết đọng trên người hắn. Bên mặt Thẩm Thạch cũng dính chút tuyết, bàn tay kia liền khẽ chạm vào bên má hắn để đọng lại một chút hơi ấm nhàn nhạt.

Lát sau, một âm thanh nhỏ vang lên từ bên tai hắn:

“Thạch Đầu, xin lỗi!”

Thẩm Thạch không quay đầu lại, bước chân hắn chợt dừng một chút, sau đó hắn nhẹ nhàng nói:

“Không sao cả, đâu phải do nàng chứ.”

“… Chuyện tối nay, là do ta liên lụy ngươi.”

Thẩm Thạch thở nhẹ một hơi, thoáng cười một cái rồi lặp lại lời nói: “Không sao cả mà.”

Từng dấu chân đạp trên mặt tuyết, đi thẳng về phía trước, sau đó lại bị gió tuyết nhanh chóng vùi lấp, xóa hết mọi dấu vết. Trong khoảnh khắc đó, Chung Thanh Lộ nằm trên lưng Thẩm Thạch mà lòng ngổn ngang, giống như giữa trời đất lạnh lẽo này, chỉ còn lại hai người họ mà thôi.

Cứ đi mãi trong gió tuyết như vậy, không biết đã qua bao lâu, bước chân Thẩm Thạch cũng bắt đầu chậm lại, giống như đang cố sức vậy. Chỉ là xung quanh vẫn không có nơi nào nghỉ chân được, Chung Thanh Lộ trầm mặc một lúc lâu, về sau lại khẽ nói: “Thả ta xuống đi, ngươi cũng nên nghỉ một chút.”

Thẩm Thạch nhẹ lắc đầu, cũng không có dừng lại, trong mắt hắn ánh lên vài phần suy tư nhưng vẫn cố gắng đi về phía trước. Chung Thanh Lộ nghe rõ tiếng hít thở nặng nề của hắn mà trong lòng rối như tơ vò. Lúc này định mở miệng khuyên hắn mấy câu thì chợt Thẩm Thạch dừng lại một cách dứt khoát.

Tim nàng chợt thắt lại, nghĩ rằng cuối cùng thì hắn cũng quá sức rồi nên vội vàng ngẩng đầu khuyên hắn vài câu, chỉ là ngay lúc đó, nàng thấy ánh mắt Thẩm Thạch sáng ngời nhìn chằm chằm phía trước, vẻ mặt hắn cũng nghiêm túc hơn.

Chung Thanh Lộ có chút nghi hoặc mà ngước mắt nhìn, chỉ thấy thấy phía trước vẫn là một màu tuyết trắng, cũng không có gì khác lạ. Trong lòng nàng có chút khó hiểu, sau lại tỉ mỉ cảm nhận một chút, chỉ là vẫn không có phát hiện được nguy hiểm gì cả. Theo lý thì tu vi của nàng ở Ngưng Nguyên Cảnh vẫn cao hơn Thẩm Thạch một tầng, không lẽ cảm giác của mình lại thua hắn hay sao?

Chỉ là, lúc nàng còn đang trầm tư suy nghĩ thì chợt nghe giọng của Thẩm Thạch trầm thấp truyền tới, nàng cúi đầu nhìn lại, thấy Tiểu Hắc luôn theo bên chân Thẩm Thạch cũng đứng lại, ánh mắt cũng nhìn chằm chằm về trước. Nó không còn vẻ vô hại như trước nữa, hai nanh trước lộ ra vẻ bén nhọn, sắc lạnh, ánh mắt luôn nhìn về phía trước, rồi phát ra tiếng gầm gừ hung ác.

Sau khi Chung Thanh Lộ nhìn Tiểu Hắc một lát, về sau nàng lại thoáng nhìn gương của mặt nghiêm trọng của Thẩm Thạch, trong lòng nàng như nghĩ tới gì đó rồi ngẩng đầu nhìn về mảnh tuyết trắng phía trước. Sắc mặt nàng càng thêm tái nhợt nhợt nhưng không có chút sợ hãi nào mà lại nhiều hơn vài phần áy náy.

Nàng khẽ thở dài, dường như muốn buông xuôi, đem má mình áp tựa lên bờ vai của hắn, nhẹ giọng nói:

“Thạch Đầu, ta thật sự xin lỗi…”

Thẩm Thạch hít một hơi dài, nhẹ nhàng đặt Chung Thanh Lộ xuống, sau đó thoáng nhìn gương mặt tái nhợt, tràn đầy vẻ thương tâm của nàng; chợt hắn nở nụ cười sau đó kéo nàng vào lòng, nhẹ nhàng như đang dỗ dành một con thú nhỏ, ôn nhu nói:

“Đừng sợ, không có chuyện gì đâu.”

