Lục Tiên

Quyển 3 - Chương 239: Hỏi




Đêm lạnh, tuyết rơi mỗi lúc một dày, từng cơn gió rét mang theo giá buốt vẫn thổi ngang qua cánh đồng tuyết trắng. Thỉnh thoảng có ngọn gió xoáy cuốn những bông tuyết mỏng manh lên cao rồi nhả bung ra trông như màn ca múa trong đêm.

Thẩm Thạch ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, mới chỉ chốc lát mà khuôn mặt đã được phủ lên một lớp tuyết mỏng, xem ra tuyết rơi mỗi lúc một lớn hơn rồi. Sau đó hắn lại nhìn xuống, tuyết dưới chân cũng đã ngập sâu thêm vài phân.

Cho dù có mặc thêm nhiều quần áo cũng không thể chịu đựng nổi cái lạnh thấu xương này, chỉ có thể vận chuyển linh lực chạy khắp kinh mạch may ra mới có thể vơi đi chút lạnh giá. Thẩm Thạch lắc đầu thở dài rồi sau đó cất giọng nói :

“Chúng ta về đi nào! Ngoài này thật sự rất lạnh.”

Chung Thanh Lộ ở trong lòng Thẩm Thạch cũng chỉ cựa quậy một chút mà không hề ngẩng đầu lên đáp lời. Phải chăng là do chân nàng còn đau hay là ở trong lòng Thẩm Thạch ấm hơn nhiều so với việc đứng lên hứng cơn gió lạnh. Từng bông tuyết trắng điểm lên mái tóc đen của nàng trông thật đáng yêu, phải mất một lúc nàng mới nhẹ vịn vào người Thẩm Thạch để ngồi dậy.

Trông sắc mặt của nàng giờ đã khá lên nhiều, xem ra việc sảy ra trước đó không làm ảnh hưởng nhiều đến nàng, nhưng trong đôi mắt đẹp vẫn có phần ủy khuất. Nàng đang suy nghĩ đắn đo, hai bàn tay nhỏ nhắn nắm chặt lại rồi nhìn ngó xung quanh, nàng vẫn không thèm nhìn Thẩm Thạch xem ra vẫn còn đang dỗi hờn. Một lúc sau mới chịu cắn môi nói :” Thật là mất mặt, ta sẽ không về đâu.”

Thẩm Thạch nghe vậy liền cười khổ nói :”Đại tiểu thư à, ngoài trời hoang vu, đêm càng lúc càng lạnh, nếu không quay về thì chúng ta ở lại chỗ này để tắm gió rét cả đêm sao? Như thế là cảm lạnh chết đấy!”

“Hừ hừ, hưm hưm..” Một hồi tiếng kêu vang lên, một cái bóng bỗng nhiên nhảy ra rồi nhanh chóng nằm sấp lên đùi của Thẩm Thạch, đó chính là Tiểu Hắc. Nó đang mở đôi mắt to tròn mà nhìn về phía Chung Thanh Lộ. Thấy vậy, Chung Thanh Lộ có chút xấu hổ mà đỏ mặt lên, nàng tức giận nhanh chóng lấy tay đẩy Tiểu Hắc Trư xuống đất mà nói :”Đồ con Heo ngu ngốc, ngươi cũng muốn chọc quê ta sao?”

Tiểu Hắc bị đẩy ra khỏi đùi của Thẩm Thạch, trông nó rất là tức giận, thân hình lắc lư rung người thật mạnh để giũ đi những bông tuyết bám trên người. Sau đó nó chạy lại thật nhanh nép vào sau lưng Thẩm Thạch rồi mới dám ngó nhìn.

Thẩm Thạch mặc kệ Tiểu Hắc, giờ đây hắn còn phải khuyên bảo Chung Thanh Lộ. Nhưng mà Chung Thanh Lộ xem ra cũng đang hờn dỗi nên cũng không thèm nhìn hắn. Nói qua nói lại vài lời, Chung Thanh Lộ càng thêm tức giận, biết là Thẩm Thạch nói có lý nhưng giờ đây nàng cũng không biết nên phải nói thế nào cho phải. Nàng càng lúc càng nghẹn lời, không biết nói gì hơn, mắt thì đỏ hoe rưng rưng nước.

