Lục Tiên

Quyển 3 - Chương 213: Ác long




Thẩm Thạch mang theo Tiểu Hắc còn chưa đi đến cửa động kia thì đã cảm thấy khí lạnh phía ngoài nhanh chóng trở nên mạnh mẽ, kể cả tiếng gió thê lương cũng càng lúc càng bén nhọn, dường như Quỷ Hồn bên ngoài đang gào khóc trong đêm, khiến cho người ta sởn gai ốc.

Khi còn cách cửa động hơn một trượng, nhiệt độ đã hạ thấp đến mức hắn khó chịu vô cùng. Điều này làm cho nội tâm của Thẩm Thạch mơ hồ có chút kinh ngạc cùng bất an, phải biết rằng từ khi hắn tiến vào cực bắc Tuyết Nguyên đến nay tuy trên đường đã trải qua không ít gió tuyết nhưng chưa bao giờ lại có cảm giác lạnh buốt mãnh liệt đến thế này. Tựa hồ như nơi này còn giá lạnh hơn cả những con đường hắn đã đi qua trên Tuyết Nguyên.

Dù cho hắn thân mang đạo hạnh cũng có vài phần chịu không nổi.

Trong lòng Thẩm Thạch bỗng có một tia cảm giác xấu. Hắn trầm ngâm một lát rồi vẫn kiên trì đi về phía cửa động nhưng bước tiến đã càng lúc càng chậm, càng lúc càng phải dùng nhiều khí lực để chống lại cái lạnh phảng phất như muốn làm đông cứng toàn bộ huyết mạch trong người. Sau một đoạn đường gian khổ, cuối cùng hắn cũng đã chạm tới cửa động đá kia, trên bàn tay hắn là một cảm giác lạnh băng. Thẩm Thạch liếc nhìn theo hướng bàn tay, thấy mặt đá đã băng cứng tự bao giờ.

Hít sâu một hơi, Thẩm Thạch bước ra ngoài cửa động.

“Vù Vù”

Một tràng âm thanh rít gào đột nhiên vọng lên ngay bên cạnh hắn. Trên bầu trời đêm gió tuyết vẫn thổi vô cùng vô tận, nhưng bầu trời lại như sát ngay gần hắn, gió lạnh thê lương như thổi từ phía dưới chân. Qua khỏi cái bình đài nho nhỏ bằng băng cứng chính là bóng tối vô cùng vô tận, là vực sâu vạn trượng không nhìn thấy đáy.

Lảo đảo một cái, Thẩm Thạch suýt chút nữa đã bị gió mạnh thổi bay, hắn may mắn bám được tường đá bên người mới có thể đứng vững. Sau đó, sắc mặt trở nên tái nhợt, hắn ngẩng đầu nhìn trời đất phía xa, cảm giác như mình đã được đưa lên một đỉnh núi cao tới vạn trượng, thiên địa xa tắp, gió lạnh tuyết bay.

Lên trời xuống đất đều không lối, đứng được một lúc dường như cả mạch máu cũng muốn đông cứng lại, nơi này đúng là lạnh lẽo hơn xa mặt đất của Tuyết Long sơn khi trước. Nếu là người thường đến đây thì quả là lâm vào tuyệt cảnh không thể nghi ngờ, nhưng Thẩm Thạch thân là tu sĩ, vẫn còn có một thần thông đào mệnh.

Hắn sờ tay vào hông, chuẩn bị lấy ra Khuynh Tuyết kiếm. Nơi hung hiểm thế này quả thật không phải là chỗ ở lâu.

Nhưng vào lúc hắn vừa mới đưa tay đến hông chạm vào mặt ngoài Như Ý Đại, bên ngoài bóng tối thâm trầm kia, tại vực sâu không đáy đột nhiên có một bóng hình như biển rộng sóng trào, ầm ầm dựng lên.

Ở giữa thiên địa đang hoàn toàn yên tĩnh bỗng nhiên có một thân thể khổng lồ nhô lên từ dưới vực sâu không đáy, đầu đội trời cao, chân đạp đại địa, chính là cự nhân không đầu.

Thân thể cao lớn kia nhô lên rồi chuyển hướng, đối diện với Thẩm Thạch. Sau đó, một bàn tay khổng lồ duỗi ra, Thẩm Thạch chỉ cảm thấy cái lạnh lập tức bao trùm khắp thân thể. Hắn cơ hồ như vô ý thức mà đột nhiên lui người về phía sau, thoáng cái đã tiến vào trong sơn động. Một thoáng sau, mặt đá nãy giờ còn băng cứng liền bị bóng chưởng lớn kia phạt qua, lập tức trở thành những mảnh vụn, biến mất trong gió tuyết.

Ngược lại, Thẩm Thạch do dùng lực quá mạnh để tháo chạy mà đâm sầm vào thạch bích bao quanh, liền lộn nhào, liên tục nhanh chóng lăn hết một đoạn đường, đến tận gần chỗ hắn hôn mê lúc trước mới dừng lại được.

Tiểu Hắc lúc này cũng chạy theo hắn trở về, dừng lại bên người Thẩm Thạch, đồng thời không ngừng quay đầu lại nhìn về phía cửa động kia, bộ dáng mười phần khẩn trương, xem ra nó đối với cự nhân không đầu kia cũng sinh lòng sợ hãi.

