Lục Tiên

Quyển 3 - Chương 231: Chuyện sinh tử của ngươi




Trong lòng Tôn Hữu vẫn còn sợ hãi với cái mỏ quạ (DG: miệng ăn mắm ăn muối á) của hòa thượng Vĩnh Nghiệp, chỉ là những người khác của Lăng Tiêu Tông thì biết cười trừ mà thôi. Còn lần này, dường như ông trời cũng đang giúp đỡ nên từ sáng đến đêm ngày thứ ba vẫn chưa có một con Yêu thú nào nhảy ra từ núi tuyết kia, mặc dù lúc nào Tôn Hữu cũng cẩn cẩn thận thận, hết nhìn đông rồi lại ngó tây.

Đoạn đường này lại vô cùng thuận lợi, ngay cả hòa thượng Vĩnh Nghiệp cũng cảm thấy ngạc nhiên nên nhiều lần trong lúc tán gẫu còn đùa giỡn, nào là chư vị đúng là số mệnh kinh người nên không có gặp khó khăn, trắc trở gì cả. Nếu không thì cho dù là đệ tử củaTrấn Long điện nếu muốn qua Tuyết Long Sơn này, thì dù quen thuộc địa hình đến mức nào đi nữa, cũng phải trải qua mấy lần chiến đấu với Yêu thú mới có thể thông qua đi.

Đương nhiên, Thẩm Thạch cùng đám người Lăng Tiêu Tông cũng không tin cái số mệnh hư vô mịt kia, nếu quả thật tin vào mấy chuyện ma quỷ đó thì những gì bọn họ tu luyện hằng ngày cũng không còn có chút tác dụng gì nữa. Chẳng qua, dù như thế nào đi nữa thì ở nơi núi non nổi tiếng nguy hiểm này mà không gặp được Yêu thú là một chuyện rất may mắn rồi.

Cứ như thế đến ngày thứ tư, cuối cùng thì đoàn người cũng đi ra khỏi Tuyết Long sơn mạch.

Đứng dưới phía bắc chân núi Tuyết Long Sơn, đoàn người quay đầu nhìn lại dãy núi khổng lồ, trùng điệp kia mà trong lòng đầy cảm khái và chút cảm giác nhẹ nhõm. Tôn Hữu không nhịn được nói với hòa thượng Vĩnh Nghiệp: “Ngoại trừ Đại chân nhân Nguyên Đan Cảnh ra, chẳng lẽ mỗi lần đệ tử Trấn Long điện các ngươi ra ngoài đều phải đi xuyên qua Tuyết Long Sơn à?”

Vĩnh Nghiệp khẽ gật đầu, vẻ mặt cực kì bình tĩnh nói: “Đúng vậy.”

Tôn Hữu lắc đầu, nói: “Đúng là quá khổ mà.”

Cam Trạch đứng bên cạnh thoáng nhìn Vĩnh Nghiệp, nói tiếp một câu: “Ngươi đừng quên, lần này là do chúng ta may mắn mà thôi, không gặp Yêu thú lợi hại gì, nói không chừng những đệ tử Trấn Long Điện khác đều phải đánh mấy trận khi qua đây a.”

Lúc này Chung Thanh Lộ đi đến, nghe được lời của Cam Trạch mà nhịn không được mà hỏi Vĩnh Nghiệp: “Vĩnh Nghiệp sư huynh, thật sự như thế sao? Nếu vậy thì chẳng phải rất nguy hiểm hay sao?”

Vĩnh Nghiệp khẽ cười một cái, dường như không để trong lòng chuyện này lắm, y chắp tay trước ngực, nói: “Chẳng qua là chuyện nhỏ mà thôi, chúng ta coi đó là tâm luyện chi lộ (DG: con đường ma luyện tâm tính), sống hay chết không quan trọng nữa.”

Thẩm Thạch đi sau Chung Thanh Lộ, nghe được mấy lời đó chợt rục rịch trong lòng, hắn trầm ngâm rồi chợt nói: “Vĩnh Nghiệp sư huynh, có chuyện ta thật sự không hiểu.”