Thẩm Thạch trông thấy mà càng hoảng sợ, hắn không dám lại gần nàng vì sợ nàng tức giận lại chạy trốn mất lần nữa, đó mới là việc đáng lo.. Bỗng đâu có một cơn gió lạnh thổi đến khiến cho Thẩm Thạch lạnh run, lúc này hắn đành phải cười khổ mà dịu giọng với Chung Thanh Lộ :” Được rồi, có về hay không thì chúng ta cũng không nên ở lại chỗ này, trước hết cứ tìm chỗ nào tránh gió trước đã rồi tính sau nhé!”

Chung Thanh Lộ lúc này không nói thêm gì, nàng nhẹ nhàng gật đầu rồi miệng nói “Ừ!” một tiếng.

Thẩm Thạch bây giờ mới đứng lên, hai mắt cá chân cùng với đầu gối và các đốt ngón tay đều lạnh cóng, lúc trước vì đỡ Chung Thanh Lộ và cứ thế ngồi trên mặt tuyết cả buổi nên thành ra như vậy. Nghĩ lại tình huống lúc đó thật là dở khóc dở cười, hắn xoay người lại cùng kéo Chung Thanh Lộ theo.

Chung Thanh Lộ cố gắng nén đau, cũng mạnh mẽ đứng thẳng lên đi theo Thẩm Thạch. Nhìn thấy nàng bước đi nhanh như vậy Thẩm Thạch cũng thấy bất ngờ cười nói :”Ah, xem ra thì chân của nàng không sao rồi, thế là tốt quá..”

“Ui da!” Lời nói còn chưa dứt thì đã bị tiếng kêu đau của Chung Thanh Lộ cắt ngang, sau đó hắn chỉ thấy thân hình Chung Thanh Lộ loạng choạng rồi “Phịch” một tiếng ngã sấp xuống làm bắn lên cả một đống tuyết. Lần ngã này thì Thẩm Thạch không kịp đỡ lấy nàng rồi.

Bụi tuyết tung bay, Thẩm Thạch đang hơi bất ngờ cùng lo sợ nên chỉ biết đứng tại chỗ. Mắt hắn thấy Chung Thanh Lộ đang lấy tay che đi vết thương dài đến mắt cá chân, còn miệng thì đang xuýt xoa, xem bộ dạng yếu ớt của nàng lúc này như là đang muốn khóc vậy.

Tình trạng này của Chung Thanh Lộ có phần xấu hổ nên cả hai cứ đứng lặng im hồi lâu. Bỗng đâu Tiểu Hắc Trư từ phía sau Thẩm Thạch chạy ra, nó nhìn Chung Thanh Lộ rồi cười với vẻ hả hê, sau đó nó lăn lộn vài vòng trên tuyết trông rất là khoái chí. Có lẽ con heo này thích cười trên nỗi đau khổ của người khác.

Sắc mặt của Chung Thanh Lộ trắng bệch, nàng nhanh chóng vơ lấy một nắm tuyết ném về phía Tiểu Hắc. Còn bên này Tiểu Hắc miệng vẫn cười hắc hắc nhanh chóng né được, sau đó nó nhảy sang bên cạnh rồi làm động tác ngã uỵch xuống tuyết, trông có vẻ giống như là bộ dạng của Chung Thanh Lộ bị ngã vừa rồi.

Thẩm Thạch đứng bên cạnh mà giật mình, miệng mắng Tiểu Hắc vài câu rồi nhanh chóng chạy tới đỡ Chung Thanh Lộ dậy, đồng thời nhìn sâu vào đôi mắt ngấn lệ của nàng mà cười khổ nói :” Ách, nàng đừng để ý, con heo kia có nhớ dai thù lâu …”

Chung Thanh Lộ ngắt lời :”Thù dai sao??”

Thẩm Thạch chỉ biết nhún vai, tốt nhất bây giờ là không đôi co với Chung Thanh Lộ nữa, hắn cúi đầu xuống xem xét mắt cá chân của nàng, sau đó nhấc chân của nàng nên rồi xem xét qua. Chung Thanh Lộ đau đớn còn kêu lên một tiếng, thân hình có phần run rẩy.

Thẩm Thạch cau mày rồi nói: "Thương thế của nàng lúc trước không nhẹ, xem ra đã bị trật khớp rồi, vừa nãy còn ngã nên chấn thương càng thêm nặng.”

Chung Thanh Lộ lặng im không nói câu gì, sau một lúc trầm ngâm Thẩm Thạch mới thở dài nói: ”Thôi, để ta cõng nàng đi nhé.”