***

Vẫn là từng đợt tuyết trắng lạnh lùng rơi, biến cả vùng đồng bằng này thành một thế thới trắng muốt. Thẩm Thạch cùng Chung Thanh Lộ vẫn lặng lẽ đứng như vậy trong tuyết trắng. Lúc đầu vẫn là bầu không khí tĩnh mịch, lạnh lùng, chỉ có tiếng gió réo rắt.

Nhưng mà thời gian dần trôi, một khí tức khác lạ như ẩn hiện trong gió tuyết kia.

Thấp thoáng có bóng dáng gì đó trong bóng tối từ từ đi đến, chúng chập chờn, lay động, không nhìn rõ là cái gì, chỉ thấy thoắt ẩn thoắt hiện, như hòa vào gió tuyết làm người ta không thể phân biệt được. Cho đến khi đột nhiên có một đạo ánh sáng từ sâu trong gió tuyết xuất hiện.

Một ánh lửa màu xanh âm u, lợt lạt.

Thẩm Thạch lạnh lùng nhìn về phía đó, đồng thời cũng cảm giác được thân thể Chung Thanh Lộ đang rét lạnh, cứng đờ ở bên cạnh. Hắn do dự một chút nhưng cũng nhẹ nhàng kéo nàng ra phía sau mình. Thế nhưng Chung Thanh Lộ lại nắm cánh tay hắn, khẽ lắc đầu, cũng không lui lại chút nào, nàng cắn chặt răng, không nói lời nói nào mà vẫn mạnh mẽ đứng sóng vai cùng hắn nhìn về bóng đêm phía trước.

Ánh lửa xanh kia như ma trơi, lung lay bất định trong gió tuyết, lúc xa lúc gần, thoáng một chút đã tới trước mặt Thẩm Thạch. Trong gió tuyết, một thân to lớn, hung ác từ từ xuất hiện, đó là một con Sói lớn màu xám, diện mạo hung ác, dữ tợn, hai răng nhanh nó sắc lạnh, chói mắt nhất chính là trong hốc mắt nó là hai ánh lửa như ma trơi đang nhảy nhót.

Thẩm Thạch nhẹ thở dài, thấp giọng nói một câu: “Quỷ Huyết Lang.”

Chung Thanh Lộ ngơ ngác một chút, chẳng qua rất nhanh nàng đã nhớ lại cái tên mình đã nghe qua mấy ngày trước. Nàng liền nhíu mày thật chặt, thấp giọng oán trách:

“Cái tên lừa trọc kia, đúng là không đáng tin cậy mà!”

Thẩm Thạch cũng không nói thêm gì nữa, trước đó vài ngày hắn đã kịch chiến với loại Qủy vật này rồi, chỉ là vẻ mặt của hắn chẳng có chút nhẹ nhõm nào cả, hắn liếc mắt nhìn đầu Quỷ Huyết Lang vừa đi ra, sau đó lại đảo mắt nhìn về phía sau nó.

Qủa nhiên, nương theo tiếng gió đang gào thét, ở trong gió tuyết lạnh lùng đằng kia, từng điểm sáng xanh âm u lần lượt xuất huện, những thân ảnh dữ tợn càng ngày càng nhiều, dường như đang từ bốn phía xung quanh kéo đến.

Gió tuyết thét gào, tâm tình của Thẩm Thạch cũng lạnh lẽo như băng sương.

Ngay lúc này, Tiểu Hắc đang đứng một bên chợt ngẩng đầu, hướng về bầu trời đêm mà gào lên một tiếng mạnh mẽ.

Thẩm Thạch cùng Chung Thanh Lộ cùng quay đầu nhìn lại, ở phía sau một đoàn Quỷ Huyết Lang đông nhất, sâu trong đêm đen, chợt truyền ra tiếng bước chân nặng nề như có một Cự Nhân đang từng bước đạp lên tuyết nguyên mênh mông này, làm cho cả đất trời như muốn rung động.

Một bóng dáng mơ hồ mà to lớn, cao khoảng vài chục trượng đang từ từ đi ra từ trong gió tuyết.
================
Tuyết trắng phủ tóc mai
Thầm thì câu xin lỗi
Bỗng đâu ra đàn sói
Quyết cùng chàng kề vai.