Âm thanh của hắn cũng không nhỏ, mấy người bên cạnh đều nghe thấy, đám người Lăng Tiêu Tông, kể cả Chung Thanh Trúc cũng có chút kinh nghi. Bởi vì trước đây, trong những trường hợp như thế này; tuy rằng giao tình của Thẩm Thạch cùng mấy người kia không tệ nhưng dù sao hắn cũng là người trầm lặng, hầu như chưa từng phản bác lời người khác, thành ra trong chốc lát mọi người đều nhìn về phía hắn.

Nhưng hòa thượng Vĩnh Nghiệp lại vô cùng bình thản, y mỉm cười và gật đầu với Thẩm Thạch rồi nói: “Thẩm sư huynh đừng ngại, có gì thắc mắc xin cứ nói, tiểu tăng sẽ rữa tai lắng nghe.”

Thẩm Thạch hít một hơi sâu, nhìn thẳng vào hai mắt hòa thượng Vĩnh Nghiệp, trầm giọng nói: “Ta cho rằng trên thế gian này, sinh tử chính là đại sự. Người ta nếu còn sống thì mọi chuyện đều có thể nhưng nếu đã chết đi rồi, chẳng phải tất cả đều kết thúc hay sao? Như vậy, sống chết sao lại là chuyện nhỏ được?”

Vĩnh Nghiệp trầm mặc một chút, cũng không né tránh ánh mắt của Thẩm Thạch, sắc mặt y vẫn ôn hòa, bình thãn, nói: “Đúng là lời nói của Thẩm sư huynh có mấy phần đạo lý nhưng xin thứ chi tiểu tăng nói thẳng, ở giữa trời đất này, vẫn còn nhiều việc lớn hơn so với chuyện sống chết.”

Thẩm Thạch: “Chuyện gì?”

Vĩnh Nghiệp chỉ tay vào ngực, nói: “Tâm sự.”

Thẩm Thạch cau mày: “Ý là sao?”

Vĩnh Nghiệp nói: “Tâm sự chính là việc mà ngươi đang suy nghĩ trong lòng. Thiên hạ có ức vạn sinh linh, thật ra mỗi người đều có những suy nghĩ khác nhau. Cho dù là phàm phu tục tử, cũng có những tâm sự riêng của mình. Trong lòng mỗi chúng sinh đều có tâm sự riêng, nên chắc chắn sẽ có người cho rằng có những việc so với chuyện sống chết còn đáng quan tâm hơn, chẳng qua là do tầm nhìn của riêng mỗi người mà thôi.”

Thẩm Thạch trầm mặc không nói, dường như vẻ mặt không tốt lắm, những người bên cạnh khi nghe lời này của Vĩnh Nghiệp cũng không muốn nói gì thêm. Sau một hồi lâu, bầu không khí có vẻ nhạt nhẽo đi, Tôn Hữu ngẫm nghĩ lại hình như có chút không thích hợp lắm, có vẻ như đang nhắm vào Vĩnh Nghiệp nên vội mở miệng hòa giải, cười nói: “Khặc, khặc, chẳng qua chỉ là một chút…”

Lời còn chưa hết lại nghe Thẩm Thạch chợt mở miệng cắt ngang lời gã, hắn nhìn hòa thượng Vĩnh Nghiệp nói: “Vĩnh Nghiệp sư huynh, thứ cho tại hạ ngu dốt nhưng lời nói kia thật khó hiểu, kính xin sư huynh chỉ giáo thêm.”

Tôn Hữu ngạc nhiên rồi im lặng, dường như có chút không ngờ vì sao hôm nay Thẩm Thạch lại như vậy, trong lòng bắt đầu lo lắng. Chẳng qua, khi gã nhìn về Vĩnh Nghiệp lại phát hiện người trả tuổi của Trấn Long Điện này cũng không có chút nào tức giận, sắc mặt vẫn một vẻ bình thản kia, ánh mắt sáng ngời nhìn Thẩm Thạch, hơn nữa dường như còn có chút kính trọng với Thẩm Thạch, mà chẳng để ý gì đến đám người còn lại.

