Lục Tiên

Quyển 3 - Chương 206: Ngọn núi nơi Tôn Hữu bị ngã, nơi ấy có rồng




Lúc vừa thấy tiểu long chu hay lúc Tôn Hữu bị ngã thì đám người Lăng Tiêu Tông kể cả Tôn Hữu đều là những nhân vật thiên tư xuất chúng, nên sau khi thấy có vết xe đổ của gã thì những người khác khi bước lên tiểu long chu thì đều cẩn thận hơn, thật ra thứ đồ vật này cũng không tính là khó sử dụng chẳng qua ở phương nam chẳng bao giờ có tuyết nên nó trở nên hiếm thấy mà thôi. Sau khi xem xét, thao tác thử thì mọi người đều nắm vững phương pháp điều khiển thứ phương tiện mới mẻ này.

Thế nên sau một lúc giữa trời tuyết trắng xuất hiện vài đạo thân ảnh đột nhiên tăng tốc, lướt nhanh về phía trước mặc cho gió tuyết gào thét, từng vạt áo bay bay nhảy múa như thần tiên hạ phàm, bên tai những tiếng sưu sưu không ngừng vang lên, thỉnh thoảng còn nghe những tiếng cười thanh thuý.

Giờ phút này gió tuyết đột nhiên trở nên ôn hoà, trên mặt đất tuyết phủ trắng xoá bị bọn hắn kéo lê thành từng vòng uốn lượn, đan xen ngang dọc, cứ như vậy lướt đi trong gió tuyết băng qua tuyết nguyên hướng về ngọn núi trước mặt, một đường đi tới.

Gió thổi qua từng khuôn mặt, cái lạnh ở đây vô ý làm cho mọi người cảm nhận được bầu trời tựa hồ nắng ráo sáng sủa hơn, trước mắt ngọn núi đã hiện ra ngày càng gần, Vĩnh Nghiệp hoà thượng đang lao đi như bay ở phía trước đột nhiên áp chế thân hình, tay phải liền tung ra một chưởng đập xuống mặt tuyết phía trước, đồng thời mượn lực xoay người lại, tiểu long chu dưới chân trượt dài trên mặt đất bốc lên một khối tuyết lớn, cứ như vậy sau một lát thì cả người y dừng lại một cách vững vàng.

Nhìn phương hướng thì đúng là đến chân núi.

Thấy Vĩnh Nghiệp dừng lại, năm người Lăng Tiêu Tông phía sau cũng có động tác tương tự, trong phút chốc tuyết bay đầy trời, làm cho không khí vô cùng náo nhiệt. Nếu so với Vĩnh Nghiệp hoà thượng thì những động tác của đám người Thẩm Thạch tạo ra ảnh hưởng còn muốn nhiều hơn Vĩnh Nghiệp một chút, hiển nhiên là do bọn họ mặc dù là nắm được bí quyết rất nhanh nhưng xét về độ thuần thục thì vẫn thua Vĩnh Nghiệp từ nhỏ đã sống ở Tuyết Châu. Nhưng dù thế nào thì bọn họ trong một thời gian ngắn mà có thể đạt đến trình độ này cũng khiến cho Vĩnh Nghiệp trong nội tâm sợ hãi, thầm than đám đệ tử Lăng Tiêu Tông này đúng là thiên tư đệ nhất, không thể khinh thường.

Đợi cho tuyết rơi xuống hết, Vĩnh Nghiệp liền chỉ về ngọn Tuyết sơn trước mặt cười nói với mọi người: “Chư vị, con đường trước mắt chính là đoạn đường khó khăn nhất, chỉ cần qua tuyết sơn này thì đoạn đường về sau tuy rằng nhiệt độ tuy thấp và lạnh hơn một chút nhưng phần lớn là đường bằng phẳng, chỉ cần không đến một ngày thì có thể đến được sơn môn của Trấn Long Điện.”