Cảm giác được đau đớn trên người, Thẩm Thạch cắn răng, cau mày rồi một lần nữa đứng lên, liếc nhìn về phía cửa động. Hắn khẽ nói với Tiểu Hắc: “ Bên ngoài có cự nhân kia, có lẽ chúng ta tạm thời không ra được.”

Tiểu Hắc hừ hừ trong miệng hai tiếng, như tỏ vẻ đồng ý.

Thẩm Thạch lập tức quay đầu lại nhìn về phía đầu kia của hành lang. Thông đạo này nghiêng xuống, phía dưới cũng không quá hắc ám, có ánh sáng màu vàng mờ mờ chớp động, khiến hắn mơ hồ liên tưởng đến lão Long thần bí nằm trên bờ vai của cự nhân không đầu kia. Thẩm Thạch đứng đần ra tại chỗ như có điều suy nghĩ, sau đó gọi Tiểu Hắc một tiếng rồi bắt đầu đi vào phía sâu trong hành lang.

Tuy rằng bên ngoài con đường này là một tòa núi cao vạn trượng, gió lạnh thấu xương, nhưng bên trong đây lại như có một lực lượng kỳ dị, càng đi vào trong khí lạnh càng ít, xung quanh bắt đầu trở nên ấm lên. Cứ thế đi thêm một đoạn đường, thậm chí cả âm thanh thê lương cùa gió tuyết Thẩm Thạch cũng không còn nghe rõ.

Con đường này không phải là ngắn, nhưng cũng không đặc biệt dài, sau nơi dốc xuống hơn trăm trượng nữa, Thẩm Thach liền thấy tựa hồ như đã đến cuối hành lang. Sau đó, trước mặt hắn xuất hiện một cái hang tròn phát ra ánh sáng màu vàng.

Cái hang này cũng không có bất kỳ một gì vật gì che chắn, nên Thẩm Thạch vừa đi tới đã có thể nhìn thấy hết bên trong. Hắn trước tiên thấy được trên mặt đất trong cái hang phía trước là những cành lá xanh um, bện lại thành một cái ổ.

Tại nơi băng tuyết ngập tràn như cực bắc Tuyết Nguyên này, có thể gặp được nhiều cành lá xanh mượt như vậy thật sự là vô cùng kỳ quái. Bất quá, Thẩm Thạch cũng không có thời gian suy nghĩ chuyện này, bởi vì ngay sau đó hắn liền nhìn thấy được trong ổ có một con rồng, nhìn thập phần già nua mệt mỏi.

Cho dù một vạn năm trước Long tộc cường đại đã biến mất khỏi Hồng Mông thế giới, nhưng vì các loại cơ duyên trùng hợp mà Thẩm Thạch đã từng gặp qua không ít. Vô luận là những con Hắc Long cường đại trong Vấn Thiên bí cảnh, hay Âm Long trong Trấn Hồn Uyên đều cho hắn cảm giác vô cùng rung động. Nhưng lão Long trước mắt này, ít nhất tại thời điểm đầu tiên nhìn thấy, chỉ làm nổi lên trong lòng hắn hai chữ: suy yếu.

Đôi long nhãn lúc trước đã từng làm hắn sợ hãi không thôi giờ đây cũng không hề mở ra. Lão Long này bộ dạng dường như đã cực kỳ mệt mỏi, gục ở nơi đây nhắm mắt dưỡng thần, nếu nó còn sống thì có lẽ dứt khoát là đang ngủ. Thân thể của nó cũng không tính là lớn, so sánh với Hắc Long trong Vấn Thiên Bí Cảnh thì nhỏ hơn một chút, lại càng không phải nói tới Âm Long kia. Lão Long trong cái ổ tại nơi này lộ ra vẻ đặc biệt nhỏ yếu, dù trên thực tế thân thể của nó cũng cao đến vài trượng.

Thẩm Thạch thử đi về phía trước vài bước, thấy lão Long không có phản ứng gì, liền nhanh chóng phát hiện ra âm thanh hô hấp của nó đều đều rất có tiết tấu, thoạt nhìn có vẻ đã ngủ rồi.

Thẩm Thạch ngây người ra một chút rồi chậm rãi đi tới. Không khí trong huyệt động này ấm áp hơn rất nhiều khiến cho hắn cảm thấy thoải mái vô cùng, bất quá ở cùng một phòng với lão Long thần bí, Thẩm Thạch cũng không thể có được cảm giác thực sự an toàn. Ánh mắt của hắn có chút ngưng trọng, chậm rãi đi tới cái ổ rất lớn ở phía trước. Cao hơn đỉnh đầu của hắn một trượng chính là nơi nằm của lão Long kia.

Thẩm Thạch ngẩng đầu nhìn lên, thấy sau một lát, mí mắt của lão Long bỗng bắt đầu nhúc nhích, sau đó nó từ từ mở ra.

Một khí tức mênh mang, cổ xưa liền tỏa xuống. Bên trong đôi mắt rồng cực lớn mịt mờ phản chiếu thân ảnh nhỏ bé của một nhân tộc.

Thẩm Thạch cũng không lui bước, có lẽ việc lui về phía sau lúc này cũng không còn ý nghĩa gì.

Hắn chỉ nhìn chằm chằm vào lão Long, rồi bỗng nhiên mở miệng hỏi:

“Ngươi chính là Ác Long muốn tranh đoạt Bàn Cổ Thần Khí sao?”
================
Trong động gió lạnh thấy bất an
Màu đen tịch mịch phủ tâm can
Ác long khổng lồ kia mở mắt
Bình tĩnh đối đáp phút nguy nan.