Dù cho lúc này, đứng trong đám người, so về tu vi, cảnh giới hay địa vị thì Thẩm Thạch đúng là thấp nhất.

Ý niệm trong đầu Tôn Hữu chợt xoay chuyển, vẻ cười nói tùy tiện trên mặt gã dần biến mất, lộ ra vẻ suy nghĩ sâu xa. Ánh mắt gã khẽ đảo qua hai người kia, trong lòng nghĩ tới chuyện trước khi đi về phía Bắc, khi mình bị gia gia Tôn Minh Dương trưởng lão đuổi đi, lúc đó trong Lăng Tiêu Điện, ngoại trừ Chưởng giáo Hoài Viễn Chân nhân, Tôn Minh Dương, Vân Nghê ba vị Đại trưởng lão và sứ giả của Trấn Long Điện là Vĩnh Nghiệp thì chỉ còn lại Thẩm Thạch mà thôi.

Có đúng là Thẩm Thạch không?

Vì sao hắn ở trong đội ngũ này?

Trước khi lên đường, gã cũng hỏi qua Thẩm Thạch nhưng hắn chỉ trả lời qua loa, dường như có điều khó nói. Chẳng qua rất rõ ràng là Thẩm Thạch không phải người cạnh tranh để trở thành truyền nhân chưởng giáo, hơn nữa hắn là bạn tốt của gã nên Tôn Hữu không để ý lắm đến chuyện này. Nhưng hiện tại nghĩ lại, đặc biệt là vẻ kính trọng kia của Vĩnh Nghiệp dường như còn ẩn chứa điều gì đó.

Kỳ lạ hơn là sao gia gia Tôn Minh Dương lại không nói gì với mình? Giống như giữa bọn họ có chuyện bí mật gì đó.

Chợt ánh mắt Tôn Hữu nhìn Thẩm Thạch có chút mờ mịt, không rõ, lại thêm vài phần tò mò khác lạ.

Mà ở bên kia, đối thoại giữa hai người vẫn còn đang tiếp tục, chỉ nghe Vĩnh Nghiệp bình tĩnh đối đáp với Thẩm Thạch: “Thẩm sư huynh, trong thiên hạ, thật ra có chuyện quan trọng hơn sinh tử, ví dụ như tín niệm. Một người kiên trì với tín niệm của mình thì tính mạng chẳng là gì cả, chính là vậy đó.” Nói đến đây, y thoáng dừng lại, sau đó chắp tay song song trước ngực, vẻ mặt trịnh trọng nói:

“Chỉ nói về vạn năm trước, trong cuộc đại chiến Nhân Yêu hai tộc, vì để cho Nhân tộc không còn bị vũ nhục mà có rất nhiều vị tiên hiền đầu rơi máu chảy, xem nhẹ sống chết, xông pha vào khói lửa mà hăng hái chiến đấu để lật đổ Thiên Yêu Vương Đình và vì hưng thịnh của Nhân tộc hôm nay. Những vị tiên hiền này, mấy ai đặt nặng chuyện sống chết đây?”

Lời này vừa thốt, tất cả mọi người đều nghiêm nghị hẳn, đại chiến Nhân Yêu xa xưa vô cùng thê thảm, những tiên hiền lừng lẫy kia đã đi sâu vào tâm trí của mỗi con dân Nhân tộc, chưa ai từng dám bất kính.

Chẳng qua, không hiểu sao trên mặt Thẩm Thạch dường như còn một chút nghi hoặc.

Vĩnh Nghiệp nhìn hắn rồi nói: “Nói như vậy, Thẩm sư huynh ngươi có khi nào quên mạng sống của mình để cứu giúp người khác chưa? Nếu nói như sư huynh vậy có khác nào chỉ quan tâm tính mạng của mình thôi, sư huynh hiểu chứ?”

Thân thể Thẩm Thạch chợt cứng đờ, mà sắc mặt của Chung Thanh Trúc cùng Thanh Lộ ở sau hắn đều thay đổi.
=================
Tuyết sơn ma luyện chuyện thường tình
Sống chết xem nhẹ há thể tin
Tiền nhân tử chiến ôm tâm niệm
Giai nhân mấy bận thoáng quên mình.