Chung Thanh Lộ thấy thật bất ngờ, nàng ngạc nhiên nhìn về phía hắn, chưa kịp nói câu gì thì đã thấy hắn đã ngồi xuống đưa lưng về phía nàng rồi. Sau đó dùng giọng dịu dàng mà nói: ”Lên đây nào, đầu tiên chúng ta hãy đi tìm chỗ nào tránh gió rét cái đã.”

Chung Thanh Lộ đang do dự thì thấy Thẩm Thạch giục nàng thêm lần nữa, sau đó nàng mới gật đầu đáp ứng. Hai tay của nàng từ từ khoác lên bả vai của Thẩm Thạch.

Thẩm Thạch cũng đang chờ, sau đó hắn quay đầu lại nở một nụ cười thật tươi rồi hai tay cầm vào hai đùi của Chung Thanh Lộ nhấc lên. Chung Thanh Lộ sợ hãi mà kêu lên nhưng đã bị Thẩm Thạch vác lên trên lưng rồi, sau đó nàng vô thức dùng hai tay ôm chặt lấy cổ của Thẩm Thạch.

Thẩm Thạch điều chỉnh tư thế cho vững chắc sau đó mới cất bước đi, Tiểu Hắc thấy thế nên cũng vội vàng chạy tới. Nó nhìn Chung Thanh Lộ đang nằm sấp trên lưng Thẩm Thạch mà hừ hừ kêu lên mấy tiếng không vui. Chung Thanh Lộ đang xấu hổ nên không thèm quan tâm đến con Tiểu Hắc Trư này, trong cuộc đời này của nàng, đây là lần tiếp xúc thân thiết nhất của nàng với một nam tử.

Gió lạnh vẫn cứ thét gào, tuyết rơi ngày càng nặng hạt, không biết tại sao Chung Thanh Lộ thấy tim của đang đập rất nhanh, một luồng hơi ấm lan tỏa khắp toàn thân nàng. Gió vẫn thổi, tuyết vẫn rơi, càng về đêm càng thêm lạnh nhưng nàng lại cảm thấy thật ấm áp.

Lúc đầu nàng còn miễn cưỡng căng người lên, thế nhưng sau một lúc cũng không thể cố thêm được nàng đành thả lỏng cơ thể để cho toàn thân áp hẳn trên lưng của hắn.

Hắn vẫn cõng nàng trên lưng mà đi từng bước về con đường phía trước, hắn hiên ngang đón từng cơn gió tuyết ngập trời thổi đến. Chẳng biết từ lúc nào cánh tay Chung Thanh Lộ đã ôm chặt lấy hắn, còn gò má ửng hồng thì núp sau lưng để tránh gió tuyết, vào lúc này nàng mới cảm nhận được như thế nào mới là ấm áp.

Gió tuyết có to hơn, có mạnh hơn nàng cũng không sợ, nàng cũng không lạnh.

Một tia xao động, một cảm xúc nhẹ nhàng bỗng nhiên tràn đầy trong lòng thiếu nữ, ánh mắt của nàng càng trở nên nhu hòa dịu dàng. Môi nàng cười thật tươi, trong cuộc sống giờ đây nàng mới nếm thử được hương vị của hạnh phúc.

Trong lòng nàng phấn khích không thôi, cho dù gió tuyết lạnh lẽo ùa về cũng không ngăn cản được vòng tay dịu dàng ôm chặt yêu thương.

Chung Thanh Lộ nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, cằm nàng nhẹ nhàng đặt trên bờ vai Thẩm Thạch, còn đang chần chờ trong giây lát nàng mới mở miệng nói:

“Thạch Đầu?”

“Hả?”

“Ta hỏi ngươi một việc được không?”

“Được!” Thẩm Thạch vẫn cứ bước đi trong gió tuyết sau đó nói tiếp:”Nàng nói đi.”

“Ngươi.. ngươi đã từng… yêu ai chưa?”

Thẩm Thạch đang bước đi, nghe câu hỏi này của nàng thì bỗng nhiên dừng lại.

Trong bầu trời đêm đông, càng về khuya càng giá lạnh, từng bông tuyết vẫn cứ lặng lẽ rơi.
================
Đêm đông hoa tuyết rơi đầy
Tuyết nguyên chỉ có thiếp đây với chàng
Lòng còn có chút hoang mang
Hỏi chàng xem nhé có nàng nào chưa?