Thẩm Thạch khẽ gật đầu, Vĩnh Nghiệp nói tiếp: “Địa thế của Tuyết Long Sơn hiểm yếu kéo dài ngàn dặm, nếu không ngự không phi hành mà dùng cách đi bộ qua đây thì là điều không dễ dàng. Chẳng qua nhìn rặng núi quanh năm tuyết phủ, hoang vu yên tĩnh nhưng thực tế cực bắc của Tuyết nguyên là nơi tập trung của rất nhiều yêu thú, thậm chí cao giai yêu thú cũng không ít, cộng thêm chúng ở trong Tuyết Nguyên nghìn vạn năm, sống trong môi trường băng hàn đặc thù đã luyện thành bản lĩnh quỷ dị, là nơi thập phần nguy hiểm khó lòng phòng bị.

Tôn Hữu đứng bên cạnh cau mày nói: “Vĩnh Nghiệp sư huynh, nếu đã khó như vậy tại sao chúng ta không đi đường vòng, không thì lén lút bay qua một lần nơi này?”

Vĩnh Nghiệp lắc đầu, nói: “Trong núi có vài loại yêu thú vô cùng lợi hại, thích săn bắt con mồi trên không trung, hơn nữa hôm trước ta đã nói qua ngự không phi hành quả thực rất nguy hiểm, dễ bị gió tuyết mê hoặc dẫn đễn tổn thương thần trí. Về phần đường vòng không phải là không đi được nhưng nếu đi thì đại khái mất khoảng hơn nửa tháng lộ trình, không biết chư vị có kiên nhẫn để đi không?”

“Nửa tháng?”

Mấy người Lăng Tiêu Tông đưa mắt nhìn nhau, một lúc lâu sau Chung Thanh Trúc thản nhiên nói: “Kết thúc tại đây, chúng ta đi đường này, có Vĩnh Nghiệp sư huynh dẫn đường, không lẽ huynh ấy bỏ mặc chúng ta sao?”

Cam Trạch cùng mọi người quay lại nhìn Vĩnh Nghiệp, Vĩnh Nghiệp cười hắc hắc nhìn Chung Thanh Trúc rồi chắp tay trước ngực nói: “Chung cô nương nói quá lời rồi.” Nói xong y nghiêm mặt lại: “Không dối gạt gì chư vị, kì thật đoạn đường qua Tuyết nguyên này đệ tử bản môn nhiều năm nay băng qua Tuyết Long Sơn không biết bao nhiêu lần rồi, cũng tìm được một con đường tắt trong núi. Không thể nói là an toàn tuyệt đối, không gặp yêu thú quái vật, nhưng với kinh nghiệm nhiều năm của tiểu tăng qua lại nơi này thì chỉ cần chúng ta cẩn thận một chút sẽ không gặp trở ngại gì.”

Sắc mặt của mọi người nhẹ nhõm không ít, Vĩnh Nghiệp là thổ địa nơi này mà dám nói như vậy thì con đường kia hẳn đã đi quen thuộc rồi, Tôn Hữu bước lên cười hắc hắc vỗ vỗ vai Vĩnh Nghiệp cười nói: “Vĩnh Nghiệp sư huynh, không tưởng được chúng ta là người một nhà mà huynh lại thừa nước đục thả câu, không chịu nói ra sớm nha.”

Vĩnh Nghiệp chắp tay trước ngực, cười mà không nói.

Để lên được Tuyết Long Sơn, đoạn đường đi không hề bằng phẳng mà toàn dốc đứng, địa hình này thì không ther dùng tiểu long chu rồi, nên ở chân núi Vĩnh Nghiệp liền thu hồi từng cái tiểu long chu lại.

Thời điểm phải trả lại tiểu long chu trên mặt Tôn Hữu cùng Chung Thanh Lộ còn hiện lên vài phần hận ý, giống như còn được chơi chưa đã, Vĩnh Nghiệp thấy ánh mắt của hai người bọn họ, cười nói: “Hai vị không phải lo lắng, lúc sau tự nhiên còn sẽ sử dụng nữa mà.”

Tôn Hữu vỗ đầu mình một cái, tỉnh ngộ nói: “Đúng rồi vượt qua Tuyết Long Sơn này thì sẽ lại là đoạn đường bằng phẳng thì tự nhiên sẽ còn dùng đến nó.” Nói xong y liền nở nụ cười, xem ra y đối với tiểu long chu thập phần yêu thích.

Biểu hiện của Chung Thanh Lộ cũng không khác biệt lắm, nàng cũng Tôn Hữu thế gia đều như nhau, đều lớn lên từ trong gia tộc quyền thế, sau khi bái nhập Lăng Tiêu Tông thì hầu như đều tu luyện trên Kim Hồng Sơn, tài nguyên tu luyện dồi dào, sung túc nên rất ít khi như Thẩm Thạch phải ra ngoài thám hiểm du lịch, vì vậy khi ra bên ngoài mà gặp một vài đồ vật là thì đặc biệt hứng thú.

Vĩnh Nghiệp gật đầu mỉm cười nói: “Kì thật sau khi vượt qua dình tuyết sơn thì đoạn đường về sau sẽ có một con dốc lớn phủ đầy tuyết như chúng ta đang thấy đây.”

Nói xong y chỉ ngón tay về ngọn Tuyết Long Sơn phía trước, mọi người nhìn theo tay Vĩnh Nghiệp thì quả nhiên có không ít nơi bị tuyết trắng bao phủ, tuy là dốc đứng nhưng đều được nhuộm một màu trắng xoá rất đẹp.

“Từ sườn núi bên này mà đi lên thì tự nhiên là khó khăn nhưng nếu từ trên đó đi xuống chỉ cần khống chế thân thể tốt rồi sử dụng tiểu long chu trượt đi thì đúng là nhất rồi, căn bản là không cần dùng khí lực thì vẫn trượt xuống rất nhanh nha.”

Mọi người ở đây đều thông minh hơn người nên chỉ một chút liền tỉnh ngộ, Chung Thanh Lộ là người đầu tiên vỗ tay cười nói: “Thì ra là vậy, đây nhất định là trò chơi vô cùng kích thích, không ngờ ở nơi trời đất đều tràn ngập trong tuyết lại có thể có trò hay như vậy.”

Vĩnh Nghiệp hoà thượng lắc đầu cười, đang tính nói điều gì nhưng nhìn dáng vẻ vui mừng của Chung Thanh Lộ, nghĩ thầm, đằng sau sự thú vị này là tâm huyết của biết bao nhiêu thế hệ Trấn Long Điện mới có thể nghĩ ra cùng lĩnh ngộ, chẳng qua loại sự tình này đâu cần phải nhiều lời, vì vậy y chỉ khẽ lắc đầu mà không nói.

Một chút biểu hiện nhỏ này của y mấy người Lăng Tiêu Tông cũng không chú ý, chỉ có Thẩm Thạch là người từng trải, tâm tình vẫn còn tỉnh táo nên nhận thấy được điểm biến hoá ấy liền ngạc nhiên. Chẳng qua là Thẩm Thạch không đoán được trong lòng Vĩnh Nghiệp đang nghĩ cái gì, trong lúc đó thì mọi người ở sau lưng bắt đầu đi về hướng Tuyết Long Sơn.

Kể cũng lạ, bên dưới còn có gió thổi tuyết rơi, giờ lên trên này gió tuyết ngừng lại nhưng nhiệt độ lại hạ thấp. Nhìn lên bầu trời ánh nắng chiếu xuống tuyết sơn càng làm cho nơi đây tăng thêm vài phần vũ mị.

Đang trong hành trình vượt núi Chung Thanh Trúc bỗng nhiên hỏi Vĩnh Nghiệp: “Vĩnh Nghiệp sư huynh cho muội hỏi một chút, ngọn núi này tại sao lại có tên là Tuyết Long Sơn vậy?”

Vĩnh Nghiệp cười nói: “Tên nhu ý nghĩa, gọi là Tuyết Long Sơn bởi vì nơi này quanh năm tuyết phủ, cho nên có chữ Tuyết.”

Cam Trạch bên cạnh cũng hỏi một câu: “Vậy còn chữ Long?” Hỏi xong hắn liền nhìn xung quanh ngọn núi, nói tiếp: “Ta không thấy ngọn núi này có hình dáng giống rồng a?”

Vĩnh Nghiệp mỉm cười nói: “Quả thực là không giống, Tuyết Long Sơn sở dĩ có cái tên này là bởi vì trong núi này có rồng.”
================
Tiểu Long thuyền nhỏ lướt ngang
Ai ai cũng muốn vội vàng mà qua
Đâu hay phía trước không xa
Tuyết Long núi nhỏ vỡ òa thất kinh.